Mục lục
Chiến vương ở rể - Tiêu Hào (truyện full tác giả: Uy)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Nhật Bình trực tiếp ấn mở loa ngoài, khiến tất cả cấp cao trong gia tộc đều nghe thấy tin tức tốt.

Chỉ cần tin tức được xác định, ngày mai tất cả người trong gia tộc sẽ tới núi Bàn Long, đi tới linh trì. Điện thoại vừa mới kết nối, bên trong, là tiếng khóc của đại trưởng lão "Hu hu..." “Gia chủ, hu hu...

Mọi người nghe thấy tiếng khóc của đại trưởng lão, hưng phần dị thường l “Ha ha, đại trưởng lão quá kích động, đều kích động tới mức khóc rồi.” “Đại trưởng lão, ông đừng khóc nữa, nói nhanh đi!” “Tôi cũng sắp khóc rồi, tin tức này quá phấn chấn lòng người!” "Ha ha, gia tộc chúng ta đạt được linh trì, qua mấy năm nữa, chúng ta có thể đi tới Quận Đô phát triển rồi!”

Cấp cao có mặt ở hiện trường vô cùng kích động, liên tục cười to, thậm chí còn không để ý tới hìnhtượng, khoa chân múa tay vui sướng.

Nếu là bình thường, gia chủ nhìn thấy cấp cao hưng phấn như vậy, chắc chắn sẽ mắng to, còn ra thế thống gì.

Nhưng hôm nay rất vui, gia chủ đều đã muốn nhảy lên chúc mừng.

Tất cả mọi người cao hứng phấn chấn, che mất giọng nói của đại trưởng lão.

Bỗng nhiên Trần Nhật Bình có cảm giác không đúng lắm.

Tiếng khóc của đại trưởng lão không ngừng, chuyện này không giống hưng phấn và kích động tới mức khóc, mà giống như khóc bi thương! “Mọi người yên lặng một lát!” Trần Nhật Bình hét to một tiếng.

Mọi người dân yên tĩnh trở lại, rất nhanh, đều đã phát hiện tiếng khóc trong điện thoại không đúng lắm. “Gia chủ... Nguyên Phong đã chết... “Chuyện linh trì, ngâm nước nóng rồi...

Hai câu này đứt quãng, tràn ngập bi phẫn, đả kích thật mạnh vào trong đáy lòng mọi người.

Chỉ trong nháy mắt, biểu cảm trên mặt mọi người cứng ngắc.

Những người hoa chân múa tay vui sướng, động tác trong tay đều cứng lại rồi!

Bọn họ không thể tin được, tin tức này giống như sấm sét giữa trời quang!

Trái tim mọi người, giống như treo ở trên đảmmây xong bị ném mạnh xuống đáy cốc!

Trần Nhật Bình ngừng thở, khóe miệng giật giật, sắc mặt thay đổi lớn: “Đại trưởng lão, ông nói cái gì?” “Nguyên Phong đã chết...” Đại trưởng lão không nhịn được khóc nức nở: “Rất xin lỗi, gia chủ, đều là tôi không tốt." "Là tôi không bảo vệ được Nguyên Phong...

Đầu óc Trần Nhật Bình choáng váng, trước mắt biến thành màu đen, lảo đảo về một bên.

Người bên cạnh vội vàng đỡ lấy Trần Nhật Bình.

Những người khác đều không dám tin, tin tức này giống như đang nằm mơ.

Hiện trường vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng khóc nức nở và hơi thở của đại trưởng lão.

Không ai dám tin đây là sự thực

Thân phận của vực chủ ở Nam Cảnh cao như vậy, cộng thêm là con trai độc nhất của nhà họ Trần ở Long Hạ nữa!

Còn có sư phụ của vực chủ, có thân phận địa vị rất cao ở Nam Cảnh.

Người nào dám giết vực chủ? “Là người nào, là ai dám giết con tôi!” Trần Nhật Bình thở hổn hển, nộ hỏa công tâm.

Đại trưởng lão khống chế cảm xúc của mình: “Gia chủ, đợi sau khi tôi trở về... Chúng ta lại...

Đại trưởng lão muốn gọi điện cho gia chủ nhà mình trước, để ông ta chuẩn bị tâm lý, sau đó lại đưa thi thể về.Chuyện này, đại trưởng lão không muốn trắng trợn tuyên dương, cũng không muốn người trong gia tộc biết.

Sau khi trở về, lại bàn bạc kỹ hơn.

Nhưng mà ai biết gia chủ đang mở cuộc họp gia tộc, để điện thoại di động xuống mở loa ngoài.

Bây giờ, tất cả cấp cao trong gia tộc đã biết rõ

Đại trưởng lão cúp điện thoại.

Sau khi yên tĩnh mấy giây, cấp cao trong gia tộc bùng nổi “Là người nào? Rốt cuộc là ai dám giết vực chủ?” “Chúng ta nhất định phải báo thù cho vực chủ!” “Đúng vậy, dám là địch với nhà họ Trần chúng ta, chúng ta nhất định phải băm người đó ra chục nghìn đoạn!” “Vực chủ đã chết, nhà họ Trần chúng ta... Gia tộc chúng ta sẽ phải chịu ảnh hưởng rất lớn!” “Mọi người im lặng, người giết vực chủ chắc chắn có thực lực rất mạnh, cũng chắc chắn có bối cảnh rất lớn!” “Vực chủ là người Nam Cảnh, bên Nam Cảnh sẽ xử lý chuyện này. “Không sai, cho dù hung thủ là ai, dám là địch với bộ quân sự Nam Cảnh, chúng ta nhất định phải khiến hung thủ trả giá thật nhiều!”

Mọi người bàn tán xôn xao, trong lòng tràn ngập căm phẫn, muốn báo thù cho vực chủ, đồng thời cũng lo lắng cho sự phát triển của gia tộc."Đủ rồi!” Trần Nhật Bình hét to một câu.

Hiện giờ ông ta không muốn bàn về chuyện này, trong lòng ông ta tràn ngập bi thương và thống khổ.

Mọi người im lặng lại. “Tất cả mọi người giải tán đi.” “Nhị trưởng lão, đỡ tôi đi.”

Trần Nhật Bình nộ hỏa công tâm, khí huyết cuồn cuộn, vừa rồi thiếu chút nữa phun máu, ông ta cố gắng kìm nén xuống.

Nhị trưởng lão đỡ Trần Nhật Bình rời khỏi phòng họp, đi tới phòng ngủ trong biệt thự.

Trần Nhật Bình nằm ở trên giường, đắp chăn, gương mặt tiều tụy, cả người giống như già đi mười mấy tuổi. “Gia chủ...”

Nhị trưởng lão muốn ở lại chăm sóc Trần Nhật

Bình. “Ông đi ra ngoài trước đi, tôi muốn nghỉ ngơi. Sau khi nhị trưởng lão rời đi, Trần Nhật Bình phun ra một ngụm máu, khỏe mắt có nước mắt chảy ra.

Nước mắt rưng rưng.

Trong đầu ông ta đều là một đoạn hồi ức, là bóng dáng con trai từ nhỏ tới lớn. Nhớ đọc truyện trên Truy*ện88.vip để ủng hộ team nha !!!

Bây giờ người đầu bạc tiễn người đầu xanh, Trần Nhật Bình vô cùng đau khổ.

Trần Nhật Bình khiến mình bình tĩnh lại xong, lau khô vết máu ở khóe miệng.Kế tiếp, Trần Nhật Bình gọi điện cho đại trưởng lão, bảo đại trưởng lão bí mật mang thi thể trở về, đừng kinh động tới người khác trong gia tộc.

Tuy cấp cao trong gia tộc đều biết chuyện này, những Trần Nhật Bình nói chuyện với đại trưởng lão xong, đã dừng bước nói thêm với những người khác.

Sáu tiếng sau, đại trưởng lão đưa thi thể của vực chủ trở về nhà họ Trần ở Long Hạ.

Hai người đưa thi thể tới phòng ngủ của Trần Nhật Bình.

Trần Nhật Bình đi tới trước cảng, tay ông ta run lẩy bẩy, vén vải trắng che thi thể ra.

Nhìn thi thể con trai, cảm xúc của Trần Nhật Bình không khống chế được nữa.

Ông ta ôm thi thể con trai, toàn thân đang run lẩy bẩy, nước mắt ở trong mắt điên cuồng chảy ra. “Con yên tâm đi, bố sẽ báo thù cho con. “Cho dù đối phương có thân phận gì, cho dù đối phương là ai, bố đều báo thù cho con.” Trần Nhật Bình ôm thi thể con trai rất lâu.

Mãi đến nửa tiếng sau, mới sai người đưa thi thể đi.

Trần Nhật Bình và đại trưởng lão rời khỏi phòng ngủ, ngồi trên ghế sô pha bên ngoài nói chuyện. Hai người đều mặt xám như tro tàn, chịu đủ hành ha.

Đại trưởng lão nói ra hết chân tướng mọi chuyện. "Long Tổ... Ngưng Đan... Trần Nhật Bình nghethấy mấy tin tức này xong, trong lòng ông ta có cảm giác vô lực.

Ông ta vừa mới thề, sẽ báo thù cho con trai, nhưng thù này báo kiểu gì đây?

Ngay cả Phạm Tuấn Nghị sư phụ của con trai đều bất lực, bị ép tự tay giết chết đệ tử của mình.

Trần Nhật Bình căn bản không có năng lực đối kháng với Tiêu Hào.

Hơn nữa Phạm Tuấn Nghị từng dặn dò, chuyện này dừng ở đây, trăm ngàn lần đừng đi báo thù.

Con trai đã chết, có Phạm Tuấn Nghị bảo vệ nhà họ Trần, như vậy địa vị của nhà họ Trần ở Long Hạ, chắc chắn không có ai dám động.

Phạm Tuấn Nghị dặn dò, đừng đi báo thù, nếu nhà họ Trần tự mình hành động, nhỡ đâu gặp chuyện không may, Phạm Tuấn Nghị sẽ không quản.

Nếu không có Phạm Tuấn Nghị che chở nhà họ Trần, sau này nhà họ Trần chắc chắn sẽ suy tàn, kẻ địch trước đây biết nhà họ Trần không có vực chủ che chở, chắc chắn sẽ chèn ép nhà họ Trần.

Tình hình hiện giờ, từ bất luận phương diện nào, cũng không thể đối phó Tiêu Hào.

Cũng không phải là đối thủ của Tiêu Hào. Hai người bàn bạc một lát xong, đều lộ vẻ mặt đau khổ.

Chẳng lẽ thực sự từ bỏ báo thù, chuyện này dừng ở đây?

Mối thù giết con, không thể không báo!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK