Mục lục
Chiến vương ở rể - Tiêu Hào (truyện full tác giả: Uy)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cập nhật nhanh n*hất trên Truyện88.vip


Tiêu Hào đặt Bạch Ái Linh trên mặt đất sang một bên, sau đó bóng dáng của anh lóe lên, đến trước mặt Lãnh Quế Anh.

Tốc độ của Tiêu Hào quá nhanh, Lãnh Quế Anh cảm nhận được nguy cơ, toàn thân Lãnh Quế Anh bộc phát lực âm sát, lao nhanh về phía Tiêu Hào.

Bình bình.

Tất cả lực âm sát đều vỡ tan như thủy tinh, căn bản không thể gây tổn thương cho Tiêu Hào. Cả Lãnh Quế Anh và Thạch Đức Quy đều không nhìn thấy Tiêu Hào hành động như thế nào mà đã phá vỡ được sức mạnh của Lãnh Quế Anh. “Thạch Đức Quy, sao chưa ra tay?” Lãnh Quế Anh hét lên.

Sắc mặt Thạch Đức Quy một màu xanh mét, hiện tại bị bao nhiêu rắn khổng lồ vây quanh, anh ta nào dám ra tay?

Tiêu Hào hoàn toàn không sử dụng những con rắn khổng lồ để đối phó với Lãnh Quế Anh, một chiêu đã phá vỡ sức mạnh của Lãnh Quế Anh, khiến Thạch Đức Quy lại càng không dám ra tay.Tiêu Hào đã đến trước mặt Lãnh Quế Anh, tay phải điểm nhẹ vào huyệt Đản Trung của Lãnh Quế Anh.

Một cỗ sức mạnh vô hình theo huyệt Đản Trung của Lãnh Quế Anh lan tràn đến mọi bộ phận trên cơ thể.

Lãnh Quế Anh đã bị khống chế, không thể di chuyển. "Tiêu Hào... anh... thực lực của anh là gì?"

Tiêu Hào không trả lời Lãnh Quế Anh. Anh nắm lấy tay Lãnh Quế Anh, một sức mạnh bí ẩn chìm vào cơ thể Lãnh Quế Anh.

Cơ thể Lãnh Quế Anh đột nhiên xuất hiện từ đoàn khí đen kịt.

Lãnh Quế Anh cực kỳ hoảng sợ: "Tiêu Hào, đừng... tôi và anh không có oán hận gì mà, đừng!"

Ngay sau đó, huyết mạch toàn thân Lãnh Quế Anh nổi lên, huyết mạch trên người và trên mặt đều nở ra, gân xanh như vỡ tung!

Vẻ ngoài của Lãnh Quế Anh lão hóa với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, chẳng mấy chốc những nếp nhăn dày đặc xuất hiện trên khuôn mặt cô ta.

Mái tóc đen suôn dài cũng biến thành mái tóc bạc trắng xóa.

Từ một cô gái đang trong tuổi thanh xuân biến thành một bà lão già nua cằn cỗi.

Thạch Đức Quy bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì bị dọa đến nỗi ngã ngồi trên mặt đất, liên tục lùi lạiphía sau. "Thả tao ra, Tiêu Hào, mày thả tao ra!" "Tiêu Hào, ngày hôm nay chúng ta không có ân oán gì, tại sao mày lại phải phá thần công của tạo... 11

Lãnh Quế Anh đau đớn cùng cực hét lên.

Tiêu Hào trực tiếp phá vỡ tà công của Lãnh Quế Anh, một cước đá bay Lãnh Quế Anh đi. Nếu bạn đang đọc truyện ở một website khác không phải *Truyện88.vip thì có nghĩa đây là trang web ĂN CẮP TRUYỆN. Các bạn hãy quay trở lại Tru*yện88.vip để ủng hộ bên mình nhé !

Lãnh Quế Anh vừa vặn ngã xuống trước mặt

Thạch Đức Quy.

Lãnh Quế Anh của giờ phút này, khí âm sát lượn lờ khắp cơ thể, sinh khí nhanh chóng tiêu hao, thân thể bắt đầu thối rữa, giống như một cái xác đã chết mấy ngày.

Thạch Đức Quy sợ hãi lăn sang một bên, sắc mặt tái mét như chết.

Tiêu Hào nói: "Thạch Đức Quy, xem đi, người phụ nữ này chính là người phụ nữ triền miên với anh hàng đêm." "Đây là bộ mặt thật của ả ta."

Thạch Đức Quy cảm thấy buồn nôn từng trận, môi hôi lạnh chảy ròng ròng: "Tại sao lại thế này? Tiêu

Hào, anh đã làm gì cô ấy?"

Tiêu Hào đi từng bước một về phía Lãnh Quế Anh: "Người phụ nữ này không phải là con gái lớn của nhà họ Lãnh, mà ả ta đã tu luyện một số tà thuật đáng sợ, giả làm con gái lớn nhà họ Lãnh." "Còn nữa, Thạch Đức Quy, loại tà thuật mà Lãnh Quế Anh tu luyện, mỗi lần ngủ với anh, tà thuật của ảta sẽ dùng phương pháp âm dương giao hợp, dân dần khống chế anh, biến anh trở thành người của ả ta."

Sắc mặt Thạch Đức Quy lại thay đổi: "Tiêu Hào, ý của anh là, mụ phù thủy già này định giết tôi?" "Mụ phù thủy già, rốt cuộc bà đã làm gì tôi?" "Mụ phù thủy già, tại sao bà lại gạt tôi?"

Thạch Đức Quy nhìn bà lão già nua trước mặt, thi thể đã phân hủy, kinh tởm đến cực điểm, trong lòng tràn đầy ý muốn giết người.

Nếu chuyện anh ta quan hệ với một bà lão già nua như vậy bị phát tán ra ngoài, anh ta sẽ không còn mặt mũi nào mà gặp người khác! “Ha ha.” Lãnh Quế Anh đột nhiên cười to hai tiếng: “Đây chính là đàn ông, đã ngủ với bà đây mà bây giờ muốn trở mặt như không quen sao?”

Thạch Đức Quy vô cùng tức giận, bước tới, nắm lấy cổ áo của Lãnh Quế Anh, nhưng mà... khi ánh mắt anh chạm đến khuôn mặt thối rữa của bà lão trước mặt thì lại ném cổ áo của Lãnh Quế Anh ra, không kìm được mà nôn khan vài cái. "Mụ phù thủy già, tóm lại bà là ai? Tại sao lại hại tôi?"

Lãnh Quế Anh biết chắc chắn cô ta sẽ chết, tà công của cô ta đã bị Tiêu Hào phá vỡ rồi và mạng của cô ta cũng không còn giữ được bao lâu nữa. “Thạch Đức Quy, tôi khống chế anh đương nhiên là vì thế lực sau lưng anh. Bố anh là chủ tịch của thành phố, anh lại tu luyện tà thuật. Chỉ cần anh lạc vào đất nước hiền lành của tôi và trở thành người củatôi thì tôi liền có thể cùng anh quang minh chính đại giết người để tu luyện tà thuật, ha ha... “Đồ điện. Bà là đồ điền.” Thạch Đức Quy chửi bởi: “Đồ đàn bà độc ác này, rốt cuộc bà là ai!” Nhớ đọc truyện trên Truyện88.v*ip để ủng hộ team nha !!!

Tiêu Hào cũng hơi tò mò, rốt cuộc Lãnh Quế Anh là ai.

Lãnh Quế Anh thở hổn hển, làn da nhanh chóng thối rữa: “Tôi là bà nội của nhà họ Lãnh, mẹ của chủ nhà họ Lãnh...” “Tiêu Hào... anh đã giết tôi. Nhà họ Lãnh... sẽ không bao giờ buông tha cho anh đâu.”

Mẹ của chủ nhà của dòng họ Lãnh sao? Thân phận này khiến Tiêu Hào ngạc nhiên.

Những chuyện còn lại, Tiêu Hào không quan tâm.

Toàn thân Thạch Đức Quy không được tốt lắm, thật sự mấy đêm rồi anh ta đã ngủ với bà mẹ già của nhà họ Lãnh sao.

Năm năm trước, mẹ của chủ nhà của dòng họ Lãnh đã qua đời và Thạch Đức Quy đã đến dự đám tang...

Hóa ra là mụ phù thủy này còn chưa chết. “Mụ phù thủy, tôi sẽ giết bà ngay bây giờ.”

Thạch Đức Quy nắm lấy một con dao ngắn trong tay, lao tới trước mặt Lãnh Quế Anh và đâm vào ngay tim bà ta một nhát chí mạng.

Anh ta đâm liên tiếp bốn, năm nhất nhưng không thể trút được nỗi uất hận trong lòng.

Sau khi giết chết Lãnh Quế Anh, Thạch Đức Quytrấn định tinh thần rồi cung kính nhìn Tiêu Hào: “Đại sư Tiêu, trước đây tôi đã vô lễ với anh rồi. Bởi vì tôi có mắt không tròng, có mắt mà như mù.” “Đại sư Tiêu, anh cũng đã thấy rồi đó, tôi cũng là nạn nhân. Lãnh Quế Anh đã hại tôi, cũng may anh đã nhìn thấu âm mưu của Lãnh Quế Anh mà cứu tôi.” “Đại sư Tiêu, tôi hi vọng anh hãy tha cho tôi một mạng.

Lúc này, Thạch Đức Quy rất hối hận.

Anh ta ngủ với mụ phù thủy ba đêm, đã chết bốn tên thuộc hạ. Bây giờ anh ta còn gặp phải đường cùng nữa chứ.

Anh ta vốn tưởng rằng sẽ có trong tay cả người đẹp và bảo vật, thế mà bây giờ... Người và của cải đều trống không, còn không biết là có thể sống sót ra khỏi đây hay không.

Tiêu Hào nói: “Thạch Đức Quy, tôi sẽ không giết anh.” “Những việc ở đây kết thúc, cuối cùng vẫn cần đến anh.”

Sau khi mọi chuyện kết thúc, Tiêu Hào sẽ nhờ người của bộ binh điều tra Thạch Đức Quy, cũng như cha của Thạch Đức Quy, chủ tịch của thành phố Thanh Hà.

Nếu bọn họ hại người, tất nhiên sẽ bị trừng trị nghiêm khắc. Đến thời điểm đó, tự nhiên sẽ có người giết Thạch Đức Quy.

Thạch Đức Quy thở phào nhẹ nhõm khi nghe tin Tiêu Hào sẽ không giết anh ta.

Nhớ đọc truyện t*rên Truyện88.vip để ủng hộ team nha !!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK