Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net
Màn đêm bao phủ.
Vài ánh sáng cuối ngày bị màn đêm căn nuốt, ba tòa ngục tối có quy mô lớn vây quanh, giống như tòa lâu đài trong bóng đêm vậy, tràn ngập sự sợ hãi. Bốn phía truyền đến âm thanh của máy móc, một đám người đang bận rộn làm việc, khai thác khoảng sản, rồi đem khoảng sản đi gia công. Nơi này giam giữ phần lớn đều là các võ giả, bị giam trong này, ăn tại mỏ, ngủ tại mỏ, mỗi ngày đều làm việc trong mỏ
Không có ngày ra, bọn họ chỉ cứ vậy làm việc, làm trong bóng đêm mịt mờ chuộc lỗi.
Tiêu Hào bị áp giải xuống, một chiếc xe jeep tiến đến, hai người trong đó bước xuống nói chuyện với Lôi Thiên. Di động bên người Tiêu Hào, cũng là vật tư của anh bị tịch thu "Tiêu Hào, anh ở trong này mà phát ngốc đi." Lôi Thiên thấp giọng nói bên tai Tiêu Hào: "Bên trong nhất định sẽ thoải mái lắm."
Sau đó anh bị đưa đi bằng xe jeep, Tiêu Hào bị đưa qua hầm mỏ. Xuyên qua quặng mỏ thật lớn thật lớn, đến một cái hang núi ẩm ướt. Phía trước là một căn phòng nhỏ nhỏ, cửa sắt nặng trinh bị rơi ra. "Đi vào." Tiêu Hào bị đẩy vào.
Bốn phía không có đèn, một màu tối đen, có một mùi của người khác rất khó ngửi, Trong bóng tối, chuột, giản, phát ra âm thanh kì lạ, đi tới đi lui trong góc.
Nơi này là phòng tạm giam.
Màn đêm không ảnh hưởng đến tầm mắt Tiêu Hào, sâu bẩn bốn phía cũng đều cách xa Tiêu Hào một mét. Lòng Tiêu Hào tĩnh lặng như nước, khoanh chân ngồi xuống luyện công. Nửa tiếng sau, cánh cửa nặng trịch có người mở ra.
Từng tia sáng như chạy trốn đến rồi biến mất, người trước mặt cầm đèn pin chiếu vào người Tiêu hào. Ba người bước đến. Tiêu Hào đứng dậy. Một gương mặt quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt Tiêu Hào.
Là Liễu Kiến Phong.
Tiêu Hào hơi giật mình. Lôi Thiên vừa mới bắt được Tiêu Hào, Liễu Kiến Phong đã đến rồi. Kẻ thù gặp mặt nhau, mắt cũng đó lên. "Tiêu Hào, lâu ngày không gặp." Liễu Kiến Phong cầm đèn pin, quan sát Tiêu Hào kỹ lưỡng, trên mặt cười lạnh đầy sự độc ác, giống như muốn ăn tươi nuốt sống Tiêu Hào vậy. "Tôi tới đưa cơm cho anh."
Người bên cạnh cầm một hộp cơm trong tay, dữ tợn để xuống trước mặt Tiêu Hào.
Tiêu Hào thản nhiên cười nói: "Lâu rồi không gặp, xem ra anh ở trong này cũng không tệ lắm."
Tiêu Hào nhìn thấy, trên người Liễu Kiến Phong có thể công tác, chắc hẳn là việc nhẹ nhàng nhất ở trong này, thậm chí còn có thể trốn việc. "Là thầy của tôi báo." Liễu Kiến Phong nói: "Tôi ngồi tù trong này, thực ra cũng chẳng khác ở nhà là bao, hơn nữa tôi còn làm tốt việc đề ra, đương nhiên sẽ được lên chức." "Tám năm nữa tôi có thể ra ngoài rồi." "Mà anh tiến vào, không bao giờ có thể ra ngoài được." Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Liễu Kiến Phong mất đi chức vị, mất đi mọi thứ, tất cả tội danh khiến cho anh ta phải ngồi tù mười hai năm. Nhưng mà, chỉ cần biểu hiện thật tốt, không làm việc gì xấu, tám năm là có thể được ra rồi.
Đối mặt Tiêu Hào chỉ có sự bình tĩnh: "Anh có tin không trong vòng một giờ, sẽ có người mời tôi ra ngoài. Còn sư phụ của anh sẽ bởi vì việc làm của ông ta mà phải trả cái giả lớn.
Liễu Kiến Phong giống như đang nhìn một thằng ngốc, anh ta nhìn Tiêu Hào nói: "Người đã tiến vào trong này rồi, dù là ai cũng không ra được." "Nơi này giống như lò luyện yêu quái, thần tiên cũng chẳng cứu nổi anh."
Đáng tiếc chính là Tiêu Hào không hề phạm tội. "Hai người các người, chăm sóc Tiêu Hào cho tốt cho tôi" Liễu Kiến Phong hạ lệnh với hai người bên cạnh: "Chăm sóc cho Tiêu hào ăn cơm ngon
Liễu Kiến Phong đã một phát vào cặp lông đựng cơm của Tiêu Hào, khiến cho đồ ăn bên trong văng ra tung tóe.
Hai người còn lại năm chặt tay đi tới trước mặt Tiêu Hào. "Thằng nhóc, ngại quá, đừng trách bọn tôi, muốn trách thì trách anh đắc tội không đúng người nhé." "Yên tâm, chúng tôi mời anh ăn cơm thôi, tuyệt đối không đánh chết anh đâu."
Hai người tiến đến như hung thần ác quỷ, bọn họ phải khiến cho Tiêu Hào liếm cơm trên mặt đất. Liễu Kiến Phong đứng một bên xem chuyện, anh ta phải nhục nhã Tiêu Hào một trận. Nhưng mà, Tiêu Hào trực tiếp đánh hai bên trái phải hai cái, hai thắng hề nhảy nhót liền bay ra ngoài, bị đánh hôn mê. "Liễu Kiến Phong, vốn dĩ làm việc thật tốt, tám năm liền có thể ra ngoài rồi. Anh lại tìm người đến đánh tôi, tôi chồng thêm tại, anh xong rồi."
Liễu Kiến Phong cũng không ngờ Tiêu Hào giỏi đến vậy, anh ta tìm đến hai người kia đều là người luyện binh. Mà trên tay Tiêu Hào còn có còng tay áp chế võ giả nữa, sao còn mạnh mẽ đến vậy? "Tiêu Hào." Liễu Kiến Phong hung dữ nói: "Anh đánh người đưa cơm cho anh bị thương, anh phải chịu trách nhiệm" "Tôi nói cho anh biết, dám đụng đến người tôi, tôi chỉnh chết anh"
Liễu Kiến Phong bị Tiêu Hào bỏ tù. Mà bố anh ta bị phân tử hình cũng bởi vì Tiêu Hào. Nằm mơ Liễu Kiến Phong cũng muốn trả thủ Tiêu Hào, hiện giờ thấy Tiêu Hào đã bị bắt vào tù đương nhiên anh ta phải trả thù rồi.
Vẻ mặt Tiêu Hào khiêu khích: "Tôi cũng muốn xem xem anh định chỉnh tôi thế nào đây?" "Có chuyện gì cứ việc làm đi thôi"
Liễu Kiến Phong cũng không định làm to mọi chuyện lên, nhưng mà nhìn thấy cái vẻ mặt kiêu ngạo của Tiêu Hào, anh ta không chịu được. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Anh ta cầm bộ đàm, hét lên một tiếng. "Người đâu, đến phòng tạm giam đi" Rất nhanh sau đó, mười mấy người từ bên ngoài bước "Ra sức đập Tiêu Hào cho tôi."
Liễu Kiến Phong cằn rằng, anh ta phải đánh Tiêu Hào một trận mới được, sau đó đưa Tiêu Hào sắp xếp làm việc ngoài mỏ, đó là công việc mệt mỏi nhất ở đây.
Mười mấy người này đều là người Liễu Kiến Phong quản lý, bình thường anh ta giám sát mấy người này.
Nếu là mệnh lệnh của Liễu Kiến Phong, mấy người này không hề do dự. Bọn họ biết rằng Liễu Kiến Phong trong lòng không hề ổn, nếu không nghe theo lời hắn ta, chắc chắn về sau Liễu Kiến Phong sẽ gây phiền phức cho bọn họ.
Mười mấy người tiến lên thể như chẻ tre.
Tiêu Hào vẫn đứng tại chỗ, nhẹ nhàng năm tay lại. Một Hai đẩm. Ba đẩm...
Từng người một bay ra ngoài cửa. Người thứ nhất rồi đến người thứ hai, thứ ba. Vài người bay về phía sau, nên lên người Liễu Kiến Phong, khiến anh ta ngã xuống đất. Những người đó bay ra, không đứt tay cũng đứt
Trong nhất thời, xung quanh vang lên tiếng kêu thảm thiết. Liễu Kiến Phong không thể tin vào hai mình. Tiêu Hào vẫn còn là người đấy chứ? Anh ta đánh cho mười mấy người bị tàn phế, trong khi đó Tiêu Hào anh thì không bị tổn hại gì. Liễu Kiến Phong lùi về sau hai bước theo bản năng, giận dữ hét: "Tiêu Hào, anh đánh nhiều người bị thương như vậy, anh xong rồi."
Khóe miệng Tiêu Hào khẽ nhếch lên: "Những người này bị tôi đánh bị thương rồi đấy, anh định đòi quyền với ai nào?" "Liễu Kiến Phong, tặng anh một câu, ác giả ác báo "
Nhiều người kêu thảm thiết như vậy khiến cho lính gác chú ý
Nhìn trên mặt đất có nhiều người bị thương như vậy, bọn họ den. vô cùng ngạc nhiên. Liễu Kiến Phong vội vàng tố cáo: "Canh gác, đây là do Tiêu Hào, anh ta đánh người khác bị thương, giống như kẻ điên đánh người vậy." "Tôi vội vã cho người đến đem cơm cho anh ta, kết quả bị anh ta đánh, tôi gọi thêm người đến đây nói chuyện với Tiêu hào, lại bị anh ta đánh tiếp."
Nơi này mọi người đều hiểu rõ cách quản người như thế nào.
Canh gác đi tới trước mặt Tiêu Hào, tức giận nói: "Dám ở đây gây chuyện à?" "Còn đánh nhiều người bị thương như vậy?" Tiêu Hào giải thích: "Là bọn họ động tay động chân đánh tôi trước, tôi chỉ tự vệ
Canh gác đi xem băng theo dõi. Trong phòng tạm giam không có camera theo dõi, chỉ có thể nhìn video ở bên ngoài, mọi người nhìn thấy một đám người bay ra từ phong tạm giam.
Cho dù thế nào đi nữa, là Tiêu Hào đánh những người này bị thương. "Bắt Tiêu Hào lại, giam vào tù!"
Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK