Mục lục
Chiến vương ở rể - Tiêu Hào (truyện full tác giả: Uy)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Hào hỏi: “Hung thủ là gia chủ nhà họ Bạch sao?”

“Đúng vậy.” Cảm xúc của Thất Sát vô cùng bình tĩnh: “Gia chủ hiện giờ là em trai ruột của tôi, Bạch Triều Vĩ em trai ruột xếp thứ tám trong nhà họ Bach!"

Anh em tương tàn, còn tàn nhẫn như vậy, khiến Tiêu Hào khó có thể tiếp nhận.

Lúc này két một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra.

Liễu Nguyệt Hân xông vào, gương mặt cô tràn ngập nước mắt.

“Ông nội.... Bố cháu... Bố mẹ cháu đều chết rồi sao?”

Nhà rất nhỏ, trong phòng nói chuyện bên ngoài đều có thể nghe thấy, Liễu Nguyệt Hân và Âu Dương Chanh Kỳ đã nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người.

Liễu Nguyệt Hân không nhịn được đi vào.

“Rất xin lỗi.” Thất Sát vô cùng khó chịu: “Nguyệt Hân, cháu yên tâm đi, tối hôm nay, ông sẽ đòi lại lẽ phải từ tay hung thủ!”

Liễu Nguyệt Hân đi qua, nắm lấy cánh tay Thất Sát, sốt ruột nói: “Ông nội, ông nói cho cháu biết, rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì? Vì sao cháu lại bị vứt bỏ? Vì sao bố mẹ cháu lại chết?”

“Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì?"

“Vì sao người nhà họ Bạch sẽ giết người một nhà? Vì sao lại hại anh trai mình?”

“Ông nội, ông nói cho cháu biết đi.”

Trên gương mặt Thất Sát tràn ngập đau khổ: “Cháu gái, chuyện năm đó ông không muốn nhắc lại nữa, vụ tai tiếng của nhà họ Bạch, ông không muốn nói cho bất cứ người nào nghe nữa..."

“Cháu gái, ông đồng ý với cháu, nhất định sẽ giết hung thủ!” Mời đọc truyện trên truyen88.vip

Thất Sát có lời khó nói, hay là nói, bây giờ ông ta còn chưa chuẩn bị tốt nói ra chuyện xảy ra năm đó.

Chuyện này, khiến trong lòng ông ta đau khổ, hành hạ ông ta mấy chục năm!

Dù sao chuyện người thân tương tàn, anh em tương tàn, quả thực khó có thể mở miệng.

Tiêu Hào nói: “Ông nội, ông không muốn nói, vậy thì không cần nói.”

“Chúng ta biết hung thủ là ai được rồi, nếu ông nội không ra tay được, vậy thì giao cho cháu làm.”

Thất Sát lắc đầu, ánh mắt kiên định. “Bây giờ không phải lúc để nói, tối hôm nay là tiệc sinh nhật của Ái Linh, tôi muốn ở trước mặt mọi người, ở trước mặt mỗi gia tộc lớn thuộc Bình Châu, vạch trần bộ mặt thật của gia chủ nhà họ Bạch!”

“Tôi muốn ông ta thân bại danh liệt, khiến ông ta chết không có chỗ chôn!”

“Tôi muốn khiến người thuộc nhất mạch ông ta, đều chết hết!”

Hóa ra Thất Sát muốn khiến Bạch Triều Vĩ phải trả giá, muốn giết sạch cả nhà kẻ thù.

Thù hận kìm nén trong lòng mấy năm, tối nay hoàn toàn bùng nổ!

Sắp xếp như vậy, không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.

Tiêu Hào nói: “Ông nội, lực lượng mà cháu cho ông rất mạnh, tối hôm nay, ngoại trừ cháu ra, không ai có thể là đối thủ của ông.”

“Tối hôm nay, cháu muốn khiến nhà họ Bạch chôn cùng anh em của cháu!”

Người của nhà họ Bạch giết Bạch Đình Quốc người anh em tốt nhất của Tiêu Hào!

Khi Tiêu Hào biết Bạch Đình Quốc bị người nhà họ Bạch giết chết, Tiêu Hào chuẩn bị khiến nhà họ Bạch máu chảy thành sông.

Liễu Nguyệt Hân cũng nghiến răng: “Nhà họ Bạch chúng ta không cần gia chủ giết người nhà như vậy!”

“Bố mẹ cháu, chị gái của cháu đều bị người nhà họ Bạch hại chết, ngay cả Khả Như còn nhỏ như vậy mà cũng muốn hại, quả thực là mất sạch nhân tính!”

Bạch Khả Như năm tuổi nắm chặt bàn tay: “Người nhà họ Bạch đều xấu xa, đều rất xấu”

“Bọn họ đều đáng chết, đều đáng chết cả!”

Âu Dương Chanh Kỳ ôm lấy Bạch Khả Như, ôm chặt lấy cô bé.

Còn nhỏ tuổi như vậy, lại phải chịu những chuyện này.

Thất Sát cảm nhận được lực lượng mênh mông cuồn cuộn trong cơ thể, nói: “Tiêu Hào, lực lượng trong cơ thể tôi, thực sự có thể duy trì một buổi tối sao?”

Tiêu Hào nói rất chắc chắn: “Tuyệt đối không thành vấn đề”

“Tối hôm nay ra sân là ông, những người khác đều chỉ nhìn ông thôi.”

Thất Sát liên tục gật đầu, hai tay nắm chặt lại, nghiến răng nói: “Tối hôm nay, tôi nhất định không phụ sự mong đợi của mọi người!”

Bạch Thế Dân bị đả thương xong, lập tức chạy về trang viên nhà họ Bạch. Sau khi trở về, đi gặp gia chủ nhà họ Bạch trước tiên, Bạch Triều Vĩ.

Bạch Triều Vĩ mặc bộ đồ ngủ màu xám, đang ngồi trên xích đu trong phòng làm việc, uống trà nghe nhạc, ông ta híp mắt, hưởng thụ làn điệu khiến người ta vui mừng an tâm, miệng thường hát khẽ vài câu, vô cùng thích thú.

Ông ta đang đợi tin tức tốt của Bạch Thế Dân, lúc này, cửa phòng làm việc bị người ta đẩy ra, Bạch Thế Dân trọng thương ngã xuống trước mặt Bạch Triều Vĩ.

Bạch Triều Vĩ kinh hãi, vội vàng nâng Bạch Thế Dân dậy, vẻ mặt lạnh lẽo.

"Đã xảy ra chuyện gì? Là ai đả thương ông?” “Là tên Tiêu Hào kia sao?”

“Không phải!” Bạch Thế Dân thở hổn hển, áp chế thương thế: “Là thất trưởng lão, là thất trưởng lão đả thương tôi.”

Bạch Thế Dân thực sự bị thương vô cùng nghiêm trọng, vừa rồi ngã xuống trước mặt Bạch Triều Vĩ không phải là giả vờ, là vì ông ta đi nhanh, đột nhiên thở gấp một hơi dẫn tới tái phát viết thương, mới ngã xuống đất không dậy nổi.

“Ông nói cái gì? Ông bảy?” Khóe miệng Bạch Triều Vĩ giật giật: “Ông bảy là người có tư chất kém nhất trong tám anh em chúng tôi, thực lực cũng kém nhất, sao ông ta có thể đả thương ông?” Mời đọc truyện trên truyen88.vip

“Mười ông bảy cũng không đánh lại được ông, có phải là ông nghĩ sai rồi không?”

Có một số lời Bạch Triều Vĩ không nói ra, nửa tháng trước, ông ta tóm lấy ông bảy, nhốt ông bảy lại, hành hạ mấy ngày mấy đêm!

Hơn nữa kinh mạch của ông bảy bị tổn thương, cả đời đều không chữa trị được.

Chuyện này, chỉ có Bạch Triều Vĩ và con trai cả của ông ta biết.

Bạch Thế Dân nói: “Gia chủ, chuyện lớn như vậy sao tôi có thể nhầm được?”

“Thất trưởng lão rất mạnh, tôi vốn định giết ông ta, một chưởng phong ấn tâm mạch của ông ta, muốn đánh nát tâm mạch của ông ta, nhưng mà... Khi một chưởng này của tôi đánh trúng ngực ông ta, tôi bị đánh bay mất!”

“Lục phủ ngũ tạng của tôi bị đánh lệch vị trí!”

“Ông bảy không ra tay, chỉ có phòng ngự đã đánh bay tôi, đánh thành trọng thương!”

Câu trả lời của Bạch Thế Dân khiến Bạch Triều Vĩ không dám tin.

Nếu thất trưởng lão có được thực lực mạnh như vậy đã sớm làm phản, còn có thể đợi tới bây giờ sao?

Thực lực của Bạch Thế Dân là Huyền Thông cấp chín, một chiêu có thể giết chết thất trưởng lão.

Mấy năm nay để thất trưởng lão còn sống, tất nhiên là có dụng ý của ông ta.

Bạch Triều Vĩ có vẻ đăm chiêu: “Chuyện này nhất định là có ẩn tình gì đó, ông bảy không có khả năng lợi hại như vậy được.”

“Còn nữa, ông bảy bị tôi áp chế mấy chục năm, sao dám phản kháng tôi?” “Có phải là có người giả mạo ông


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK