Chiếc nhẫn màu bạc trong tay Diệp Văn Hiếu, là dùng đá quý tạo ra, có tác dụng tăng thêm sức mạnh, nhưng mà nha họ Diệp có nhiều thứ quý giá giống như vậy. “Được!” Diệp Văn Hiếu lên tiếng đồng ý. "Anh Diệp, nhớ kỹ, tôi tên Đào Anh Nhàng. Người cầm đầu hơi hơi mỉm cười, cười vô cùng sâu sa.
Diệp Văn Hiếu nhớ kỹ tên của người này, nhớ kỹ chuyện hôm nay, chờ sau khi anh ta trở về, lấy đồ của tôi ra, tôi sẽ khiến anh nhổ ra gấp mười lần!
Vì thế, hai người nói xong, giao dịch ngay tại chỗ. Những lời này, đều lọt vào trong tai Tiêu Hào, Ninh Khinh Vân và Chu Tước.
Chu Tước rất là bất đắc dĩ: “Tôi còn chờ xem kịch vui đó, bị Tiêu Hào nói trúng rồi, không đánh nữa.”
Ninh Khinh Vân thì lại nói: “Tiêu Hào, người của chủ tịch thành phố, vì 1 tỷ 500 triệu, mà vi phạm mệnh lệnh của chủ tịch thành phố, tôi thật sự không ngờ tới.” “Bên chúng tôi, bất kể là kẻ nào cũng không dám vi phạm mệnh lệnh của cấp trên, cho dù chết, cũng sẽ chấp hành mệnh lệnh.”
Tuy rằng trong lời nói của Ninh Khinh Vân không có dấu hiệu mỉa mai, nhưng trong lòng Tiêu Hào lại không phải cảm thấy như vậy.
Người của Ma Đô, thật sự là thà chết chứ không chịu khuất phục.
Đã từng chiến đấu với Bắc Cảnh và Ma Độ, mỗi một chiến sĩ của Ma Đô đều nguyện ý chết trận trên chiến trường, hoàn toàn không có khả năng rút lui.
Không có bất cứ một người nào sẽ đầu hàng, không có ai sẽ bán đứng Ma Đô.
Bên Bắc Cảnh, Tiêu Hào dẫn theo những người thấy chết không sợ, nhưng Tiêu Hào đã từng bị người trong chiến tranh gài bẫy, có người hy vọng Tiêu Hào chết, hy vọng quân đoàn vô địch của Tiêu Hào biến mất.
Chiến tranh vô cùng đáng sợ, mỗi trận chiến tranh, đều sẽ chết rất nhiều người, đáng sợ cũng không phải kẻ địch, mà là… Kẻ phản bội.
Tiêu Hào thật sự muốn lập tức xé xác người của chủ tịch thành phố trước mắt, nhưng anh không ra tay, sau này, sẽ có người trừng phạt anh.
Sau khi nói chuyện với Diệp Văn Hiếu xong, đi tới, cười nói với các người đẹp: “Đã nói chuyện xong rồi, chúng ta có thể rời đi.”
Chu Tước vui vẻ cười nói: “Anh Diệp Văn Hiếu thật là lợi hại.
Đào Anh Nhàng nói rõ tình huống bên này cho người của anh ta, lập tức cho rời đi.Có bốn người kháng lại mệnh lại, Đào Anh Nhàng cho bốn người bọn họ mấy bạt tay, bốn người chỉ có thể thoả hiệp dưới sự cưỡng ép của Đào Anh Nhàng. “Thiếu chủ Diệp, tạm biệt!” “Anh Đào, sau này sẽ còn gặp lại!”
Hai người vừa rồi còn giương cung bạt kiểm, bây giờ lại xưng anh gọi em.
Sau khi Đào Anh Nhàng nhìn đoàn người Diệp Văn Hiếu rời đi, trên gương mặt bình tĩnh đột nhiên xuất hiện nụ cười lạnh tà ác. "Ha ha...ha ha!”
Đào Anh Nhàng không nhịn được cười to, giống như nhìn thấy chuyện vô cùng vui vẻ.
Anh ta cười rất đáng sợ, biểu cảm trên mặt, giống như đang vặn vẹo vì vui sướng.
Một người tuổi trẻ đi tới, thấp giọng nói: “Sư phụ, ngài thả bọn họ đi, không phải vì tiền chứ?" “Tiền?” Đào Anh Nhàng cười rất u ám: “Sao tôi có thể vì tiền? 1 tỷ 500 triệu, sao tôi có thể để vào mắt chứ?” “Tôi thả bọn họ đi, hoàn toàn là trò chơi của tôi, tôi thích chơi như vậy, ha ha..
Gương mặt người trẻ tuổi sùng bái, tôn kính nói: “Xin sư phụ chỉ bảo.”
Đào Anh Nhàng liếc mắt nhìn người trẻ tuổi một cái: “Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, ở bên ngoài, đừng gọi tôi là sư phụ.” “Cậu là con trai của Châu chủ Kim Cường, mốiquan hệ của chúng ta, vô cùng vi diệu, chẳng lẽ anh không biết sao!”
Người trẻ tuổi này, đúng là con trai của Châu chủ Kim Cường, Chu Soái! Chu Soái người cũng như tên, tướng mạo anh tuấn, là loại cảm giác ánh mắt đầu tiên trông thì không có gì đặc biệt, càng nhìn càng thấy anh tuấn.
Anh ta luôn luôn khiêm tốn, chuyện vừa rồi, anh ta cũng không ra mặt. Nơi này chỉ có một người biết thân phận của anh ta, chính là Đào Anh Nhàng. “Xin lỗi, đại ca.” Chu Soái lập tức sửa miệng, tôn kính nói: “Chuyện vừa rồi, xin đại ca chỉ bảo.
Đào Anh Nhàng ngồi ở trên mặt cỏ, Chu Soái ngồi ở bên cạnh.
Đào Anh Nhàng nói: “Phía sau bốn người phụ nữ vừa rồi, người đàn ông không có ai chú ý kia, là Tiêu
Hào”
Chu Soái kinh ngạc nói: “Đại ca, người đó...Người đó chính là Tiêu Hào?”
Cái tên Tiêu Hào này, mấy ngày gần đây Chu Soái nghe được rất nhiều lần.
Tiêu Hào thuần phục linh xà Linh Trì, giết người của nhà họ Lãnh và người của môn phái Bính Điệu.
Người này, tàn nhẫn độc ác! “Ừm.” Đào Anh Nhàng vô cùng chắc chắn: “Anh ta nhất định là Tiêu Hào, tôi đã từng nhìn ảnh chụp của Tiêu Hào, tuy rằng bây giờ là buổi tối, tôi liếc mắt mộtcái là nhận ra Tiêu Hào.” “Cậu chủ nhà họ Diệp muốn nghĩ cách cho người phụ nữ của Tiêu Hào sao.” “Cậu nói...Tiêu Hào sẽ bỏ qua cho cậu chủ nhà họ sao?” Truyện88.vip t*rang web cập nhật nhanh nhất
Chu Soái có chút khó hiểu: “Nếu người đó là Tiêu Hào, sao có thể cho phép người nhà họ Diệp động vào người phụ nữ của anh ta?" “Tiêu Hào dám giết cả người của môn phái Bính Điệu, sẽ có thể sợ cậu chủ nhà họ Diệp sao?”
Đào Anh Nhàng cười nói: “Vừa rồi cậu không nhìn thấy sao? Cậu chủ nhà họ Diệp Diệp Văn Hiếu cống một người phụ nữ, Diệp Văn Thuận cầm hành lý, rất rõ ràng, hai người họ bị đám người Tiêu Hào coi là cu li sai vặt, bọn họ hoàn toàn bị lợi dụng. “Bọn họ muốn có được người phụ nữ của Tiêu Hào, ha ha, cuối cùng, chỉ sợ chỉ có một con đường chết" “Chờ sau khi Tiêu Hào giết chết cậu chủ nhà họ Diệp, tôi sẽ cầm chiếc nhẫn nhẫn, nói cho người nhà họ Diệp, Tiêu Hào giết cậu chủ của bọn họ, ha ha...
Chu Soái không có một chút nghi ngờ gì với sự phân tích của sư phụ.
Đi theo sư phụ một năm nay, không có bất cứ chuyện gì có thể thoát được đôi mắt của sư phụ.
Sư phụ quyết đoán, cũng chưa từng xảy ra sai lâm.
Chu Soái lại hỏi: "Sư phụ, ngài nói, Tiêu Hào dẫn theo bốn người phụ nữ và cả một đứa bé tới đây đểlàm gì?”
Đào Anh Nhàng phỏng đoán, nói: “Tiêu Hào dìu già dắt trẻ đến, chắc chắn là vì Linh Trì, để người phụ nữ của anh ta tới Linh Trì trì tu luyện, nếu không, có ai dẫn theo mấy người đẹp tới loại nơi chim không thèm ỉa này chứ?” “Xem ra lần này Tiêu Hào đến, nhất định phải có được Linh Trì.” “Nhà họ Diệp...vừa đúng lúc chúng ta cần dùng đến.”
Chu Soái nhíu mày: "Đại ca, anh muốn lợi dụng nhà họ Diệp để đối phó Tiêu Hào?” “Có môn phái Bính Điệu và chị của tôi ở đây chủ trì đại cục, căn bản không cần thiết phải lợi dụng nhà họ Diệp.
Sắc mặt Đào Anh Nhàng nặng nề hơn, nói: “Chu Soái, cậu có nghĩ tới không, sự sắp xếp của môn phái Bính Điệu và chị của cậu, sẽ thất bại?” “Thất bại?” Chu Soái ngẩn ra, trong lòng có một cảm giác không lành: “Sư phụ, lần này môn phái Bính Điệu có rất nhiều cường giả tới, hơn nữa lực lượng của bố tôi, cho dù có mười tên Tiêu Hào, chỉ có một con đường chết. “Sao có thể thất bại?"
Đào Anh Nhàng nói: “Lần này, môn phái Bính Điệu và bố cậu cực kỳ coi trọng Linh Trì, dốc hết toàn bộ lực lượng cường giả. “Tôi cũng cho rằng, bọn họ sẽ thắng.” “Nhưng mà...Quan sát từ chiến tích của Tiêu Hào
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK