Mục lục
Chiến vương ở rể - Tiêu Hào (truyện full tác giả: Uy)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Chương 161: Oan gia ngõ hẹp

Sau khi Tiêu Hào và Giang Yến Thanh rời đi, họ lên xe của Âu Dương Chanh Kỳ.

Tiêu Hào giới thiệu cho hai người: "Đây chính là Giang Yến Thanh, còn đây là Âu Dương Chanh Kỳ.

Hai người chào hỏi nhau.

Vẻ mặt Giang Yến Thanh tò mò sửng sốt: "Anh Hào, anh và chị Chanh Kỳ là bạn sao?"

Giang Yến Thanh lúc này đã khôi phục lại phong thái nhỏ nhắn xinh xắn động lòng người kia, khóe miệng vô cùng ngọt ngào. Âu Dương Chanh Kỳ không phản đối cách gọi chị nhiệt tình của Giang Yến Thanh. Thậm chí Âu Dương Chanh Kỳ rất thích Giang Yến Thanh.

Giang Yến Thanh rất giỏi, Âu Dương Chanh Kỳ cũng thích kết thân với những cô gái học võ. Trong hoàn cảnh bình thường, không có nhiều cô gái học võ, phần lớn các cô gái cũng không thích đánh nhau.

Giang Yến Thanh cũng vô cùng kinh ngạc trước biểu hiện và sức mạnh của Âu Dương Chanh Kỳ, thậm chí còn có chút sùng bái cô ta.

Tiêu Hào nói: "Hai chúng tôi..." "Là bạn tốt" Âu Dương Chanh Kỳ giành trước nói: "Tôi và Tiêu Hào đã quen nhau rất lâu rồi." "Em gái Yến Thanh, rất vui được quen em." Tiêu Hào biết, hai cô gái này vừa mắt nhau.

Tiêu Hào không nói thêm gì nữa: "Cô Âu Dương, trước tiên đưa Yến Thanh đến ký túc xá trường học đã

Dọc theo đường đi, hai cô gái trò chuyện không ngớt, càng nói càng hợp nhau, có cảm giác hận không thể gặp nhau sớm hơn, thậm chí muốn kết nghĩa.

Các cô thậm chí còn bỏ quên Tiêu Hào.

Hai người đều không ngại chuyện thân phận, các cô đều thích võ học, không giống với những nữ sinh khác.

Hai người đưa Giang Yến Thanh đến cổng trường học mới rời đi. "Anh Hào, phải nhớ em đấy!" "Chị Chanh Kỳ, chị cũng thế nhé." Giang Yến Thanh chạy chầm chậm rời khỏi.

Tiêu Hào lên xe, ngồi ghế kế bên tài xế. "Thế mà lại là đàn em ở Đại học Danh Nam" Âu Dương Chanh Kỳ vẻ mặt cổ quái: "Tiêu Hào, tôi đúng là coi thường anh, anh không sợ bà xã anh biết hả?"

Tiêu Hào cười nói: "Chuyện của người khác cô bớt quản đi, đừng quên cô đã đồng ý tối nay đi cùng tôi." "Anh..." Âu Dương Chanh Kỳ chán nản: "Tôi nói cho anh biết, em gái Yến Thanh rất đơn giản thanh khiết, anh đừng có ý đồ gì với cô ấy" "Tôi thực sự không hy vọng anh là một người như vậy."

Tiêu Hào cười cười: "Cuộc sống riêng của tôi, cô không có quyền hỏi đến. Tôi và cô thân nhau lắm sao?" "Đừng quên đêm nay theo tôi là được." "Anh..." Âu Dương Chanh Kỳ lần thứ hai chán nản, thậm chí muốn mắng to. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Cô ta nhịn xuống, không muốn nói thêm với Tiêu Hào một câu nào nữa.

Sơn trang nhà Âu Dương, một khu vườn ở ngoại ô phía đồng.

Khu vườn này là của một vị quan lớn thời xưa, đã được tu bổ và bảo tồn cho đến nay, do gia đình Âu Dương mua lại. Tuy rằng đây không phải là khu vườn phồn hoa nhất, vị trí không phải đẹp nhất nhưng lại là khu vườn đắt giá nhất và có ý nghĩa lịch sử.

Phong thủy ở đây rất tốt, cây xanh vô cùng tươi tốt, thích hợp dưỡng lão.

Đến nhà Âu Dương đã là mười giờ tối.

Vừa xuống tới dưới biệt thự, từ xa đã nghe thấy tiếng hét thảm thiết từ phòng ngủ tầng hai.

Là tiếng hét của Âu Dương Thịnh.

Âu Dương Chanh Kỳ hoảng sợ, lập tức chạy vào biệt thự, Tiêu Hào theo sát phía sau. Đến phòng ngủ tầng hai, trên giường có hai bác sĩ đang giác hơi cho Âu Dương Thịnh. Chỉ là dùng sức giác hơi quá mức khiến Âu Dương Thịnh vừa thoải mái vừa đau.

Mà phía bên kia giường có hai người. Một người là Lâm thần y mà Tiêu Hào đã gặp. Một người khác là một người đàn ông trung niên mập mạp, Tiêu Hào không biết.

Người này là con trai thứ hai của Âu Dương Thịnh, người phụ trách thứ hai của tập đoàn Âu Dương, Âu Dương Sâm . "Dừng tay!" Tiêu Hào thấy bác sĩ giác hơi, lập tức kêu ngừng. "Mấy người đang làm gì vậy? Ai cho mấy người giác hơi?"

Người ở đây thật sự là điên rồi, Âu Dương Thịnh đã hư nhược thế này rồi còn giác hơi?

Muốn lấy mạng Âu Dương Thịnh sao? "Người kia là ai?" Âu Dương Sâm đảo mắt qua Tiêu Hào, sau đó nhìn chằm chằm Âu Dương Chanh Kỳ: "Dẫn người ở đâu về, còn dám ở đây ngăn cản ông cụ trị liệu?"

Âu Dương Chanh Kỳ giải thích: "Chú hai, vị này chính là Tiêu Hào, Tiêu thần y" "Tiêu thần y cái gì?" Âu Dương Sâm có chút tức giận: "Ở trước mặt Lâm thần y cũng dám tự xưng thần y?" "Chú bảo cháu đi chăm sóc ông, bảo cháu đến nhà họ Lâm chữa bệnh cho ông." "Cháu nói xem, cháu chạy đi đâu? Bỏ mặc ông ở nhà không quan tâm sao?" "Còn nữa, Lâm thần y tự mình đến đây chữa bệnh cho ông đấy." "Nếu không ông mà xảy ra chuyện gì, cháu gánh được trách nhiệm sao?"

Âu Dương Sâm lập tức dạy dỗ.

Lúc Âu Dương Chanh Kỳ rời đi, Âu Dương Thịnh vẫn còn hôn mê, hiển nhiên là Lâm thần y tới, cứu tỉnh Âu Dương Thịnh.

Âu Dương Chanh Kỳ giải thích: "Chú hai, sở dĩ cháu không ở nhà là vì cháu đi mời Tiêu thần y" "Anh Tiêu..." Âu Dương Thịnh thấy người tới là Tiêu Hào, liền nở nụ cười, giọng nói vô cùng yếu ớt, vội vàng kêu người bên cạnh đỡ ông ta dậy, dựa vào thành giường. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Âu Dương Thịnh nói: "Tôi biết anh Tiêu này, y thuật hàng đầu, nếu anh Tiêu đã tới, mọi người có thể cùng nhau thảo luận một chút, xem bệnh của tôi chữa trị như thế nào."

Âu Dương Sâm đã rất ngạc nhiên khi thấy ông cụ quen biết Tiêu Hào.

Nếu ông cụ đã nói, ông ta cũng không nói thêm gì nữa. Khoảnh khắc Lâm thần y nhìn thấy Tiêu Hào, ông ta nhớ tới trước đó mình bị Tiêu Hào ức hiếp, vô cùng tức giận.

Từ sau chuyện lần trước, Lâm thần y luôn nghĩ đến việc tìm cơ hội tỉnh sổ với Tiêu Hào. Ngày hôm nay, Tiêu Hào tự đưa mình tới cửa, ông ta tuyệt đối sẽ không tha cho anh. "Hóa ra là Tiêu thần ý, đã lâu không gặp.

Tiêu Hào cười nói: "Đúng vậy, Lâm thần y, đã lâu không gặp, thực sự là oan gia ngõ hẹp đấy."

Lâm thần y nghe vậy, sắc mặt lạnh lẽo. Khốn kiếp, có biết nói chuyện hay không?

Lâm thần y nói: "Cậu đến đây cũng là để chữa bệnh cho Âu Dương gia chủ sao?"

Tiêu Hào nói: "Nếu không thì sao, đến đây để nói chuyện phiếm với ông hả?"

Lâm thần y không muốn nói thêm bất cứ câu nào với Tiêu Hào nữa.

Tiêu Hào xoay người, nói với Âu Dương Thịnh: "Ông Âu Dương, hãy kêu toàn bộ những người không liên quan ra ngoài, Âu Dương Chanh Kỳ ở lại hỗ trợ.

Ý của Tiêu Hào rất rõ ràng, đuổi Lâm thần y đi, cũng kêu Âu Dương Sâm ra ngoài nốt. Âu Dương Thịnh vẫn không nói gì, Âu Dương Sâm không vui: "Tiêu Hào, cậu nói bậy cái gì đó?" "Chanh Kỳ, cháu tìm ở đâu ra một tên ngông cuồng không biết trời cao đất rộng vậy?"

Tiêu Hào cười cười, gương mặt lãnh đạm: "Nếu như đã không chào đón tôi, tôi đi đây!"

Tiêu Hào dứt lời liền xoay người rời khỏi.

Âu Dương Chanh Kỳ nóng nảy: "Anh Tiêu, xin dừng bước." "Đúng rồi." Tiêu Hào nhớ ra một việc, cười với Âu Dương Chanh Kỳ: "Sao tôi có thể đi được, đêm nay có người đồng ý ở cạnh tôi, tôi đi rồi thì quá đáng tiếc." "Tôi vẫn quyết định ở lại đây."

Âu Dương Chanh Kỳ tức sắp phát điên, thế nhưng cô ta vẫn phải nói đỡ cho Tiêu Hào. "Chú hai, Tiêu thần y là do cháu mời tới, cũng được ông chấp nhận rồi, đúng không, ông?"

Thực ra Âu Dương Thịnh không kêu Âu Dương Chanh Kỳ mời Tiêu Hào, Âu Dương Chanh Kỳ nửa đường gặp Tiêu Hào, nhớ đến lời ông nội từng nói nên liền mời Tiêu Hào giúp đỡ.

Đây cũng là một kỳ ngộ.

Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK