Mục lục
Chiến vương ở rể - Tiêu Hào (truyện full tác giả: Uy)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Đây chính là sức mạnh của hai người.

Sức mạnh khủng bố đến mức kinh thiên động địa khiến cho mọi người tim đập chân run ai ai cũng phải run sợ, rất nhiều người bằng vô thức lùi về sau theo bản năng.

Trên mặt Từ Tân Bình thoảng hiện lên một chút cảnh giác, tay phải ông ta đột nhiên nằm chặt, một ánh sáng vàng léo ra từ con dao hướng về phía đỉnh đầu mà lao tới. Con dạo với ảnh sáng mạnh mẽ bị đập tan ngay lập tức. Sức mạnh của bà lão là từng làn khói ẩn chứa cổ độc.

Nhưng mà sau khi khỏi độc gặp phải ảnh vàng trong tay Từ Tân Bình, tất cả đều tan thành mây khói.

Bich!

Bich!

Long Hoàng Hoa và bà lão đồng thời ngã xuống đất, bủn rủn tay chân không đứng dậy nổi. Từ Tân Bình đã thắng! “Sức mạnh của hai vị quả thực lợi hại, nhưng thật đáng tiếc, dưới sức mạnh của tôi lại không thể chịu nổi lấy một kích!"

Sức mạnh của Từ Tân Bình đúng y như những gì trước đây

Đổng Tráng đã nói. Năm đó, Từ Tân Bình càn quét Danh Nam cũng chỉ dùng đúng một chiều này! Tất cả những người vây xem, gương mặt xám xịt. Đêm nay bọn họ đã mời nhiều cường giả tới đây như vậy nhưng kết quả thì sao? Tất cả bọn họ vẫn thua

Từ Tân Bình thu hồi sức mạnh, từng bước tiến đến gần bà lão.

Sắc mặt bà lão lạnh lùng và nói: "Tôi thua rồi, muốn chém muốn giết tùy ông!" Trương Canh vội vàng bước tới đỡ lấy bà lão, ông ta nhìn chăm chăm vào Từ Tân Bình, ánh mắt phát lạnh: "Từ Tân Bình, tôi hy vọng anh sẽ buông tha cho bà ấy."

Từ Tân Bình nở một nụ cười: "Không dễ dàng gì mới sống được đến tuổi này, tôi sẽ không giết bà Từ Tân Bình không giết bà lão là vì biết ông ta biết rõ Trương

Canh đã thần phục nhà họ Châu

Lần này Trương Canh đến đây là để báo thù ân oán cá nhân, Từ Tân Bình muốn cho Châu gia một chút mặt mũi nên có ý định sẽ để bà lão đi.

Nhìn thấy Từ Tân Bình dừng tay lại, bà lão đương nhiên đã hiểu ra đạo lý này: "Cảm tạ Từ tiên sinh đã không giết "Bây giờ tôi đã bại dưới tay ông, ân oán của chúng ta từ nay coi như chấm dứt ở đây.

Từ Tân Bình chính xác là muốn kết quả này, không giết bà lão, ông ta và Trương Canh cùng nhau giải thù thành bạn. “Long Hoàng Hoa. Từ Tân Bình đi tới trước mặt Long Hoàng

Hoa. "Bây giờ, tôi cho ông một cơ hội cuối cùng, hoặc là quỹ xuống thần phục tôi, bằng không ông sẽ chết" “Thần phục ông?” Long Hoàng Hoa lau vết máu ở khỏe miệng hung dữ nói: “Ông có ngon thì giết tôi đi, tôi sẽ không bao giờ thần phục cái loại hung ác như ông!”

Long Hoàng Hoa vô cùng dũng cảm, không biết sợ chết là gì. Ông ta dám chắc Từ Tân Bình sẽ không dám giết ông ta. Trước mắt, hơn phân nửa thế lực ngầm ở thành Danh Nam đều nghe theo lệnh của Long Hoàng Hoa.

Nếu Từ Tân Bình giết Long Hoàng Hoa chẳng những không thể gây chấn động cho các thế lực ngầm ở Danh Nam mà ngược lại còn khiến các thế lực này trở nên hỗn loạn, thậm chí là sẽ tìm Từ Tân Bình báo thù. Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net

Dù sao, Châu lão đại cũng đã thống trị ở Danh Nam nhiều năm, và Long Hoàng Hoa có địa vị rất cao trong mắt các thế lực ở đây.

Lúc trước khi Liệt Diễm muốn nắm quyền cùng đã phải chứng kiến rất nhiều thế lực không phục tùng chính mình cho dù ông ta có dùng vũ lực đàn áp, trừ khi là giết hết tất cả bọn họ. Đối phó với kẻ địch, giết chóc tuy có thể giải quyết được vấn đề, nhưng với tư cách là người thống trị, giết chóc sẽ chỉ đổi lấy kết cục diệt vong. Phải để cho thủ hạ khâm phục khẩu phục đây mới là thượng sách.

Từ Tân Bình giảm lên ngực Long Hoàng Hoa: "Ông không phục tôi, rất nhanh thôi tôi sẽ khiến cho ông tâm phục khẩu phục" "Những thế lực trung thành với ông, nếu bọn họ biết tôi đã đánh bại ông thì họ sẽ nghĩ thế nào đây?" "Trận quyết chiến hôm nay, tôi đã thắng, mặc kệ người của ông có phục hay không, tôi cũng vẫn sẽ tự xưng vương!" "Tôi sẽ không giết ông đầu, tôi sẽ để cho thời gian từ từ trôi qua để ông được chính mắt nhìn thấy những thế lực trước kia đã phục tùng ông và những kẻ trung thành với ông sẽ từng bước từng bước thần phục dưới chân tôi!" Trong trận quyết chiến đêm nay, chỉ có Long Hoàng Hoa đến từ thế lực ngầm.

Đây là sự sắp xếp của Long Hoàng Hoa, bởi vì người của các thế lực khác không đến đã chứng tỏ ý đồ rất rõ ràng. Bất kể Từ Tân Bình thắng hay thua, những thế lực đó cũng sẽ không công nhận trận quyết chiến đêm nay, và cũng càng không công nhận Từ Tân Bình làm vương.

Hơn nữa, còn có một số thế lực ngầm dưới sự kiểm soát của nhà họ Châu. Nhà họ Châu và Từ Tân Bình đã thương lượng rõ ràng với nhau rồi cho nên đương nhiên cũng không thể để những người này tới trận quyết chiến đêm nay.

Từ Tân Bình dậm mạnh vào Long Hoàng Hoa rồi đi về phía trung tâm của quán rượu.

Nhìn thấy những người xung quanh miệng câm như hến, Từ Tân Bình đắc ý vô cùng. Từ Tân Bình cao giọng tuyên bố: "Đánh bại toàn bộ các người. Từ giờ trở đi, tôi chính là vua của thế lực ngầm ở thành

Danh Nam." "Các người lập tức quỳ xuống thần phục. Nếu không giết không tha." Từ Tân Bình cao ngạo nói.

Không gian yên lặng đến đáng sợ, trong lòng mỗi người đều tràn ngập sự sợ hãi.

Trương Canh là người đầu tiên quỳ xuống thần phục với Từ Tân Bình. Sau đó, một đám người bình thường cũng quỳ xuống thần phục.

Không ai dám nghi ngờ lời nói của Từ Tân Bình, nếu không nghe theo quy tắc của ông ta, chắc chắn sẽ bị Từ Tân Bình giết chết. Đồng Tráng đã sắp trở thành người tàn tật rồi, cũng không cam lòng để đệ tử nâng hạ mình, quỳ xuống đất thân phục.

Từ Tân Bình nhìn thấy một đám người quỳ xuống dưới chân mình, trong lòng cực kỳ thoải mái. "Từ Tân Bình, nếu muốn trở thành vua của thể lực ngầm thành Danh Nam, ông còn chưa hỏi tôi có đồng ý hay không đâu." Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Đúng lúc này, phía bên ngoài có người hét lớn. Ánh mắt mọi người nhanh chóng đổ dồn vào đó. Tiêu Hào đẩy xe lăn giúp Đường Minh Tam, chậm rãi từ bên ngoài tiến vào.

Lần ngày, không có bất kỳ ai ngăn cản.

Ánh mắt Từ Tân Bình nhìn về phía Đường Minh Tam và Tiêu Hào, trong lòng cười nhạt, cuối cùng các người cũng xuất hiện rồi.

Tiêu Hào và Đường Minh Tam đi tới trước mặt Từ Tân Bình. Lúc này mới có người nhớ đến Đường Minh Tam và Tiêu Hào. Hôm nay quyết chiến cùng Từ Tân Bình, vốn mời đến năm người tài giỏi đã đến cấp Thiên tiên đến đối phó với Từ Tân Bình.

Người Đường Minh Tam mời đến là Tiêu Hào, không ai tin Tiêu Hào có được thực lực này, hơn nữa, Đường Minh Tam luôn để Tiêu Hào ở bên ngoài cửa. "Tôi còn tưởng là ai đến." Trên mặt Từ Tân Bình mang theo ý đùa cợt: "Đường Minh Tam, ba năm trước, tôi phế đi hai chân của anh, bố anh còn quỳ trước mặt tôi cầu xin, cho tôi mấy tỷ tôi mới tha cho anh." "Hôm nay, anh muốn tới báo thù sao?" "Đúng vậy. Khuôn mặt Đường Minh Tam tràn đầy sự chết chóc: "Hôm nay, việc ông phải chết là không có gì nghi ngờ" "Ha ha." Từ Tân Bình khinh thường cười to: "Đường Minh

Tam, ba năm trước tôi phế đi hai chân của anh, hôm nay, tôi sẽ phế nốt hai cảnh tay" "Tôi sẽ biến anh thành con lợn cụt"

Tiêu Hào mở miệng, thản nhiên nói: "Từ Tân Bình, chết đến nơi rồi còn già mồm" "Tôi sẽ thỏa mãn ông, biến ông thành con lợn." Tiêu Hào đẩy xe lăn của Đường Minh Tam sang một bên, đi về phía Từ Tân Bình.

Hôm nay Từ Tân Bình có hai việc quan trọng, thứ nhất là xưng vua, thứ hai là giết chết Tiêu Hào, bảo thù cho con nuôi Lương Thái Huy.

Lương Thái Huy có phải do anh giết hay không?" Từ Tân Bình hỏi Tiêu Hào.

Lúc trước do Tiêu Hào sắp xếp, sau khi bố con nhà họ

Lương bị giết, tin tức phát ra bên ngoài đều là hai người họ chết do tai nạn xe cộ.

Đối với chuyện này Tiêu Hào cảm thấy khá kỳ lạ, nhưng mà, Tiêu Hào nhớ ra rằng trước khi giết chết Lương Thái Huy, Lương Thái Huy từng nhắc đến Từ Tân Bình. "Phải." Tiêu Hào thừa nhận: "Hôm nay, tôi sẽ đưa ông xuống gặp con nuôi của ông. "Nói cũng to lắm." Từ Tân Bình cười nhạt: "Sáu năm trước, cả nhà họ Tiêu bị giết hại, hôn nay, tôi sẽ đưa anh xuống đoàn tụ với cả nhà anh!"

Hai bên đều có ý muốn giết đối phương, bốn mắt nhìn nhau, tia lửa bắn ra bốn phía. "Đợi đã. Hai người đang muốn động thủ, bà lão ở gần đó bằng ngăn cản. Bà lão đi tới nói với Từ Tân Bình: "Ông Từ, Tiêu Hào đã hại chết người nhà họ Trương, mạng của hắn thuộc về ta

Từ Tân Bình khẽ cau mày: "Bà đã bị thương rồi."

Bà lão liếc nhìn Tiêu Hào, ánh mắt tràn đầy sự căm hận "Cho dù bị thương đi nữa, để giết chết Tiêu Hào, tôi còn thừa sức.

Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK