Sau khi Tiêu Hào và Đỗ Thanh Như xuống xe, hai người đến trước mặt mọi người.
Từ trên xuống dưới, ai nấy cũng đều cảm ơn Tiêu Hào, ai cũng coi anh là ân nhân.
Sau đó Tiêu Hào dẫn mọi người đến bờ biển của hòn đảo, nhưng mọi người lại nhân ra ở đây không hề có phương tiện nào có thể giúp mọi người rời khỏi đây.
Ở đây chẳng những không có du thuyền, mà ngay cả phương tiện chuyên chở các loại đồ dùng cũng biến mất.
Bây giờ ở đây chẳng còn phương tiện gì, mà cũng chẳng có bất kỳ thiết bị liên lạc nào để liên lạc với thế giới bên ngoài nữa rồi.
Bây giờ, chỉ khi có người bên ngoài lái thuyền đến để đón họ rời đi thì họ mới có thể rời khỏi hòn đảo này thôi.
Nếu sức mạnh của Tiêu Hào không biến mất thì anh có thể dùng thuật thần thông của mình, đạp nước rời khỏi hòn đảo rồi gọi người bên ngoài đến lái thuyền để đón người.
Chỉ tiếc rằng bây giờ sức mạnh của Tiêu Hào đã không còn nữa rồi.
Mọi người thấy không có cách để rời khỏi hòn đảo thì cảm thấy rất thất vọng, họ lo lắng rằng người bên Hồn Điện sẽ quay lại, rồi bắt nhốt họ lần nữa.
Tiêu Hào cũng đã nghĩ đến vấn đề này, nếu Hồn Điện lại phải người đến để kiểm tra hòn đảo này lần nữa thì sẽ có chuyện lớn mất!
Dù hòn đảo này có bị nổ hy không thì sau khi Dương đảo chủ rời đi, nhất định ông ta sẽ báo cáo mọi chuyện lên cấp trên của Hồn Điện, khi đó người của Hồn Điện sẽ phải người xuống kiểm tra nơi này.
Sau khi quay về, Tiêu Hào chưa bao giờ gặp phải khốn cảnh nào, vậy mà lần này anh lại bị vây ở đây rồi.
Lúc này Đỗ Thanh Như lại nói: “Tiêu đại sư, tôi có cách để liên lạc với người bên ngoài và thông báo cho họ rồi.” Bạn đang đọc truyện tại truyen88.vip
Tiêu Hào cảm thấy rất bất ngờ, bản thân anh còn chẳng có cách nào để liên lạc với thế giới bên ngoài, vậy thì Đỗ Thanh Như có cách gì chứ?
Đỗ Thanh Như kéo Tiêu Hào đến một chỗ không có người, rồi lấy một lá bùa từ chiếc túi tùy thân của mình, đây là một lá bùa rất đặc biệt.
Đỗ Thanh Như giải thích: “Tiêu đại sư, đây là lá bùa truyền âm của Môn phái Bính Điệu mà cậu chủ của Môn phái Bính Điệu – Lục Việt đã từng cho tôi, anh ta nói rằng nếu có chuyện gì mà kẹt ở cỗ không có tín hiệu thì có thể dùng cái này để liên lạc với anh ta.
Tiêu Hào cảm thấy hơi bất ngờ, hóa ra Đỗ Thanh Như lại quen biết cậu chủ của Môn phái Bính Điệu.
Môn phái Bính Điệu có nghĩa như tên vậy, công pháp của họ lấy chuyện bùa chú để làm chủ.
Nhưng thật ra thì bùa truyền âm chẳng có nghĩa lý gì cả, cũng chẳng có gì quá lợi hại, có rất ít người trong Môn phái Bính Điệu chịu bỏ thời gian ra để nghiên cứu bùa truyền âm.
Vì bùa truyền âm là thứ rất khó vẽ, cũng rất khó để phát ra ánh sáng. Ở thời đại không có điện thoại và mạng thì có khi người ta còn nghiên cứu cái này, nhưng bây giờ ở thời đại công nghệ, mạng lưới thông tin liên lạc phát triển như bây giờ thì chẳng có mấy người chịu bỏ thời gian ra để nghiên cứu bùa truyền âm.
Người bình thường thì chẳng ai lại đi làm những chuyện vô nghĩa, nhưng vẫn luôn có những người rảnh rỗi đi nghiên cứu loại bùa chú này rồi làm ra vài cái để chơi.
Bùa truyền âm giống như điện thoại dùng một lần vậy, lại còn chỉ có thể gọi cho một người duy nhất, nói xong thì điện thoại cũng hỏng luôn.
Đỗ Thanh Như đặt tay phải lên mặt lá bùa, sau đó truyền một tia linh khí vào trong lá bùa, luồng linh khí đó cứ vậy chạy theo từng đường nét trên lá bùa.
Chẳng bao lâu sau, lá bùa đã có sự thay đổi, từng luồng sức mạnh bí ẩn, vô hình đã khởi động lên trận pháp trên lá bùa.
Đầu bên kia của lá bùa đã vang lên giọng nói của người còn lại, đúng là giọng của Lục Việt.
Lục Việt nói: "Hóa ra là cô Đỗ, không biết mới sáng sớm ra cô Đỗ đã tìm tôi có chuyện gì không?”
Đỗ Thanh Như nói: “Anh Lục, tôi cũng không muốn làm phiền anh vào lúc sáng sớm thế này đâu, nhưng bên chỗ tôi có một chút việc, mong là anh có thể giúp tôi.”
Lục Việt nói: “Xem ra cô đang bị nhốt ở một nơi không có tín hiệu rồi? Vậy cô nói nhanh lên đi, bùa truyền âm này chỉ có thể dùng năm phút đồng hồ thôi, sau năm phút lá bùa sẽ mất hiệu lực đấy.”
Đỗ Thanh Như nghe nói là chỉ có năm phút thì vội vàng nói: “Tôi bị nhốt ở một hòn đảo rất xa, cần anh cho thuyền đến đón chúng tôi về. Bên chúng tôi có khoảng bốn trăm người gì đó.”
Lục Việt nói: “Có phải là bên phía cô đã xảy ra chuyện gì rồi không? Hơn bốn trăm người là sao? Sao cô lại ở trên đảo?”
“Cô nói rõ những chuyện này ra cho tôi.”
Đỗ Thanh Như nói: “Thời gian có hạn, bây giờ tôi nói thì cũng không rõ ra được đầu, cũng chỉ có mỗi anh mới giúp được tôi thôi, lần này anh giúp tôi, coi như tôi nợ anh một ân tình đi.”
Lục Việt thấy Đỗ Thanh Như không chịu nói với mình lý do của chuyện này thì đáp: “Bây giờ bố tôi đã là châu trưởng của Kim Cường rồi, Môn phái Bính Điệu chúng tôi càng ngày càng lớn mạnh, cô Đỗ, bây giờ ân tình của nhà họ Đỗ các cô, chẳng còn tác dụng gì đối với chúng tôi nữa rồi.”
“Với cả, có vẻ như cô có chuyện gì đó khó nói đúng không? Nếu như cô không nói rõ ra là đã có chuyện gì thì sao tôi có thể giúp cô được?”
Sau khi châu trưởng của Kim Cường gặp chuyện không may, Lục Việt đã đi xuống núi với Tiêu Hào, sau đó quay lại Môn phái Bính Điệu rồi cùng giải quyết chuyện châu trưởng mới của Kim Cường với bố mình. Bạn đang đọc truyện tại truyen88.vip
Mọi chuyện ổn định trở lại, bố của Lục Việt – môn chủ của Môn phái Bính Điệu đã lên làm châu trưởng của Kim Cường một cách rất thuận lợi.
Bây giờ khí thế của Môn phái Bính Điệu đang rất mạnh mẽ, trước kia Môn phái Bính Điệu còn phải liên minh với rất nhiều thế lực của ba Châu lớn, chẳng hạn như cần sự ủng hộ nhất định từ nhà họ Đỗ, nhưng bây giờ họ chẳng cần sự ủng hộ của nhà họ Đỗ ở Bình Châu nữa rồi.
Vì nhà họ Đỗ không ở Kim Cường, mà đấy cũng chẳng phải là một trong những gia tộ clớn nhất ở ba Châu lớn nữa rồi.
Lục Việt là người rất thông minh, anh ta cân nhắc, thấy chuyện này không đơn giản nên mới nói như vậy.
“Cô Đỗ, chuyện đón các cô để tôi chuyển lời cho nhà họ Đỗ nhé, để người nhà họ Đỗ đi giúp cô nhé. Được không nào?”
Lục Việt sợ rằng Đỗ Thanh Như trêu phải người không nên dây vào nên mới nói rằng sẽ chuyển lời cho người nhà họ Đỗ, để người nhà họ Đỗ đến đón cô đi.
Đỗ Thanh Như sốt ruột nói: “Bây giờ vẫn chưa thể nói chuyện này cho nhà họ Đỗ biết được, đây là chuyến cực kỳ bí mật, nếu có nhiều người biết thì sẽ không tốt, với cả chúng tôi cũng đang rất vội.”
“Anh thuê hộ tôi mấy chiếc thuyền đến đây đón chúng tôi đi là được rồi.”
Chỗ này là căn cứ của Hồn Điện, bây giờ căn cứ đã bị phá rồi, mọi chuyện bị làm loạn lên đến mức này rồi, nếu có quá nhiều người biết thì không ổn chút nào.
Ý của Đỗ Thanh Như là muốn nhờ
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK