Chương 4
Gương mặt xinh đẹp trang điểm nhẹ nhàng, đồng phục công việc là đồ tây phối váy ngắn, để lộ dáng người hoàn hảo và đôi chân thon dài. Mặt trái xoan, mày liễu, cái miệng anh đào nhỏ nhắn tóc dài xóa tung trên vai một cách tự nhiên, một người đẹp cổ điển tiêu chuẩn.
Chim sa cá lặn Đôi mắt của Tiêu Hào tỏa sáng, bây giờ Liễu Nguyệt Hân đã trưởng thành hơn sáu năm trước, lại càng thêm xinh đẹp gợi cảm.
Những năm qua em sống tốt chứ? Sáu năm trời, em có hận anh không? “Bố tìm con à?”
Trong điện thoại Lưu Ngọc Hoa đã nói chuyện Tiêu Hào trở về cho Liễu Nguyệt Hân nghe rồi, nên trên đường đi tâm trạng của cô rất phức tạp.
Sáu năm, ròng rã sáu năm trời, cô không biết nên đối mặt với Tiêu Hào như thế nào.
Khi nhìn thấy Tiêu Hào thì tinh thần của cô trở nên hỗn loạn.
Hận, tủi thân, nhớ nhung, rất nhiều tình cảm không thể nói rõ bộc phát trong đáy lòng cô.
Liễu Kiến Quốc nói: “Tiêu Hào, bây giờ đã đông đủ cả rồi, cũng nên nói rõ mọi chuyện.”
“Liễu Kiến Quốc tôi là người trọng tình trọng nghĩa, tôi và bố cậu cũng rất thân thiết. Ông ấy sáng lập thương hội Tiêu gia, năm đó tôi gặp cản trở trong sự nghiệp, mọi người đều cho rằng kế hoạch của tôi sẽ thất bại, chỉ có bố cậu giúp tôi, để cho tôi sống lại một lần nữa. Nhà họ Tiêu có ơn với tôi, suốt đời này tôi cũng không quên”
“Cho nên hôn nhân của cậu và con gái tôi là do ông trời tác hop.”
“Về sau, nhà họ Tiêu gặp nạn, trận hỏa hoạn kia làm lòng người đau đớn, mà chuyện cậu vào tù cũng khiến cho chúng tôi rất đau lòng.”
Bố à, trận hỏa hoạn kia chỉ để tiêu diệt dấu vết mà thôi, nhà họ Tiêu là bị người khác giết hại, chuyện con vào tù cũng là một âm mưu Nhưng Tiêu Hào cũng không nói ra những câu này. Bây giờ còn chưa phải lúc, anh muốn tự mình đi điều tra.
Liễu Kiến Quốc nói tiếp: “Vẻ ngoài của Nguyệt Hân cũng là số một số hai của thành Nam Tương. Những năm qua có rất nhiều danh gia vọng tộc tới cửa cầu hôn. Chính cậu suy nghĩ đi, bây giờ cậu chẳng làm nên trò trống gì, còn có tiền án, làm sao xứng với con gái tôi?”
“Bố đừng nói nữa. Liễu Nguyệt Hãn nghe từng chữ bố mình nói như đâm vào tim thì có chút không đành lòng.
Liễu Kiến Quốc nói: “Bố nói chuyện khó nghe nhưng đó đều là sự thật, bố cũng không thích quanh có lòng vòng “Sáu năm trời, Nguyệt Hân phải sống như một người vợ góa chồng, những chuyện này nhất định phải nói rõ. Liễu Kiến Quốc cũng không phải người vong ân phụ nghĩa.
“Nhưng hiện thực rất khắc nghiệt, chúng ta không thể sống mãi trong quá khứ thể được.
“Tiêu Hào, bây giờ cậu có hai sự lựa chọn. Thứ nhất, vừa rồi cậu nói muốn làm ăn, tôi có thể giúp đỡ cậu ba tỷ. Năm xưa bố cậu giúp đỡ tôi, tôi sẽ báo ơn, nhưng cậu phải ly hôn với Nguyệt Hãn.”
“Bố!” Liễu Nguyệt Hân nghe thấy thể thì rất không vui: “Bố, con…”
“Con đừng nói chuyện!” Liễu Kiến Quốc nói tiếp: “Thứ hai, cậu có thể ở bên cạnh Nguyệt Hân, nhưng tôi cho cậu thời gian ba tháng, cậu phải làm được một chuyện gì đó, ít nhất cũng phải có một công việc lương một năm khoảng sáu trăm Hoặc là làm cảnh sát, quản Nhất định phải có năng lực chăm sóc Nguyệt Hân, như mới có tư cách làm con rể tôi.”
Sắc mặt của Liễu Nguyệt Hân vô cùng khó coi, hai lựa chọn này cái đầu tiên là đuổi Tiêu đi, cái thứ Dựa vào năng lực của Tiêu Hào sao có thể làm được thành tích trong vòng ba tháng chứ? Đến cuối cùng vẫn là để Tiêu Hào biết khó mà Mà Lưu Ngọc Hoa nghe thấy Liễu Kiến Quốc nói thế thì xụ mặt xuống: “Liễu Kiến Quốc, ông nói cái gì thế hả? Cậu ta muốn làm ăn thì tại sao chúng ta lại phải cho tiền chứ? Ba tỷ, đây là một số tiền lớn. Đúng là năm xưa nhà họ Tiêu có ơn với chúng ta, nhưng chúng ta cũng đã gả con gái cho cậu ta rồi còn Là do nhà họ Tiêu xảy ra chuyện, không liên quan gì tới chúng ta!”
“Còn có, yêu cầu thứ hai càng thêm quá đáng, chuyện Tiêu Hào phạm tội trước kia rất có tiếng, người trong gia tộc đều cười nhạo chúng ta. Hai năm nay khó khăn lắm mới bình thường lại. Nếu như Tiêu Hào và Nguyệt Hân tiếp tục ở bên nhau thì chúng ta sẽ trở thành trò cười cho mọi “Chuyện thăng chức lần này của ông có lẽ cũng sẽ bị hủy!”
“Bây giờ cho Tiêu Hào ba trăm triệu, để cậu ta chính thức ly hôn với Nguyệt Hân sau đó cút đi!”
Liễu Kiến Quốc uống một hớp trà, sau đó nhíu mày rồi châm một điếu thuốc. Ông ta rất ít khi hút thuốc nhưng có đôi khi phải xã giao. Ông ta im lặng một lát rồi hỏi Liễu Nguyệt Hân: “Con thấy thế nào?”
Tâm trạng của Liễu Nguyệt Hân rất phức tạp, cô biết năm xưa Tiêu Hào là bị oan, bởi vì đêm xảy ra chuyện cô đang ở bên cạnh anh. Thế nhưng bọn họ ngụy tạo chứng cứ rất thật, Liễu Nguyệt Hân cũng không làm gì được.
“Tiêu Hào, bố em nói hai điều kiện, em tôn trọng sự lựa chọn của anh.” Liễu Nguyệt Hân suy nghĩ một lát nhưng cũng không đưa ra ý kiến của mình mà là để Tiêu Hào lựa chọn: “Cho dù anh chọn cái nào thì em cũng tôn trọng.
Tiêu Hào nghe Liễu Nguyệt Hàn nói thế thì biết cô đứng về phía anh.
Anh cười với cô một tiếng rồi nói: “Anh chọn lựa chọn thứ hai. Nguyệt Hàn, anh muốn ở bên em.
Liễu Kiến Quốc có hơi giật mình, ông ta cho rằng mười phần chắc chín Tiêu Hào sẽ chọn cái đầu tiên. Bởi vì Tiêu Hào bảy giờ chẳng làm nên trò trống gì cả, cho anh ba tỷ để anh rời đi là lựa chọn tốt nhất. Không ngờ rằng Tiêu Hào lại chọn cái thứ hai.
Ba tháng, từ không có gì đến có năng lực chăm sóc Nguyệt Hàn, Tiêu Hào có thể làm được sao? “Được!” Liễu Kiến Quốc: “Tiêu Hào, đây là lựa chọn của cậu, ngày này ba tháng sau tôi sẽ kiểm tra. Nếu như cậu không đủ tư cách hoặc là giở trò dối trả thì cậu phải ly hôn với Nguyệt Hân ngay lập tức, nhà họ Liễu chúng tôi không còn quan hệ gì với cậu nữa.
Tiêu Hào gật đầu đồng ý.
Lưu Ngọc Hoa mặc dù không đồng ý với sự sắp xếp của Liễu Kiến Quốc nhưng ông ta đã quyết định rồi thì bà ta cũng không thay đổi được.
Ba tháng, chỉ có ba tháng, bây giờ Tiêu Hào không có gì cả. Ba tháng sau đợi bị đuổi ra khỏi nhà họ Liễu đi!
Liễu Kiến Quốc đứng dậy rồi nói: “Gần đây Danh Nam, Danh Bắc và Danh Đông kết hợp lại, tôi rất bận, ba thành lớn kết hợp, ban lãnh đạo cũng sẽ kết hợp, chức vị của mỗi người đều sẽ thay đổi. Chuyện lần này rất quan trọng, tôi phải đi mấy ngày”
“Tối nay tôi không đi chúc thọ bố được.”
“Tôi đã nói với bố rồi, ba người các bà đi thôi. Nhớ kỹ cũng phải giải thích với bố một phen.”
Lưu Ngọc Hoa mặc áo vest cho Liễu Kiến Quốc rồi thắt cà vật cho ông ta mà nói: “Chuyện công tác của ông quan trọng, đây là một cơ hội trời cho, dựa vào thành tích của ông thì chắc chặn sẽ được tăng chức. Tôi tin vào ông.
Liễu Kiến Quốc đi một cách vội vã “Tôi cũng sẽ không đi tiệc mừng thọ tối nay” Vẻ mặt của Lưu Ngọc Hoa vô cùng lạnh lùng: “Tiểu Hào, nếu như cậu đã về rồi thì đi với Nguyệt Hàn đi.
Liễu Nguyệt Hãn kéo cánh tay của Liễu Kiến Quốc rồi nói “Mẹ, tối nay là tiệc mừng thọ ông nội, bố không đi, mẹ cũng không đi thì làm sao nói chuyện với ông nội đây? Những người khác sẽ nói chúng ta như thế nào chứ?”
“Nguyên nhân mẹ không đi rất đơn giản, mẹ không muốn bị mất mặt” Lưu Ngọc Hoa trừng mắt nhìn Tiêu Hào một cái rồi nói: “Mấy năm trước, mỗi lần có tiệc thì mấy người họ hàng kia chế giễu chúng ta ra sao? Con quên rồi à?”
“Nếu như Tiêu Hào đã về thì con với nó đi đi.”