Mục lục
Chiến vương ở rể - Tiêu Hào (truyện full tác giả: Uy)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Hào khinh thường: "Liễu Vĩnh, anh là ai? Cầm một tấm lệnh bài mà đòi trị tội tôi hả? Đừng cầm lông gà cho quân lệnh! Anh nhớ kỹ cho tôi, rác rưởi chính là rác rưởi, bất kể trong tay anh cầm thứ gì thì anh vẫn là một đống rác mà thôi! Tu vi của anh chỉ là một cường giả Tiên Thiên nho nhỏ, anh là cái thá gì?"

Mọi người lại khiếp sợ. Không ai ngờ Tiêu Hào lại cay nghiệt đến thế, giết người của Liễu Vĩnh ngay trước mặt anh ta, hơn nữa nói Liễu Vĩnh là rác rưởi, hoàn toàn không để mắt tới Liễu Vĩnh cùng Đế Vương Đặc Xá Lệnh. Người nhà họ Tần bắt đầu sợ hãi run rẩy. Với thực lực của Tiêu Hào, nếu anh bất chấp tất cả đại khai sát giới thì không ai có thể ngăn cản.

Nghe thấy Tiêu Hào làm nhục mình, Liễu Vĩnh càng giận dữ. Trước kia ở thành Danh Nam, anh ta đã bị mọi người nhục nhã, bị đạp dưới chân. Từ khi anh ta tới Đế Vương Khu nhận tổ quy tông, mọi người đều vô cùng kính trọng anh ta, những cường giả cao quý hơn người ở Đế Vương Khu thấy anh ta cũng phải nhường nhịn ba phần, tôn kính gọi anh ta là công tử. Mà lúc này Liễu Vĩnh đang cầm Đế Vương Đặc Xá Lệnh, Tiêu Hào vẫn không thèm để mắt tới anh ta, mắng anh ta là rác rưởi, nhục nhã anh ta. Liễu Vĩnh sao có thể chịu được? Anh ta nổi điên: “Tiêu Hào, mày là thằng điên! Mày dám sỉ nhục tao! Mày dám sỉ nhục Đế Vương Đặc Xá Lệnh! Tao nói cho mày biết, chỉ cần tạo tố cáo chuyện này thì gia tộc của tao sẽ báo cáo lên cấp trên, lúc đó sẽ làm kinh động để vương! Tiêu Hào, tao sẽ hủy diệt mọi thứ của mày!” Đọc truyện hay trên TruyệnApp

Tiêu Hào cười lạnh: “Mày còn có bản lĩnh gì ngoài việc múa mép khua môi? Muốn tố cáo chuyện này với gia tộc của mày hả? Liễu Vĩnh, mày ngẫm lại xem hôm nay mày có thể rời khỏi nơi này được không đã! Hôm nay ai có thể ngăn cản tao!”

Tiêu Hào nói rồi lại đá về phía một người khác, cường giả này cũng bị Tiêu Hào đá bay như một bịch rác. Người này cũng bị Tiêu Hào giết chết, nên xuống trước mặt Liễu Vĩnh. Bây giờ Liễu Vĩnh đã không còn khí thế thượng đẳng hơn người vừa rồi. Anh ta vẫn cầm Đế Vương Đặc Xá Lệnh, nhưng tay anh ta đang run rẩy. Cuối cùng anh ta cũng hiểu được Đế Vương Đặc Xá Lệnh cũng chẳng có ích lợi gì trong mắt một kẻ điện như Tiêu Hào.

Tiêu Hào cất bước đi về phía Liễu Vĩnh. Liễu Vĩnh phản xạ lùi về sau mấy bước: “Tiêu Hào, mày muốn làm gì? Mày dám giết tao sao?” Liễu Vĩnh giơ cao Đế Vương Đặc Xá Lệnh: “Tiêu Hào, mày còn không mày quỳ xuống!”

Tiêu Hào quát lên: “Đế Vương Đặc Xá Lệnh dùng để đặc xá cho những công thần vì nước vì dân! Ví dụ như một cường giả đã lập được chiến công hiển hách, nếu ông ấy lỡ phạm phải lỗi lầm nhỏ, hoặc là giết nhầm một người vô tội thì Đế Vương Đặc Xá Lệnh mới phát huy tác dụng. Bởi vì trước kia ông ấy đã cứu hàng ngàn hàng vạn người, bây giờ chỉ phạm phải một lỗi nhỏ, Đế Vương Đặc Xá Lệnh sẽ tha thứ cho tội ác của ông ấy, cho phép ông ấy đền bù thiệt hại cho người nhà của nạn nhân! Đây mới là tác dụng chân chính của Đế Vương Đặc Xá Lệnh!”

“Đế Vương Đặc Xá Lệnh đặc xá cho người có chiến công, hơn nữa chỉ có thể dùng một lần! Chỉ có người sở hữu Đế Vương Đặc Xá Lệnh thì mới có thể phát huy đặc quyền của nó. Nếu người sở hữu Đế Vương Đặc Xá Lệnh này là gia chủ nhà họ Liễu của Đế Vương Đặc Xá Lệnh thì cũng chỉ mình gia chủ mới có đặc quyền này!”

Tiêu Hào bước từng bước tới gần “Liễu Vĩnh, mày là cái thá gì? Mày cho rằng mày cầm Đế Vương Đặc Xá Lệnh thì có quyền đặc xá hả? Cả Tần thiếu chủ bên cạnh mày lại là thứ gì? Hắn ta là kẻ giết người như ma, một tên tội phạm hèn hạ độc ác! Mày cầm Đế Vương Đặc Xá Lệnh muốn đặc xá cho một tên tội phạm như thế ư? Liễu Vĩnh, mày không có quyền đặc xá! Tần thiếu chủ cũng không bao giờ có quyền được đặc xá!”

“Liễu Vĩnh, mày biết hậu quả nếu tự tiện sử dụng Đế Vương Đặc Xá Lệnh không? Hậu quả chính là thách thức uy quyền của đế vương! Nếu chuyện này bị vạch trần thì không ai có thể bảo vệ được mày! Thậm chí ngay cả nhà họ Liễu sau lưng mày cũng sẽ bị liên lụy!”

Tiêu Hào chính là để vương, anh biết quá rõ về cách sử dụng Đế Vương Đặc Xá Lệnh hơn bất cứ ai. Nhưng những người ở đây đều không biết, ngay cả Liễu Vĩnh cũng không biết tác dụng thực sự của nó. Liễu Vĩnh hét lên: “Tiêu Hào, mày đang nói bậy bạ! Một khi Đế Vương Đặc Xá Lệnh đã được lấy ra, muốn đặc xá cho một người thì dù người đó đã phạm phải tội ác lớn cỡ nào cũng đều sẽ được phán vô tội. Đế Vương Đặc Xá Lệnh trong tay tao là của nhà họ Liễu, tao là người nhà họ Liễu đương nhiên cũng có quyền đặc xá! Bây giờ tao đặc xá cho Tần thiếu chủ của nhà họ Tần vô tội, mày có thể làm gì được tao? Tao biết mày rất mạnh, cực kỳ mạnh, nhưng mày dám giết tao sao? Tao cho mày một vạn lá gan mày cũng không dám đâu! Công khai chống lại Đế Vương Đặc Xá Lệnh chính là chống đối đế vương. Nếu mày không tin thì thử hỏi tổ trưởng Long tổ mà xem!”

Đế Vương Đặc Xá Lệnh đã bị thần hóa, thân phận của Long Vũ cũng không biết tác dụng chân chính của nó. Nhưng sao Long Vũ có thể đứng về phía Liễu Vĩnh? Đọc truyện hay trên TruyệnApp

Lúc này Liễu Vĩnh vô cùng hoảng loạn, vẫn dùng quyền uy của Đế Vương Đặc Xá Lệnh ngăn cản Tiêu Hào, dù không ngăn được thì cũng phải ngăn.

Tiêu Hào cười lạnh: “Tao đã nói rồi, hôm nay dù trời sập xuống cũng không thể ngăn cản tao giết Tần thiếu chủ.” Liễu Vĩnh giận dữ: "Mày dám!”

Liễu Vĩnh tiếp tục ngăn cản Tiêu Hào. Anh ta giơ cao Đế Vương Đặc Xá Lệnh trong tay. Tiếc rằng Liễu Vĩnh không ngăn cản được, Tiêu Hào làm lơ Đế Vương Đặc Xá Lệnh, trực tiếp đi tới tát Liễu Vĩnh ngã ngửa xuống đất, giật lấy Đế Vương Đặc Xá Lệnh trong tay Liễu Vĩnh.

Tiêu Hào cầm Đế Vương Đặc Xá Lệnh, vẻ mặt bi ai: “Nực cười, thật nực cười!”

“Đặc Xá Lệnh này thuộc về công thần chiến công hiển hách, ngày nay lại rơi vào tay một tên rác rưởi, biến thành công cụ phạm tội! Vậy thì giữ Đặc Xá Lệnh này còn có ích gì?”

Tiêu Hào cầm Đế Vương Đặc Xá Lệnh trong tay, bỗng siết chặt bàn tay. Đặc Xá Lệnh màu vàng bị bóp biến dạng, biến thành sắt vụn, cuối cùng biến thành một nhúm bột, chậm rãi rơi ra từ bàn tay của Tiêu Hào, bay lả tả xuống mặt đất.

Tất cả mọi người vô cùng kinh hãi. Hiện trường trở nên lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng hít thở dồn dập tràn đầy khiếp sợ của mọi người.

Đế Vương Đặc Xá Lệnh chính là thứ của đế vương. Vứt Đế Vương Đặc Xá Lệnh xuống đất cũng bị coi là sỉ nhục để vương. Thế mà Tiêu Hào lại giật lấy Đế Vương Đặc Xá Lệnh, trực tiếp bóp nát thành bột phấn! Hành động của Tiêu Hào không thể nghi ngờ lại đã đạp để vương xuống lòng bàn chân! Nhìn khắp cả đất nước Kỳ Hạ này, chắc chỉ có mình Tiêu Hào dám làm điều đó!

Thấy cảnh này, có người thực lực yếu kém trong Long tổ đã hoảng sợ ngất xỉu. Lần này người của Long tổ phối hợp với Tiêu Hào xử lý chuyện này, nếu Tiêu Hào đắc tội để vương thì Long tổ cũng sẽ bị liên lụy. Lửa giận của để vương đáng sợ chẳng khác nào hoàng để thời cổ đại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK