Hai người xuyên qua đám đông nhìn thấy Thạch Đức Quy và Lương Thiếu Thu. “Thạch Đức Quy, Lương Thiếu Thu hai người sao lại ra được?" “Bọn người các người sao tất cả đi ra hết rồi?” “Các người muốn làm phản sao?”
Hai người nhìn thấy ba mươi binh sĩ cầm vũ khí trong tay, nhưng bọn họ vẫn không để các binh sĩ này vào trong mắt.
Thạch Đức Quy nắm chặt tay, tràn đầy sát khí: “Đồ khốn kiếp các người, vậy mà không xem người của chủ tịch thành phố chúng ta là người!” “Tôi nói cho các người biết, bắt đầu từ bây giờ, nơi này do Tiêu đại sư tiếp quản!” “Mọi người dừng tay lại cho tôi, đừng làm việc nữa!"
Thạch Đức Quy vừa dứt lời, người đang làm việc ở phía xa, toàn bộ đều dừng tay lại.
Hai người trung niên bộ dạng trịch thượng, trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt.“Thạch Đức Quy, cậu lúc trước quỳ trước mặt cô chủ nhà chúng tôi cầu xin thương xót, chẳng lẽ cậu quên rồi sao?” “Cậu đã quỳ xuống khuất phục rồi, bây giờ lại muốn làm loạn sao?” “Thức thời thì lập tức ngoan ngoãn cút về, nếu không tôi không ngại giết vài người của phủ chủ tịch thành phố các người làm cậu nghe lời l “Còn có các người! Mấy binh sĩ không nghe lời các người, mấy ngày trước đã cho các người một con đường sống, bây giờ còn muốn làm loạn sao?”
Hai người trung niên vừa dứt lời, tất cả binh sĩ đều chĩa súng vào hai người họ.
Nhưng hai người không hề để ý, mấy cây súng này không thể làm bị thương bọn họ.
Bọn người ở đây không phải là đối thủ của hai người.
Thạch Đức Quy vô cùng tức giận: "Các người tìm Đội trưởng Lý chuẩn bị ra lệnh tấn công. chet!"
Mọi người đều bị lời của hai bọn họ chọc giận. Nhưng Tiêu Hào vẫy tay ra hiệu, ngăn bọn họ lại.
Hai người này hình như cố ý chọc giận mọi người, trên mặt bọn họ lộ ra giễu cợt, chỉ cần vừa ra tay, bọn họ sẽ không thương tiếc.
Tiêu Hào lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người: “Là ai cho các người quyền giết người?” "Là ai ra lệnh người của chủ tịch thành phố ở đâylàm khổ sai?”
Hai người căn bản là không quen Tiêu Hào, nhưng bọn họ rất nhanh liền phát hiện người cầm đầu đám người này là Tiêu Hào.
Bình thường người cầm đầu thường đứng đẳng trước, người đứng phía sau đều nghe lệnh của Tiêu Hào. “Thằng nhóc kia, cậu là cái cọng hành nào vậy?” “Chúng ta là người của Châu chủ, giết vài tiện dân thì làm sao?”
Tiêu Hào cảm nhận được hai người bọn họ là Huyền Thông cấp tám, hèn gì không để nhiều người như vậy vào trong mắt. “Thân là người của Châu chủ, cũng là người quản lý thành phố, cần phải tuân thủ các quy định quản lý thành phố. “Giết người vô tội, là tội lớn!” “Các người sẽ nhận được phán xét!”
Người bên trái cười lớn: “Ha ha, phán xét chúng tôi? Các người có tư cách gì mà phán xét chúng tôi?” “Chúng tôi là người Châu chủ, các người là cái gì chứ?”
Người bên phải khinh thường nói: "Loại người thấp hèn như các người còn tính là người sao?” “Chẳng lẽ các người không nghe qua, dưới Huyền
Thông đều là kiến thôi sao?” “Loại người thấp hèn như các người, chúng tôi ra tay giết chết vài người là phúc phận của các người!Sự kiêu ngạo của hai người làm thay đổi tam quan của rất nhiều người.
Thuộc hạ của Châu chủ, vậy mà ngang ngược bá đạo, âm độc như vậy!
Sự tức giận từ xung quanh bao vây lấy hai người!
Người bên trai tiếp tục khiêu khích: “Các người dám ra tay không? Đến đây! Đến, đánh tôi này, tôi chờ các người đến đánh, đến nha!”
Người bên phải tiếp tục giễu cợt: “Tôi nói cho các người biết, chỉ cần các người ra tay, lần này không chỉ đơn giản là giết vài người, tôi sẽ nói cho các người biết như thế nào không biết điều, như thế nào là sợ hãi!” Truyện8*8.vip trang web cập nhật nhanh nhất
Sự tức giận xung quanh muốn nổ tung rồi.
Nhưng thuộc hạ của chủ tịch thành phố tức giận như thế nào, cũng không dám ra tay, bọn họ bị áp chế mấy ngày, người của bọn họ bị giết, đều không dám chống lại.
Chỉ mấy câu châm chọc tàn nhẫn, bọn họ tất nhiên không dám chống lại.
Thạch Đức Quy và Lương Thiếu Thu bên này đã sớm hết nhịn nổi rồi, nhưng không có lệnh của Tiêu Hào bọn họ không dám ra tay.
Vẻ mặt Tiêu Hào lạnh lùng: “Hành vi của các người đã vi phạm quy tắc quản lý. “Các người sẽ bị Long tổ xem xét và phán quyết. “Đợi các người chính là tử hình.
Lời của Tiêu Hào như lời tuyên án vậy.Hai người như nghe thấy chuyện cười vậy.
Nhưng hai người lời nhận xét ngạo mạn hết lần này đến lần khác của Tiêu Hào cũng chọc giận bọn họ. “Tử hình? Cậu là thứ gì chứ?” Người bên trái lộ ra sát khí, đã không còn nhẫn nại nữa: “Thằng nhóc, vậy bây giờ tôi liền cho cậu biết như thế nào là chết!” “Xem ra cậu là đại ca của bọn họ, tôi sẽ giết cậu!”
Người bên trái liền ra tay, tay phải ra chưởng mang theo ánh sáng vàng, hướng về đỉnh đầu của Tiêu Hào.
Vừa ra tay là chiêu giết người, đối thủ muốn đánh nát đầu Tiêu Hào!
Ngay lập tức, Tiêu Hào trực tiếp rút súng lục từ eo của đội trưởng Lý ra.
Súng chĩa vào đầu của đối thủ.
Bum!
Tiêu Hào nổ súng rồi.
Kẻ ra tay vẻ mặt chế nhạo, loại súng này đối với cường giả Huyền Thông bọn họ căn bản là vô dụng, anh ta có thể dễ dàng né tránh, thậm chí là có thể chống đạn, trực tiếp bắn rơi đạn.
Bắn rơi đạn là có thể giết Tiêu Hào.
Sức mạnh của cường giả chạm vào viên đạn, nhưng viên đạn không rơi xuống, mà tiếp tục đi về phía trước.
Viên đạn xuyên qua sức mạnh của và bàn tay của cường giả, giây tiếp theo, găm vào trán của hắn ta
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK