Mục lục
Chiến vương ở rể - Tiêu Hào (truyện full tác giả: Uy)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đúng rồi, còn có một chuyện nữa.” Bạch Thế Dân nhớ tới Liễu Nguyệt Hân: “Lần này là Tiêu Hào dẫn theo Bạch Khả Như tới, nhưng bên cạnh Tiêu Hào còn có một người phụ nữ.”

“Khi nhìn thấy người phụ nữ đó tôi vô cùng giật mình, người phụ nữ này giống hệt với Bạch Uyên Ương đã chết.”

“Hửm? Ông nói cái gì?” Bạch Triều Vĩ lại kinh hãi.

Bạch Thế Dân giải thích: “Người phụ nữ kia, là đứa bé được ôm đi hai mươi mấy năm trước, năm đó, tất cả mọi người cho rằng đứa bé và bố đã táng thân ở trong núi Vân Tuyết, xem ra đứa bé kia còn sống”

“Lần này Tiêu Hào đến cùng người phụ nữ kia, chắc chắn đến có chuẩn bị”

“Nếu thất trưởng lão có pháp bảo, pháp bảo này, chắc chắn có liên quan tới Tiêu Hào”

Bạch Triều Vĩ tắt máy nghe nhạc ở bên cạnh mình đi, ông ta chau mày, đang tự hỏi.

“Chẳng trách ông bảy dám phản kháng tôi, dám vi phạm mệnh lệnh của tôi.”

“Cháu gái, cộng thêm chắt gái nữa, hai người thân chết trước mặt, ông thất mới dám phản kháng tôi.”

“Đúng là thú vị, bị tôi áp chế nhiều năm như vậy, vẫn chó không đổi được ăn phân.

Bạch Triều Vĩ cười mỉa trong lòng, thực sự không ngờ tới, vậy mà năm đó cháu gái không chết.

Hôm nay các người chui đầu vô lưới, vậy thì đừng trách tôi lòng dạ độc ác!

Bạch Thế Dân hỏi: “Gia chủ, bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào? Vẫn phải người đi ám sát sao?”

Bạch Triều Vĩ nhìn đồng hồ một lát, nói: “Bữa tiệc sắp bắt đầu, mọi người đều đang bận rộn, bây giờ lại phải người qua đó không quá thích hợp, thời gian cũng gấp gáp."

“Hơn nữa nhỡ đâu pháp bảo trong tay ông bảy quá lợi hại, giết người của chúng ta thì không tốt, tôi không muốn tổn thất cường giả dưới tay tôi.”

“Tôi có một kế hoạch vô cùng tốt.” Truy cập truyen88.vip để đọc truyện hay mỗi ngày

“Hả? Xin rửa tai lắng nghe.” Bạch Thế Dân nhìn thấy nụ cười âm hiểm của Bạch Triều Vĩ, biết Bạch Triều Vĩ có biện pháp tốt.

Mỗi lần xuất hiện nụ cười tươi tắn này, đều là âm mưu quỷ kế.

Bạch Triều Vĩ ngồi ở trên xích đu, uống một ngụm trà: “Xem ra đám người Tiêu Hào đến là có chuẩn bị, cũng do Bạch Ái Linh mời tới.”

“Như vậy tối hôm nay, bọn họ chắc chắn sẽ tới tham dự tiệc sinh nhật của Bạch Ái Linh.”

“Đến lúc đó, hiện trường cường giả như mây, có rất nhiều người có thể lực.

“Chúng ta không cần tự mình ra tay, có thể lợi dụng những người này, mượn đao giết người.”

“Không dùng người nào của chúng ta, giải quyết hết kẻ địch!”

Đôi mắt Bạch Thế Dân sáng lên: “Ha ha, đúng là biện pháp tốt!”

“Tối hôm nay, người của gia tộc lớn thế lực lớn ở Bình Châu sẽ tới, bất cứ người nào dám gây chuyện trong bữa tiệc, mọi người cùng xông lên, cho dù đám người Tiêu Hào có pháp bảo lợi hại, cũng chạy đằng trời!”

Kế hoạch này đúng là đủ tàn nhẫn, nhưng mà bọn họ không biết thực lực chân chính của Tiêu Hào, dưới lực lượng tuyệt đối, bất cứ kế hoạch gì đều là trang trí, không có một chút tác dụng nào.

Hai người bàn bạc kế hoạch xong, chuẩn bị sắp xếp hành động.

Đúng lúc này, cửa phòng làm việc bị đẩy ra.

“Bố, con nghe nói đã xảy ra chuyện!”

Đi vào là một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi, mặc âu phục, tóc đốm bạc, chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ.

Đeo một cái kính gọng vàng, dáng người cao gầy, gương mặt hơi trắng xanh, nhìn rất gầy yếu.

Cả người có bộ dạng yếu đuối, mà bên cạnh ông ta, là một cô gái xinh đẹp tóc vàng dáng người nóng bỏng ngũ quan tinh xảo.

Thần thái của cô gái xinh đẹp này xán lạn, khí sắc vô cùng tốt, hình thành so sánh tươi sáng đối với người đàn ông trung niên kia.

Mà diện mạo của cô gái xinh đẹp này, có ba phần tương tự Liễu Nguyệt Hân.

Người đàn ông trung niên hơi hành lễ với Bạch Triều Vĩ: “Bố”

Cô gái xinh đẹp cười ngọt ngào với Bạch Triều Vĩ: “Ông nội.”

Người đàn ông trung niên là Bạch Trường Nhân con trai cả của Bạch Triều Vĩ, cô gái xinh đẹp là con gái của Bạch Trường Nhân, Bạch Như Mai.

Bạch Triều Vĩ nhìn hai bố con đột nhiên đến đây thì hơi bất ngờ, nói: “Bữa tiệc sắp xếp thế nào rồi? Sao còn rảnh rỗi mà tới chỗ bố?”

Bạch Trường Nhân ngồi xuống bên cạnh, khẽ họ hai tiếng, giống như cơ thể ông ta vô cùng suy yếu.

“Bố, con nghe nói bố phái người giết Bạch Khả Như, liên tục hai lần đều đã thất bại”

“Biết chuyện này xong, con lập tức chạy tới.”

Thực lực của Bạch Trường Nhân không cao, nhưng giỏi về mưu trí, rất nhiều chuyện khó chơi của nhà họ Bạch đều do Bạch Triều Vĩ bày mưu tính kế giải quyết.

Bạch Triều Vĩ rất thích đứa con trai cả này, vì chữa khỏi cho cơ thể con trai cả mà hao hết tâm tư, ông ta một lòng muốn sau này truyền vị trí gia chủ cho lão đại, nhưng mà thực lực tu võ, dùng võ làm vương, nếu cơ thể Bạch Trường Nhân xảy ra vấn đề, thì không thể đảm nhiệm vị trí gia chủ.

Bạch Triều Vĩ nói: "Lão đại, chuyện này không phải là chuyện lớn gì, người bên cạnh Bạch Khả Như, chỉ là một số nhân vật nhỏ mà thôi.”

“Tiệc sinh nhật tối nay của Ái Linh, đúng lúc tìm chút việc vui cho mọi người.

Tuy giết Bạch Khả Như hai lần đều thất bại, nhưng Bạch Triều Vĩ vẫn không để đám người Tiêu Hào vào mắt, đối với ông ta mà nói, cho dù đám người Tiêu Hào làm gì, đều là trò cười mà thôi. Truy cập truyen88.vip để đọc truyện hay mỗi ngày

Bạch Trường Nhân lại nói tiếp: “Bố, bất cứ lúc nào đều không nên coi thường kẻ địch của chúng ta, bố, bố nói nghe một chút, bố có kế hoạch gì.”

Những đạo lý này đương nhiên là Bạch Triều Vĩ nghe hiểu, ông ta cũng không xem thường kẻ địch, ông ta cho rằng hoàn toàn có thể giết Tiêu Hào.

Bạch Triều Vĩ kể chuyện giết Bạch Khả Như gặp chuyện không may, còn có kế hoạch tối nay cho Bạch Trường Nhân nghe.

“Bữa tiệc tối nay diễn ra ở trang viên nhà họ Bạch chúng ta, chuyện này tuyệt đối không thể xuất hiện bất cứ sơ sót gì."

"Tối nay bố mời cường giả, bất kỳ người nào ra tay, đều có thể xé đám người Tiêu Hào thành mảnh nhỏ.”

Vẻ mặt Bạch Trường Nhân âm trầm.

"Bố, bố nghĩ lại xem, đám người Tiêu Hào tới bữa tiệc là có mục đích gì? Chẳng lẽ thực sự tới mừng sinh nhật của Bạch Ái Linh?”

“Có đơn giản như vậy sao?”

“Chúng ta có thể nghĩ ra kế hoạch như vậy, chẳng lẽ đối phương không biết tối nay tham dự bữa tiệc sẽ tầng tầng lớp lớp gặp nguy hiểm.

“Bố đừng quên, Bạch Ái Linh đối với chú bảy vẫn luôn nói gì nghe nấy, chú bảy chắc chắn biết tên tất cả khách mời tham dự bữa tiệc.”

“Đối phương dám đến, chắc chắn đã chuẩn bị đầy đủ, có nắm chắc thắng mới dám tới.”

Bạch Trường Nhân mới nói xong, Bạch Thế Dân vỗ đầu: “Anh Trường Nhân đúng là tâm tư kín đáo, ý của anh là, lần này đám người Tiêu Hào tới đây, liên thủ với thất trưởng lão, là muốn tìm chúng ta gây phiền phức sao?”

“Nhưng mà... Bọn họ có năng lực gì, mà dám tìm chúng ta gây phiền phức?” “Nơi này là địa bàn của nhà họ Bạch chúng ta!” Bạch Triều Vĩ cũng cho rằng con


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK