Mục lục
Chiến vương ở rể - Tiêu Hào (truyện full tác giả: Uy)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người ở trong mật thất của hang động chờ đám người của Vực chủ đến, muốn bắt gọn một lượt hết tất cả.

Vực chủ, Châu chủ, còn có bọn người của nhà họ Trần cùng xuất hiện ở đây, thì có nghĩa là bọn họ đều có tội.

Hơn nữa bọn họ còn đang cầm tài liệu bàn giao trong tay – đây chính là chứng cứ hữu hiệu nhất.

Mọi người nhìn thấy Tiêu Hào giống như nhìn thấy

Rõ ràng Tiêu Hào đã bị sát thủ giết rồi mà! Sao lại quý. có thể xuất hiện ở đây? Khi vừa tới đây, bọn họ cũng đã kiểm tra hết tất cả mọi nơi, cũng không thấy có ai cả, vậy Tiêu Hào từ đầu đi ra vậy? “Tiêu Hào, cậu..., cậu...” Sắc mặt của Châu chủ nhanh chóng thay đổi.

Tiêu Hào và Chu Tước đứng cách bọn họ gần ba mươi mét. Nhưng đối diện với kẻ mạnh thì gần ba mươi mét cũng rất nguy hiểm rồi.

Đôi mắt của Tiêu Hào đảo quanh bọn họ, rồi thảnnhiên nói: "Có phải cảm thấy rất bất ngờ không?” “Mấy người tìm sát thủ giết tôi nên cho rằng tôi chắc chắn sẽ bị giết sao?” “Bây giờ, mấy người tội càng thêm nặng, hết tội này rồi lại đến tội khác, từ buôn bán người trái phép đến giết người bất thành, e rằng tội chết khó thoát"

Tiêu Hào cao giọng, giống như đang định tội bọn họ vậy.

Thiệu Kiên tức giận nhìn Châu chủ, gầm nhẹ: “Rất cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Vực chủ và Thiệu Kiên cũng biết Châu chủ sẽ không dám báo tin giả cho bọn họ, chỉ là bọn họ không biết chuyện gì đang xảy ra.

Đặc biệt là Vực chủ. Ông vô cùng bất ngờ, sát thủ kia đã làm rất nhiều chuyện cho gia đình ông, thậm chí đã từng giết được những người còn lợi hại hơn nữa.

Tại sao lần này giết Tiêu Hào lại có thể thất bại?

Mặt Châu chủ lộ rõ vẻ kinh hoàng: “Rõ ràng mọi chuyện đã được giải quyết một cách nhanh gọn, tôi cũng không biết.

Vực chủ ném mạnh ly rượu trên tay xuống đất, tiến lên phía trước một bước, lạnh lùng nhìn Tiêu Hào. “Quả nhiên là tôi đã coi thường cậu.” “Xem ra cậu đã sớm mai phục ở đây, rồi ngồi chờ bọn tôi tới ?"

Bọn họ đều cho rằng, việc Tiêu Hào xuất hiện ở đây chắc chắn đã có sự chuẩn bị từ trước đó.Đồng thời cũng lo lắng rằng đây chính là cạm bẫy do anh tạo ra! “Ừ.” Tiêu Hào chậm rãi nói: “Tôi đã ở đây chờ được mấy ngày rồi, há miệng chờ sung, rốt cuộc thì mấy người cũng đã tới.” “Lần này, cả nhân chứng và tang vật đều có đủ cả, tôi muốn xem xem các người định làm gì để thoát tôi.”

Mọi người nghe Tiêu Hào nói anh há miệng chờ sung, thì ngay tức tản ra, tìm cạm bẫy cũng như mai phục.

Nhưng không có ai mai phục cả.

Sắc mặt của Vực chủ vẫn không thay đổi, vô cùng bình tĩnh: “Tiêu Hào, lần này cậu mang theo bao nhiều người? Người theo cậu đâu rồi?” “Tại sao không thấy ai cả?"

Vực chủ vẫn luôn cẩn trọng, khi thấy chỉ có Tiêu Hào cùng một người phụ nữ thì vô cùng bất ngờ.

Ông cũng có cảm giác rằng xung quanh sẽ không xuất hiện thêm ai khác nữa.

Càng như thế, thì lòng ông lại càng bất an.

Tiêu Hào nói: “Đối phó với mấy người chỉ cần hai chúng tôi là đủ, còn cần người khác sao?”

Nếu không tìm được chứng cứ từ Tiêu Hào, thì nghĩa là anh thực sự không có chuẩn bị, nếu không anh đã sớm trở mặt với Vực chủ giống như lần trước ở phủ của Châu chủ.

Vực chủ nghe được lời nói ngông cuồng của TiêuHào thì yên tâm hơn. “Chỉ có hai người sao?” Vực chủ khẽ cười nói: “Tiêu Hào, chỉ hai người các cậu mà muốn bắt mấy chục người bọn tôi sao?"

Vực chủ nhất định phải xác định rõ Tiêu Hào rất cuộc có bao nhiêu người. “Ừ.” Tiêu Hào khẳng định: “Chỉ cần hai người chúng tôi là có thể bắt được tất cả mấy người rồi.” “Ha ha.” Sau khi Tiêu Hào khẳng định lại một lần nữa, thì Vực chủ cười to: “Tiêu Hào, tôi từng gặp nhiều người ngông cuồng, tự đại rồi, nhưng ngông cuồng giống như cậu thì xác thực là lần đầu tiên.”

Vực chủ ngay lập tức trở mặt với Tiêu Hào.

Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì ông cũng phải lấy được Linh Trì. “Tiêu Hào, biết điều thì cậu hãy phục tùng tôi đi, cùng tôi đứng trên một con thuyền. Nể tình là người biết trọng nhân tài, tôi sẽ không đuổi cùng giết tận cậu đâu.” “Linh Trì lớn như vậy, tôi cũng không ngại cùng chia sẻ với mọi người. “Còn nếu cậu vẫn không biết thân biết phận, thì đây chính là nơi chôn xác của cậu.”

Tiêu Hào nhìn chằm chằm vào Vực chủ, không bị lời nói của ông uy hiếp chút nào. Anh vẫn muốn cho đối phương một cơ hội, vì dù gì ông ta cũng là một Vực chủ. “Vực chủ, vốn dĩ ông không liên quan tới chuyệnnày, nhưng sau đó, ông lại nhúng tay vào. Dù sao cũng không có nhiều hình phạt, chỉ cần mấy người nhận tội, thì có thể giữ được một mạng. “Nếu mấy người cứ tiếp tục u mê không tỉnh, thì e rằng ngay cả cái mạng cũng không giữ được.”

Đây là lời khuyên, cũng là lời cảnh báo cuối cùng. “A, chết tới nơi rồi mà vẫn còn nói khoác không biết ngượng. Vực chủ đã đi tới bước này, căn bản là không có cách nào rút lui.

Sau khi ông tham gia vào chuyện của Linh Trì, thì ông đã không rút được nữa rồi.

Đã đi tới bước cuối cùng, Linh Trì cũng đã ở trước mặt, sao ông có thể vì mấy câu nói của Tiêu Hào mà dễ dàng từ bỏ? “Tiêu Hào, tôi có bản lĩnh cao cường, là Nam Cảnh của nhà họ Trần ở Long Hạ “Tôi đã gia nhập nghĩa quân Nam Cảnh được hai mươi năm, luôn là Nam Cảnh mạnh nhất ở Long Hạ.” “Dù tôi không gia nhập nghĩa quân, cũng hoàn toàn có thể dẫn dắt nhà họ Trần phát triển. Ở Quận Đô này, chỉ cần xét thực lực của tôi thôi, nhà họ Trần cũng là gia tộc đứng đầu!” “Tiêu Hào, cậu phải hiểu rõ, ngoài thực lực của tôi, thế lực của nhà họ Trần, chúng tôi còn có thể lực ủng hộ không thể động đến. “Cậu không nên ép tôi phải giết người." Nhớ đọc truyện trên Truyện88.vip đ*ể ủng hộ team nha !!!

Những lời này cũng xem như là lời cảnh cáo cuối cùng mà Vực chủ đưa ra cho Tiêu Hào.Ở trong lòng, ông đã quyết định, nếu Tiêu Hào không phục, ông sẽ ngay lập tức tự tay giết chết anh.

Ở đây Vực chủ là người có bản lĩnh cao cường nhất, muốn giết Tiêu Hào chắc cũng chỉ có mình ông.

Tiêu Hào không để ý đến lời nói của Vực chủ: “Tôi không quan tâm ông là ai, bối cảnh của ông là gì.” “Tôi chỉ biết là, làm chuyện sai sẽ bị trừng phạt.

Nhà họ Trần là gia tộc mạnh nhất ở Long Hạ, là Nam Cảnh mạnh nhất của các gia tộc. Nhà họ Trần phát triển như vậy chắc chắn phải có thể lực đứng sau.

Một người thành quan, cả họ được nhờ. Không tính thân phận cũng như địa vị Vực chủ, thực lực của ông đúng là rất đáng sợ.

Nhưng dù mạnh như thế nào, thì trong mắt Tiêu Hào, thực lực ấy cũng không đáng là gì.

Làm chuyện sai thì phải chịu trách nhiệm.

Thiệu Kiên gầm lên: “Tiêu Hào, cậu đúng là không biết điều.” “Vực chủ đã cho cậu cơ hội mà cậu không biết quý trọng.” “Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.”

Châu chủ cũng tiếp lời: “Tiêu Hào, sao cậu cứ u mê không tỉnh vậy? Hợp tác cùng chúng tôi thì mọi chuyện sẽ đều diễn ra suôn sẻ, sao cậu lại cứ cố chấp như vậy chứ?” “Phản kháng với Vực chủ, cậu chỉ có con đường chết mà thôi.”Bầu không khí vô cùng căng thẳng, mọi người đều biết, hai bên đang muốn xé rách mặt nạ của đối phương.

Tiêu Hào nói: “U mê không tỉnh là các người, chứ không phải tôi.” “Tôi khuyên bảo mấy người, cho các người cơ hội nhận tôi.” “Đáng tiếc, các người cũng không biết quý trọng.”

Bây giờ bên Vực chủ nhiều người như vậy, thực lực của Vực chủ cũng mạnh hơn người, còn có trưởng lão nhà họ Trần cũng là người tinh thông võ nghệ.

Ai cũng cho rằng Tiêu Hào chắc chắn sẽ phải chết. Khí tức của Vực chủ tăng vọt lên: “Nếu đã như vậy, tôi nhất định phải lấy mạng của cậu.”

Toàn thân Vực chủ đều toát ra sự tức giận, vô cùng đáng sợ, ý chí muốn giết người cũng hoàn toàn át chế đi tất cả những thứ khác

Vực chủ không còn kiên nhẫn nói chuyện với Tiêu Hào, cuối cùng cũng ra tay.

Tay ông ta xuất chiều, một vầng sáng ánh kim hướng về phía Tiêu Hào.

Tiêu Hào đứng yên không nhúc nhích, thở dài một cái.

Khẽ thở dài một tiếng này cũng có nghĩa là anh đã hoàn toàn định sẵn cho Vực chủ án xử tử.

Chu Tước ở bên cạnh vung tay lên, khí thế cường mạnh của Vực chủ ngay tức khắc biến mất, ánh kim kia cũng không thấy đâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK