Mục lục
Chiến vương ở rể - Tiêu Hào (truyện full tác giả: Uy)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nhà họ Trần các con, sư phụ sẽ chăm sóc.” Phạm Tuấn Nghị nói xong, động sát ý.

Toàn thân ông ta bùng nổ hơi thở mạnh mẽ.

Hơi thở mạnh mẽ này, trực tiếp bắn về phía vực chů. “Cảnh giới Ngưng Đan, không phải là cảnh giới con có thể đối kháng, con căn bản không chặn được lực lượng của sư phụ.

Vực chủ văng lên nôn ra máu, đương nhiên là anh ta biết anh ta không thể chặn được lực lượng của sư phụ, anh ta chỉ muốn sư phụ đối phó Tiêu Hào.

Anh ta thực sự không ngờ, sư phụ lại đối phó anh ta.

Ngay sau đó, Phạm Tuấn Nghị ra tay, một chưởng đánh lên trên đầu vực chủ. "Sư phụ... Vực chủ nắm lấy tay áo của Phạm Tuấn Nghị, dùng sức xé: “Có thể chết trong tay người, vẫn tốt hơn là chết trong tay Tiêu Hào kia.” “Sư phụ, người đồng ý với con... Người nhất định phải bảo vệ nhà họ Trần!”Phạm Tuấn Nghị liên tục gật đầu, hít sâu một hơi: “Sư phụ đồng ý với con!”

Sau khi dứt lời, tay phải của Phạm Tuấn Nghị nhẹ nhàng dùng lực, một dòng lực lượng biến mất vào trong đầu vực chủ.

Tay phải của Phạm Tuấn Nghị đang run rẩy, mãi đến khi vực chủ nghiêng về một bên, Phạm Tuấn Nghị mới thu hồi tay phải, trên đầu ông ta đầy mồ hôi lạnh.

Phạm Tuấn Nghị tự tay giết chết vực chủ, trong lòng ông ta vô cùng đau khổ.

Ông ta không hề muốn làm như vậy, nhưng nhất định phải làm như vậy.

Thay vì bị bắt đi xét xử mà chết, không bằng tự mình ra tay giết chết. Việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không, ông ta không muốn vì chuyện này, khiến mình hổ thẹn, khiến khu vực thứ tám hổ thẹn, lại càng không muốn vì chuyện này mà dẫn tới ảnh hưởng mặt trái.

Nếu đồng ý chăm sóc nhà họ Trần, tất nhiên là Phạm Tuấn Nghi sẽ chăm sóc, chuyện này cũng coi như là làm chút gì vì đệ tử đã chết. “Nguyên Phong!” Đại trưởng lão nhìn thấy Phạm Tuấn Nghị tự tay giết chết vực chủ, ông ta ôm thi thể của vực chủ, bi thống không thôi. Phạm Tuấn Nghị cố gắng khiến mình bình tĩnh trở lại, vẻ mặt ông ta vô cùng khó coi, nhìn về phía Tiêu

Hào và Chu Tước, nói: “Cậu Tiêu, cô Chu, thi thể của

Nguyên Phong, tôi mang về được không. “Tôi hi vọng thắng bé có một lễ tang có thể diện,vẫn mong hai vị đồng ý!”

Trần Nguyên Phong đã chết, coi như là Nam Cảnh cho Tiêu Hào một câu trả lời, cho chuyện này một câu trả lời. Tiêu Hào nghe thấy thể hiểu rõ, Phạm Tuấn Nghị muốn lấy danh nghĩa chết khác cho vực chủ, ví dụ như lúc tu luyện xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Không muốn chuyện này lại có gợn sóng gì.

Tiêu Hào đồng ý: “Chuyện này, ông đi sắp xếp đi.” “Có thể nói anh ta không có lỗi gì, nhưng không thể để anh ta có công.

Phạm Tuấn Nghị cảm ơn Tiêu Hào, vực chủ là tội nhân, đương nhiên ông ta không dám để vực chủ lĩnh công mà chết. “Tôi hi vọng... Hai người có thể tha cho đại trưởng lão nhà họ Trần." Phạm Tuấn Nghị lại đưa ra yêu cầu, khẩn cầu Tiêu Hào.

Đại trưởng lão đỏ mắt, tức giận nói với Phạm Tuấn Nghị: “Tôi không cần ông cầu xin, tôi không sợ chết!” “Ông có thể dẫn đại trưởng lão đi.” Tiêu Hào suy nghĩ một lát, đồng ý với lời thỉnh cầu của Phạm Tuấn Nghị.

Tiêu Hào không phải là người tuyệt tình, chuyện lần này, lỗi của đại trưởng lão không lớn, cho dù cuối cùng điều tra xong, nếu Phạm Tuấn Nghị muốn bảo lãnh, còn có thể thả đại trưởng lão. “Chuyện này dừng ở đây, người nhà họ Trần, các ông tự giải quyết cho tốt.Đây là cảnh cáo của Tiêu Hào đối với nhà họ Trần, cũng nói cho Phạm Tuấn Nghị và đại trưởng lão biết, đừng nghĩ tới chuyện trả thù.

Nếu không thì, Tiêu Hào sẽ không thủ hạ lưu tình. Đại trưởng lão khiêng thi thể của vực chủ, cùng với Phạm Tuấn Nghị một trước một sau đi xa.

Đám người Tiêu Hào đứng tại chỗ nghỉ ngơi, không đi cùng với bọn họ.

Thiệu Kiên và châu chủ trái tim như tro tàn.

Bọn họ cho rằng vực chủ tìm Phạm Tuấn Nghị tới, sẽ giải quyết được mọi chuyện, vừa rồi bọn họ lại cùng đứng phía đối diện với Tiêu Hào.

Cho dù sau đó chỉ ra và xác nhận vực chủ, nhưng bọn họ đều hiểu rất rõ, Tiêu Hào sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

Cách mấy kilet.

Phạm Tuấn Nghị đi tới trước mặt đại trưởng lão, nói: “Đại trưởng lão, tôi biết ông hận tôi, nhưng chuyện lần này, tôi bất lực. “Nguyễn Phong là đệ tử tôi yêu thương nhất, tôi tự tay giết chết thắng bé, trong lòng tôi cũng rất khó chịu.” “Nhưng mà tôi nhất định phải làm như vậy.”

Tình hình ngay lúc đó, vực chủ chết cũng không nhận tội, chỉ có thể giết chết.

Thực ra Phạm Tuấn Nghị cũng từng nghĩ, nếu vực chủ nhận sai, Phạm Tuấn Nghị muốn dẫn vực chủ đi, chỉ sợ cũng không làm được, Tiêu Hào sẽ không đồngy.

Đại trưởng lão lạnh lùng nói: “Tôi biết ông lo lắng cho tiền đồ của mình, sợ không giết được Tiêu Hào!” “Chuyện này tôi không trách ông, nhà họ Trần chúng tôi sẽ xử lý. “Nguyên Phong sẽ không chết uổng phí Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truy*ện88.vip

Tất nhiên là đại trưởng lão sẽ chuyển hết lửa giận sang phía Tiêu Hào.

Đối với Phạm Tuấn Nghị, ông ta không oán hận lăm.

Phạm Tuấn Nghị nói: “Nhà họ Trần các ông trăm ngàn lần đừng hành động thiếu suy nghĩ, Nguyên Phong đã xảy ra chuyện, tôi sẽ bảo vệ nhà họ Trần." “Việc các ông phải làm hiện giờ là khiêm tốn làm việc, chỉ cần tôi bảo vệ nhà họ Trần, Long Hạ không có ai dám động vào các ông. “Quên chuyện này đi, đừng đối phó Tiêu Hào nữa.”

Phạm Tuấn Nghị biết rõ thân phận của Chu Tước, ông ta nói như vậy, là suy nghĩ cho nhà họ Trần. Đại trưởng lão thấy Phạm Tuấn Nghị cẩn thận như vậy, hỏi: “Ngài Phạm, rốt cuộc Tiêu Hào có thân phận gì?”

Phạm Tuấn Nghị hít sâu một hơi, vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Tôi từng gặp Chu Tước, mấy năm trước, Chu Tước đã tới Nam Cảnh chúng ta, ở Nam Cảnh chúng ta điều binh khiển tướng đối kháng Ma Đô. “Thực lực của cô ta tôi cũng không biết, nhưng nhất định mạnh hơn tôi, thân phận của cô ta cao hơntôi.” “Tôi chỉ có thể nói cho ông những chuyện này. “Nhớ kỹ, đừng là địch với Tiêu Hào nữa, nói với gia chủ nhà ông, thù này đừng báo nữa.

Phạm Tuấn Nghị nói xong nhanh chóng rời đi.

Ông ta không muốn nói với đại trưởng lão nữa, nhìn thi thể của vực chủ trên lưng đại trưởng lão, trong lòng Phạm Tuấn Nghị không thoải mái.

Sau này ông ta sẽ chăm sóc nhà họ Trần, chuyện này dừng ở đây, cho dù sau này còn có chuyện gì, ông ta sẽ không nhúng tay vào.

Đối với cái chết của vực chủ, ông ta sẽ sắp xếp, lấy tu luyện tẩu hỏa nhập ma mà chết, báo cáo chết ngoài ý muốn.

Đại trưởng lão nghe thân phận của Chu Tước xong, cũng kinh hãi không nhe.

Nhưng mà đại trưởng lão nhìn thi thể của vực chủ, nước mắt rưng rưng.

Trần Nguyên Phong là đại trưởng lão nhìn lớn lên, giống như con của mình.

Thù này, ông ta nhất định phải báo

Hai ngày sau, trang viên nhà họ Trần.

Trong phòng họp to như vậy, Trần Nhật Bình gia chủ nhà họ Trần và cấp cao trong gia tộc đang mở một cuộc họp.

Sau khi bàn công việc dự án chính thức xong, một cấp cao nói: “Gia chủ, đại trưởng lão và vực chủ đã tới núi Bàn Long đã mấy ngày, sao còn chưa truyền

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK