Mục lục
Chiến vương ở rể - Tiêu Hào (truyện full tác giả: Uy)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Em trail” “Anh trai!”

Hai anh em chật vật từ mặt đất ngồi dậy. “Em trai... em..."Diệp Văn Hiếu thấy phía dưới của Diệp Văn Thuận không ngừng chảy máu thì vô cùng sợ hãi. “Anh trai... công lực của anh...Diệp Văn Thuận quan sát thấy anh trai sắp ngã, biết công lực của anh ta đã bị phế thì sắc mặt nhanh chóng thay đổi.

Diệp Văn Thuận, trước tiên, tự cầm máu cho bản thân, rồi giải mấy cái huyệt đạo

Đau đớn từ phía dưới truyền đến khiến cho anh ta có chút không chịu được.

So với Diệp Văn Thuận thì vết thương của Diệp Văn Hiếu còn nghiêm trọng hơn. Toàn thân anh ta không có sức lực, giống như bị tê liệt hoàn toàn vậy.

Tiêu Hào cùng bốn người con gái xuất hiện trước mặt hai anh em bọn họ.

Hai người cùng dựa vào một chỗ, vẻ mặt đầy hoảng sợ.Diệp Văn Thuận ngay lập tức quay người, quỳ xuống đất cầu xin: “Cầu xin mọi người hãy tha cho hai anh em bọn em!” “Bọn em có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, thật đáng chết!” “Cầu xin mọi người hãy thả chúng em đi!” Diệp Văn Hiếu cũng quỳ xuống, chôn đầu lên mặt đất.

Diệp Văn Hiếu nhớ tới thân phận cao quý của mình, bây giờ lại phải quỳ xuống xin tha thứ, thì trong lòng vô cùng phẫn nộ nhưng xen lẫn trong đó có cả sự sợ hãi.

Anh ta sinh ra ở nhà họ Diệp, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn được cưng chiều, chưa từng gặp nguy hiểm gì cả. Chỉ có bọn họ từng giết người, từng được người khác quỳ gối trước mặt, chứ chưa có ai dám đắc tội với bọn họ cả.

Thế nhưng giờ đây, tôn nghiêm của anh ta đã bị người khác giẫm đạp dưới chân không thương tiếc. Đối phương cũng có thể tùy ý xử lý mạng của bọn họ.

Ánh mắt của Chu Tước lạnh lẽo nhìn hai người dưới chân nói: “Hai tên khốn nạn chắc chắn đã từng hại qua không ít người.” “Bây giờ chúng ta nên làm gì đây?” “Sống hay chết đều do mọi người quyết định." Ai cũng biết, hai tên khốn này đáng chết.

Nếu như không phải Tiêu Hào và mấy người bọncô có thực lực mạnh, e rằng đã bị hai kẻ này xâm hại.

Trong lòng Diệp Văn Hiếu có vô vàn điều khó nói, mấy người phụ nữ trước mắt này đều lòng dạ nham hiểm, anh ta sợ rằng sẽ khó có thể bình an thoát khỏi ngày hôm nay.

Diệp Văn Thuận vội vàng nói: "Chị Chu, là chúng em sai rồi!” “Mọi người muốn giết thì hãy giết em đi, chỉ mong mọi người hãy thả anh của em ra.” “Tất cả đều là kế hoạch của em, đều là do em nghĩ ra, do em ham muốn sắc đẹp của các chị, anh của em một chút cũng không có liên quan đến việc này. “Nhà họ Diệp có thể không có em, nhưng không thể không có anh trai.” “Em cầu xin mọi người hãy thả anh trai của em ra.” Diệp Văn Hiếu không nghĩ tới lúc này, em trai vẫn bảo vệ anh ta, tình nguyện vì anh ta mà chết.

Chu Tước đảo con người một vòng: “Xem ra các người cũng có chút thành ý, vậy bây giờ chúng ta lại trò lựa chọn đi.” “Hai anh em các người chỉ có thể một sống một chết" “Cho các người thời gian suy nghĩ rồi tự mình quyết định đi.”

Diệp Văn Thuận không do dự, kiên quyết trả lời: “Thả anh trai của em đi, em tự nguyện nhận lấy cái chết”Lúc này, sắc mặt của Diệp Văn Hiếu thay đổi không ngừng.

Ánh mắt của Chu Tước dừng trên người Diệp Văn Hiểu: “Em của anh vì anh mà tình nguyện chết, vậy quyết định của anh thì sao?”

Diệp Văn Hiếu hừ lạnh một tiếng”Tôi căn bản không có tin lời của mấy người nói.” “Hoặc là cùng thả chúng tôi đi, hoặc là cùng giết chúng tôi. Chu Tước bộ dạng thành thật nói: “Nếu như tôi thực sự muốn giết các người thì còn có thời gian để nổi nhằm như này sao?” “Tôi cho các người cơ hội, hai chọn một.” “Chỉ có mười giây

Trần Diệp Văn Hiếu đổ đầy mồ hôi lạnh.

Dù Chu Tước nói thật hay chỉ là nói đùa, thì bây giờ vẫn chỉ có một cơ hội sống sót mà thôi.

Anh ta muốn tiếp tục sống. “Chị Chu Tước cùng mọi người hãy thả anh trai của em đi.” Diệp Văn Thuận lại lên tiếng một lần nữa. “Anh trai, anh nhất định phải sống cho thật tốt.”

Trong mắt Diệp Văn Hiếu có hơi nước, kéo cánh tay của Diệp Văn Thuận nói: “Em trai, anh thật không ngờ tình cảm em dành cho anh lại sâu đậm như vậy!” “Em nói không sai, anh là cậu chủ của nhà họ Diệp, tương lai của nhà họ Diệp còn phải phụ thuộc vào anh, anh sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

Diệp Văn Hiếu nhìn Diệp Văn Thuận với ánh mắtkiên định, như muốn nói cho Diệp Văn Thuận rằng, anh nhất định sẽ báo thù cho em. "Đã đến giờ rồi." Chu Tước vui cười." Các người nói xem chị em tôi nên làm thế nào đây?” “Diệp Văn Thuận tự nguyện chết để bảo vệ cho Truyện88.vip trang web c*ập nhật nhanh nhất

Diệp Văn Hiếu, Diệp Văn Hiếu cũng muốn mình sống, để Diệp Văn Thuận chết." “Chúng ta sẽ giết Diệp Văn Thuận sao?”

Diệp Văn Hiếu bỗng có dự cảm không lành. Rất cuộc người đàn bà độc ác này muốn làm gì?

Ninh Khinh Vân thản nhiên nói: “Trước đó ở trong lều, hai chọn một, Diệp Văn Thuận đã đưa ra lựa chọn, nên ta sẽ không giết cậu ta.

Thượng đế đã từng nói, một không hai, cô đương nhiên sẽ không giết Diệp Văn Thuận.

Chu Tước nhìn về phía hai người Liễu Nguyệt Hằn cùng Trương Mạn.

Liễu Nguyệt Hân chưa từng giết người, Trương Mạn cũng vậy.

Liễu Nguyệt Hân thấy hai người thảm hại như vậy thì lên tiếng: “Hai người họ giúp chúng ta di chuyển hành lý trên đường tới đây, chúng ta cũng đã dạy cho chúng một bài học, hay là cứ thả bọn họ đi đi.”

Trương Mạn cũng nói: “Bọn họ đã bị trừng phạt rồi nên chúng ta cứ thả họ đi đi.” “Nếu không sau này bọn họ trả thù thì chúng ta làm thế nào đây?”

Để Trương Mạn yên tâm, Chu Tước liền nói: “Vậynghe theo quyết định của mọi người, thả bọn họ đi.”

Dù có mười cái nhà họ Diệp thì mấy người Tiêu Hào cũng không để tâm đến điều ấy.

Nếu như do Tiêu Hào quyết định, anh chắc chắn sẽ giết bọn họ.

Nhưng do mấy người con gái bọn họ quyết định, nên anh không nhúng tay vào.

Liễu Nguyệt Hân và Trương Mạn vốn hiền lành thánh thiện, nên đã cho bọn họ một cơ hội.

Chu Tước đi tới trước mặt hai người anh em bọn họ, lạnh lùng nói: “Hai người nghe kỹ đây, lần này bọn tôi bỏ qua cho các người” “Sau này nhớ trở về mà làm người tốt.”

Chu Tước đem quần áo cùng hành lý của hai người ném xuống trước mặt bọn họ: “Cút!”

Hai anh em bọn họ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể giữ lại mạng sống.

Bọn họ nhanh chóng mặc quần áo, rồi dìu nhau đi, nhanh chóng biến mất trong bóng tối.

Bọn họ đi mà không mang theo hành lý, chỉ muốn giữ lại cái mạng, nhanh chóng rời đi.

Chu Tước nhìn theo hướng hai người bọn họ biến mất nói: “Sau này, hai tên khốn kiếp này chắc chắn sẽ tìm chúng ta trả thù.”

Liễu Nguyệt Hân đứng bên cạnh nói: “Chu Tước, không lẽ chị và Trương Mạn đã làm sai sao?" “Có phải không nên tha cho hai người bọn họ không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK