Người đứng đầu thay đổi hết sắc mặt, hai mươi mấy người đứng phía sau anh ta cũng rất tức giận.
Nhà họ Diệp đúng là rất lớn mạnh nhưng dù sao đây cũng là địa bàn của thành Thanh Hà, vả lại là chủ tịch thành phố đích thân ra lệnh, nơi này đã bị phong tỏa hết rồi, bất kỳ ai cũng không được phép đi vào.
Người nhà họ Diệp cứ gây khó dễ, ép người quá đáng khiến những người của chủ tịch thành phố thật sự chịu hết nổi rồi.
Người đứng đầu nói: “Nếu như mọi người muốn ra tay thì toàn bộ chúng tôi sẽ đón nhận vậy.” “Mọi thứ xảy ra ở đây đều có camera ghi hình lại hết.” “Đừng tưởng chúng tôi sợ các người! Nói rồi bàn tay của hai mươi mấy người đều đặt ở thắt lưng chuẩn bị rút súng ra. Hai anh nhà họ Diệp bỗng dưng không còn đường lui nữa.
Họ từng đảm bảo với những người đẹp rằng chủ tịch thành phố chắc chắn sẽ nể mặt họ cho đi qua, bây giờ một chút mặt mũi cũng không nể nang.Diệp Văn Hiếu lạnh lùng nói: "Các người đúng là không thấy quan tài không đổ lệ mà.” “Nếu như đã thế thì tôi sẽ dạy dỗ các người cách làm người vậy!”
Người đứng đầu thay đổi sắc mặt và hất cánh tay phải một cái.
Hai mươi mấy người bên cạnh đều đồng loạt rút súng ra và chĩa về phía anh em nhà họ Diệp.
Bầu không khí tràn ngập mùi vị chết chóc.
Những khẩu súng này không phải loại vũ khí thông thường mà đạn đã được xử lý đặc biệt, chuyên dùng để đối phó với tu võ giả.
Sau khi tu võ giả trúng đạn thì viên đạn sẽ bùng nổ trong cơ thể và hóa giải sức mạnh trong cơ thể của tu võ giả, khiến tu võ giả yếu ớt không còn sức lực dẫn đến việc không thể sử dụng linh khí nữa.
Diệp Văn Hiếu giữ chặt nắm đấm, trên nắm đấm xuất hiện tia lửa màu ánh kim.
Diệp Văn Thuận cũng đã làm xong công tác chuẩn bị chiến đấu, khí thế anh ta hừng hực.
Cả hai bên đều kiêu ngạo hống hách vô cùng.
Những người bên Tiêu Hào đều đứng từ xa xem phim hay, họ đang chờ đợi hai bên trở mặt ra tay đánh nhau.
Chu Tước bất giác trầm giọng nói: “Đánh nhanh lên, để chủ tịch thành phố còn dạy dỗ cho hai tên khốn này một trận nữa chứ.”
Nhưng Tiêu Hào lại thản nhiên nói: “Không đánhđược đầu.
Liễu Nguyệt Hân nhìn Tiêu Hào: “Tại sao lại đánh không được? Hai bên đã chuẩn bị ra tay rồi mà.”
Tiêu Hào nói: “Mọi người nhìn thì thấy thế thôi.”
Diệp Văn Hiếu thấy đối phương không chịu nể mặt thì quát lớn: “Tôi là cường giả Huyền Thông, em trai tôi là tiên Tiên Thiên đỉnh phong. “Các người vốn không thể cản nổi chúng tôi đầu!” Người đứng đầu cười cười: “Huyền Thông sao? Chỉ có mình anh đạt cảnh giới Huyền Thông sao?” “Nếu anh dám ra tay thì chúng tôi cũng tuyệt đối không nương tay đâu.
Không khí ngày càng trở nên căng thẳng, chỉ cần Diệp Văn Hiếu ra tay thì cuộc chiến này chắc chắn sẽ diễn ra.
Diệp Văn Hiếu hơi do dự, đám người này mềm không chịu cứng cũng không được, nếu thật sự ra tay thì chưa chắc nắm chắc phần thắng. Nấu thắng tất nhiên là tốt, nhưng nếu thua thì kế hoạch cua gái thất bại, mặt mũi của họ sẽ không còn, đã vậy còn bị đánh trọng thương nữa.
Diệp Văn Hiếu dùng ánh mắt chỉ thị cho Diệp Văn Thuận bảo anh ta đừng có mạnh động.
Tình hình bây giờ đánh hay là không đánh, Diệp Văn Hiếu thật sự cần phải suy nghĩ thật kỹ càng đã
Chu Tước thấy họ không ra tay nên đi qua đó và ngọt ngào cười nói: “Anh Diệp Văn Hiếu, anh Diệp Văn Thuận, hai anh đã hứa với tụi em sẽ đưa tụi em quađó mà.” “Hai anh đứng nuốt lời đấy.” “Chỉ cần hai anh đưa tụi em qua đó thì em sẽ cảm kích vô cùng, nói không chừng sẽ dâng hiến tấm thân này nữa.
Chu Tước đang châm dầu vào lửa.
Vốn dĩ Diệp Văn Hiếu vẫn còn đang do dự chưa quyết định liệu có đánh hay không nhưng khi nghe Chu Tước nói những lời mê hoặc như thế thì có chút lung lay rồi.
Diệp Văn Hiếu lên tiếng đảm bảo: “Em gái Chu Tước, em yên tâm, chuyện anh đã hứa với em tuyệt đối sẽ không nuốt lời đâu.” “Cảm ơn anh Diệp Văn Hiếu.” Chu Tước cố tình ném cho Diệp Văn Hiếu vài ánh mắt đong đưa.
Trong lòng Diệp Văn Hiếu đã quyết định rồi, anh ta thu lại toàn bộ sức mạnh trên người và tiến lên phía trước, khuôn mặt đầy hiền hòa bước đến bên cạnh người đứng đầu. Anh ta phải thay đổi một hướng giải quyết khác thôi. “Người anh em, chúng ta hãy nói chuyện với nhau chút nào.”
Người đứng đầu cũng không muốn đánh nhau, thấy Diệp Văn Hiếu không muốn sử dụng đến bạo lực nên cả hai đã cùng đi qua một bên nói chuyện.
Hai người đi đến phía xa để đảm bảo những người khác không thể nghe được nội dung cuộc trò chuyện của họ, lúc này Diệp Văn Hiếu mới nói: “Ngườianh em, tôi cho anh mười lăm tỷ, anh hãy cho chúng ta qua đó, số tiền này anh và các anh em hãy chia nhau ra.”
Người đứng đầu hơi ngạc nhiên nhưng lập tức hiểu ý của Diệp Văn Hiếu, anh ta đang muốn dùng tiền để hối lộ đây mà. "Anh đang sỉ nhục tôi sao? Mười lăm tỷ?" “Ở đây tôi có hơn hai mươi anh em, một người chia được sáu trăm triệu thôi sao?" “Tôi ở cảnh giới Huyền Thông, anh em tôi đều là Tiên Thiên, lẽ nào chúng tôi chỉ đáng giá sáu trăm triệu thôi sao?”
Diệp Văn Hiếu nở nụ cười, những vấn đề có thể giải quyết bằng tiền thì không phải là vấn đề. “Vừa rồi tôi nói sai rồi, không phải mười lăm tỷ mà là một trăm năm mươi tỷ." Diệp Văn Hiếu cười khúc khích nói: “Thế đủ rồi chứ?”
Đối với nhà họ Diệp mà nói, một trăm năm mươi tỷ chỉ là một trăm năm mươi triệu trong mắt người thường thôi.
Người đứng đầu dường như cũng có hứng thú với con số một trăm năm mươi tỷ đấy nhưng anh ta cũng không thể dễ dàng nhường đường. Cập nhật nhanh nhất trê*n Truyện88.vip
Cầm tiền xong đến cuối cùng xảy ra chuyện mất đi tính mạng thì không lời lắm.
Phải làm rõ chuyện này đã.
Người đứng đầu nói: “Anh Diệp, nói thật thì lần này phong tỏa núi sau do đích thân chủ tịch thành phố chúng tôi ra mặt, chuyện này rất hệ trọng, vả lạitôi còn nghe nói có liên quan đến môn phái Bính Điệu nữa." “Nếu cho anh đi qua, nhỡ có chuyện gì thì làm sao đây? Tôi thật sự gánh không nổi đâu.”
Diệp Văn Hiếu cười nói: “Tôi hiểu chỗ khó của anh nhưng anh hãy yên tâm, cho dù mọi người muốn làm gì ở đây thì tôi cũng không có hứng thú quan tâm đến.” "Hứng thú của tôi là những người đẹp. “Anh xem bốn người đẹp đằng kia đều là loại cực phẩm đấy.” “Mấy người đẹp đó muốn đi qua đó xem nên tôi dẫn họ đi qua
Người đứng đầu chau hết mày lại và nhìn Diệp
Văn Hiếu.
Chỉ vì muốn cua gái mà đồng ý tốn một trăm năm mươi tỷ sao?
Cua gái có thể đến những nơi khác, đến đây để làm gì chứ?
Người đứng đầu vẫn còn đang do dự và nghi ngờ. Diệp Văn Hiếu tiếp tục nói: “Bốn nguồi phụ nữ sau lưng tôi có hai người khí chất rất yếu, nhiều nhất là Tiên Thiên thôi, hai người phụ nữ còn lại và người đàn ông mía trên người không hề có khí chất của một tu võ giả, họ chỉ là người bình thường, đã vậy còn có một đứa trẻ nữa.” “Đám người này của chúng tôi có thể gây ra chuyện gì chứ?"“Nếu người anh em không tin thì hoàn toàn có thể phải hai người đi theo chúng tôi xem thử.
Người đứng đầu nghĩ ngợi: “Nếu tôi không đồng ý “Thế thì tôi chỉ còn cách xông qua thôi.” Giọng nói thì sao?"
Diệp Văn Hiếu trở nên lạnh lùng: “Dù sao tôi cũng là người nhà họ Diệp, anh chẳng qua chỉ là một người làm công nhỏ nhoi của chủ tịch thành phố thôi, hà cớ gì phải bán mạng như thế chứ?" “Tôi đã rất nể mặt anh rồi, chẳng lẽ anh còn không hiểu sao?” “Nếu như tôi muốn làm khó anh thì sau chuyện này hoàn toàn có thể gây áp lực với chủ tịch thành phố, tới lúc đó anh sẽ sống yên ổn sao?” “Anh đắc tội với tôi hoàn toàn không có lợi lộc gì đối với anh cả. “Nói khó nghe hơn thì nếu người nhà họ Diệp chúng tôi muốn giết anh tuyệt đối không phải chuyện khó khăn gì.”
Những lời nói của Diệp Văn Hiếu kết hợp giữa mềm mỏng và cứng
Người đứng đầu cân đo đong đếm, họ đi theo chủ tịch thành phố cũng bởi vì làm người quản lý thành phố sẽ nhận được rất nhiều tài nguyên tu luyện, vả lại cũng không có nguy hiểm gì.
Những người này lương bổng không cao nếu không muốn nói là rất thấp nhưng người quản lý thành phố là người cung cấp tài nguyên tu luyện cho đất nước, chỉ cần xét duyệt yêu cầu tu luyện của
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK