Mục lục
Chiến vương ở rể - Tiêu Hào (truyện full tác giả: Uy)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Ôn Linh Anh ném mạnh tư liệu trong tay xuống bàn. Khuôn mặt cô ta lạnh lùng, cô ta kéo ghế ra và ngôi xuống mà không thèm nhìn Tiêu Hào một cái. “Họ tên." "Tiêu Hào." "Giới tính."

Tiêu Hào mặt đen lại: “Chẳng lẽ cảnh sát Ôn không nhìn ra được tôi là đàn ông sao?"

Sau năm không gặp, bây giờ ngực lớn hơn nhưng lại không có não u? “Bớt nói linh tinh đi." Ôn Linh Anh lạnh lùng nói: "Làm đúng theo quy định, tôi hỏi anh cái gì, anh chỉ cần trả lời là được.

Ôn Linh Anh tiến hành kiểm tra thông tin cơ bản của Tiêu Hào. Sau khi kiểm tra xong, cô ta bắt đầu hỏi Tiêu Hào về tình tiết của vụ án.

Thật ra Tiêu Hào không cần cảnh sát điều tra chuyện này, nhưng khi thấy dáng vẻ nghiêm túc của Ôn Linh Anh, anh phối hợp một chút.

Vì vậy Tiêu Hào nói ra sự thật.

Dù sao chỉ mấy phút nữa thôi, Tiêu Hào có thể lập tức rời đi, “Bỏ thuốc?” Sau khi Ôn Linh Anh biết tình tiết của vụ án, cô ta nói: “Nói vớ vẩn, bên pháp y đã kiểm tra máu của nạn nhân ngay từ đầu rồi, kết quả là không có thành phần thuốc gì ca

Tất nhiên là không có, vì khi đó Tiêu Hào đã giải độc cho Phương Thanh Nhã rồi “Tôi không cưỡng hiếp Phương Thanh Nhã, tôi bị người khác hãm hại" “Tin hay không thì tùy cô "Chứng cử đã vô cùng xác thực, anh còn nói hươu nói vượn. Mấy năm nay, Ôn Linh Anh luôn làm những việc bảo vệ quyền lợi cho phụ nữ, cô ta ghét nhất là tội phạm cưỡng hiếp. "Câu trả lời của anh bây giờ giống y hệt câu trả lời của sáu năm trước." “Không có ai hãm hại anh, anh đang nói dối.

Tình huống bây giờ đúng là rất giống với sáu năm trước, chỉ có điều Ôn Linh Anh của sáu năm trước rất dịu dàng ít nói và còn có chút sợ Tiêu Hào,

Khi đó, Tiêu Hào bị oan, cả nhà bị giết nên cảm xúc của anh không ổn định. Trong quá trình thẩm vấn, Tiêu Hào luôn vô cùng tức giận, anh gào thét và mất kiểm soát.

Bây giờ, Ôn Linh Anh ghét cay ghét đăng khi thấy dáng vẻ bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra của Tiêu Hào. "Tôi nói cho anh biết, rơi vào tay tôi, anh chết chắc rồi." "Loại người để tiện và biến thái như anh đừng bao giờ nghĩ được thả ra ngoài. “Cho dù anh có nói gì thì bây giờ chứng cứ cũng đã vô cùng xác thực, lần trước là sáu năm, lần này anh sẽ bị xử mười năm tù. Tiêu Hảo mỉm cười: "Tôi nhớ sáu năm trước tất cả chứng cứ đều xác thực. Cả thầy của cô và cục trưởng đều muốn trị tôi tôi. “Mà cô. Cô nghi ngờ vụ án có chút vấn đề, cô nghĩ tôi vô tội. “Tôi nhớ rõ, ngay cả khi đối mặt với rất nhiều bằng chứng chứng minh tôi có tôi nhưng cô lại nói rằng trực giác của cô nói cho cô biết tôi vô tội. “Cô đã làm rất nhiều việc để giúp tôi trắng án" “Vậy nên bây giờ, tại sao cô lại chắc chắn rằng tôi là tội phạm?”. Những lời nói này khiến Ôn Linh Anh nhớ lại chuyện của sáu năm trước.

Vào lúc đó, mỗi lần thẩm vấn, Tiểu Hào đều nói anh bị oan, dáng vẻ tuyệt vọng và đau thấu tim gan của anh không thể nào là giả vờ được, khiến cho Ôn Linh Ảnh hoàn toàn tin tưởng anh. Cô đã nỗ lực rất nhiều, âm thầm điều tra, thậm chí còn sử dụng mối quan hệ của bố mình, nhưng cuối cùng, Tiêu Hào vẫn bị kết án tù "Tiêu Hào, sáu năm trước tôi còn ngày thơ cho nên mới tin tưởng anh. "Sau này, tôi đã thẩm vấn rất nhiều tội phạm, trong số đó có người có tội rất nặng không thể tha thứ nhưng họ đều giả vờ mình vô tội, kêu bản thân bị oan” “Kỹ năng diễn xuất của bọn họ đều tốt hơn anh." "Tội phạm là tội phạm, vì muốn sống, vì muốn giảm án, vì không phải ngồi tù, họ cái gì cũng có thể làm được” khi nói chuyện, mặt của Ôn Linh Anh có chút đỏ lên, sau đó có vô cùng tức giận. "Từng có một tên tội phạm cưỡng hiếp rồi giết chết nạn nhân, anh ta luôn kêu mình bị oan. Vì không đủ chứng cứ nên anh ta đã được thả ra." "Sau đó, anh ta tiếp tục cưỡng hiếp và giết chết thêm ba người nữa. Nếu như khi đó không có ai tin anh ta thì bi kịch như vậy đã không xảy ra. “Tôi đã thấy rất nhiều chuyện như thế. “Tôi đã từng rất tin tưởng anh, thậm chí vì anh mà tôi đã làm rất nhiều chuyện “Nhưng mà anh đã khiến cho tôi thất vọng Tiêu Hào hít một hơi: “Ôn Linh Anh, sáu năm trước, tôi cảm ơn “Tôi chưa có cơ hội nói lời cảm ơn với cô. Bây giờ, tôi chân thành cảm ơn cô “Tôi cũng cảm ơn vì sau năm sau tôi có thể gặp lại cô Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.n et

Hồi đó, Ôn Linh Anh là niềm hy vọng duy nhất của Tiêu Hào. Cho dù cuối cùng vẫn thất bại, nhưng Tiêu Hào chưa bao giờ quên được cô gái mạnh mẽ của sáu năm trước này. “Đừng chơi trò nói chuyện tình cảm" Ôn Linh Anh lạnh lùng nói: “Anh nói không có tác dụng gì đâu, chờ đợi hình phạt của mình di."

Tiêu Hảo cười nói: “Có có tin tôi có thể đi ra ngoài, rời khỏi đồn cảnh sát này trong vòng năm phút không? “Năm phút?” Ôn Linh Anh mở to mắt nhìn Tiêu Hào: "Được thôi, tôi thật sự muốn nhìn xem anh làm thế nào có thể rời khỏi đây trong vòng năm phút đồng hồ.

Tiêu Hảo đi đến chỗ người phụ trách, nói với người đó răng anh muốn gọi điện nói mấy câu với người nhà. Người phụ trách đồng ý

Tiêu Hào gọi điện cho Băng Sương.

Người phụ trách đang làm việc là đại đội trưởng Tôn Đang Điều. Anh ta nhận được cuộc gọi đến từ cục trưởng, yêu cầu anh ta thả Tiêu Hào ra.

Vài phút sau, cửa phòng thẩm vấn bị mở ra, Tôn Đang Diệu bước vào. “Đội trưởng." Ôn Linh Anh đứng dậy và nói: "Sao anh lại vào day?"

Tôn Ðang Diều nói: "Cô Ôn, từ giờ trở đi tôi sẽ là người phụ trách vụ án này. Cô có thể đi về rồi."

Ôn Linh Anh sửng sốt, cô khó hiểu nói: “Những vụ án phụ nữ bị xâm hại đều do tôi chịu trách nhiệm. Tình tiết của vụ án này đã rõ ràng, không cần điều tra nữa. Đây cũng không phải một vụ án rất lớn.” “Đây là mệnh lệnh” Tôn Đang Diêu nghiêm mặt: "Đội phó Ôn, đây là mệnh lệnh của cấp trên, cô lập tức thả người." “Đây là mệnh lệnh của cấp trên ư? Thả người?" Ôn Linh Anh cảm thấy khó chịu: “Cho dù là bộ trưởng đến đây, tôi cũng không thả anh ta ra “Loại không phải người như thế này, tại sao lại có thể thả anh ta ra chứ?" Cập nhật chương mới nhất tại Truyện 88.net

Tân Đang Diêu rất đau đầu. Cô nhóc này tuy chỉ là một đội phó nhưng gia đình cô có quyền có thể anh ta không thể gây sự với cô được.

Tôn Đang Diêu rất bối rối, anh ta liên gọi điện thoại cho cục trưởng.

Cục trưởng từ trong điện thoại nói: "Cô Ôn à, chuyện này không phải chuyện có thể đùa được đâu. Chúng ta không có quyền tham gia vào, người của quân đội sẽ giải quyết chuyện này. Bây giờ cô hãy thả anh ta ra

Ôn Linh Anh không hài lòng nói: "Tôi không thả, bây giờ chứng cứ vô cùng xác thực, tại sao lại thả anh ta ra? Từ bao giờ mà quân đội lại bắt đầu đi lo chuyện của địa phương vậy?" "Đây là vượt quá quyền hạn rồi."

Cục trưởng nghiêm túc nói: "Cô Ôn, từ khi ba thành phố sáp nhập với nhau, rất nhiều chuyện đều do quân đội quản lý. Tiêu Hào trước đây là người của Bắc Cảnh, nên việc này sẽ do quân đội điều tra." “Tôi có thể không để ý cô làm gì ở những chuyện khác, nhưng chuyện này thì chắc chắn không được. "Tôi sẽ không thả anh ta. Khuôn mặt Ôn Linh Anh tràn đầy tức giận. “Nếu có vẫn quyết định như vậy” Cục tưởng suy nghĩ một chút “Bây giờ, cô bị sa thải. Cô đi viết đơn từ chức đi

Cục trưởng không muốn nói nhiều nữa nên lập tức cúp máy. Ôn Linh Anh sững sờ, cô bị sa thải ư?

Tôn Đang Diều đưa tay ra: “Ôn Linh Anh, cô muốn giao ra huy hiệu cảnh sát của mình hay là thả người đây?”

Ôn Linh Anh thay đổi mấy lần biểu cảm của mình. Lúc này cô mới hiểu được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

Cô không cam lòng nhưng vẫn phải đi mở còng tay cho Tiêu Hào.

Tiêu Hào vận cổ tay một chút, cười nói: “Ôn Linh Anh, tôi đã nói rồi, tôi có thể rời khỏi đồn cảnh sát này trong vòng năm phút."

Ôn Linh Anh nghiến răng, có chút bực mình nói: “Anh đừng kiêu ngạo, tôi nói cho anh biết, tôi chắc chắn sẽ bắt được anh." “Đừng nghĩ rằng có người bảo vệ thì anh có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật" “Vậy tôi chờ cô.” Tiêu Hào nở nụ cười.

Nhìn thấy nụ cười khiêu khích của Tiêu Hào, Ôn Linh Anh tức giận đến mức dậm chân.

Ở bên ngoài đồn cảnh sát, một chiếc xe Ferrari màu đỏ đang chờ Tiêu Hào

Sau khi anh lên xe, Băng Sương nói: "Nam Đế, ngài có muốn tôi đi tiêu diệt nhà họ Lương không?" "Không cần đi gây chiến." Tiêu Hào đã có kế hoạch từ trước, anh nói: "Bây giờ đi tìm người đứng đầu nhà họ Lương Băng Sương nói: "Người đứng đầu nhà họ Lương là Lương

Hình Siêu đang chữa bệnh ở nước ngoài, tạm thời sẽ không về nước."

Tiêu Hào nói: "Vậy thì đi tìm Lương Thiếu Thu

Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK