Mục lục
Chiến vương ở rể - Tiêu Hào (truyện full tác giả: Uy)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1054: Khiêu khích tận cửa

Sau khi đến tổng bộ hội Trung Thành, tất cả mọi người trong hội Trung Thành đều tỏ ra vô cùng kính trọng đối với Tiêu Hào và bạn bè của anh.

Mặc dù Tổng Hội trưởng vẫn chưa thu Tiêu Hào làm đồ đệ nhưng mọi người vẫn cho rằng đây cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Thậm chí bọn họ còn cho rằng Tiêu Hào là ứng cử viên cho vị trí Hội trưởng đời kế tiếp.

Tiêu Hào với em gái và nhóm người thầy Viên được sắp xếp ở trong lầu tám của hội Trung Thành.

Vào buổi tối đầu tiên đến tổng bộ, Tiêu Hào đã bắt đầu điều trị cho thầy Viên.

Trước đây thầy Viên mất đi hai chân và chỉ còn có một cái cánh tay. Tiêu Hào để thầy Viên nằm lên trên giường và bảo tất cả mọi người ra ngoài.

Anh chỉ cần dùng mấy phút đồng hồ đã có thể làm cho phần chân và tay đã mất của thầy Viên mọc dài trở lại. Hơn nữa còn có thể làm cho số kinh mạch vốn đã đứt đoạn của thầy Viên được khôi phục lại như cũ!

Càng đáng ngạc nhiên hơn là, mái tóc bạc của thầy Viên dần dần biến lại thành màu đen hơn nữa các nếp nhăn trên mặt cũng biến mất.

Trông ông ta như trẻ ra hai ba chục tuổi, từ một ông cụ với mái tóc hoa râm biến thành một người thanh niên khí huyết dồi dào.

Việc này quả thực là vô cùng thần kỳ!

Khi thầy Viên cảm nhận được nguồn sức mạnh dồi dào chảy trong cơ thể thì tâm trạng trở nên vô cùng kích động!

Ông ta không dám tin, cứ ngỡ như bản thân đang nằm "Ha ha ha ha!"

Thầy Viên cười lớn, âm thanh nghe có vẻ rất kích động. "Tay của tôi, chân của tôi thực sự mọc ra rồi! Sức mạnh của tôi cũng khôi phục rồi!!"

Thầy Viên vô cùng kích động khoa chân múa tay, thăm dò kiểm tra sức mạnh trong cơ thể mình.

Sau nhiều lần kiểm chứng lại sức mạnh của mình, tầm bốn năm phút sau thầy Viên mới có thể bình tĩnh lại được. "Tiêu Hào cảm ơn cậu! Thực sự cảm ơn cậu!" Thầy Viên trực tiếp quỳ một chân xuống: "Tôi cứ cho rằng cả đời này của tôi bị phế chắc rồi, tất cả sức mạnh cũng không thể nào khôi phục được nữa! Sẽ hoàn toàn trở thành một kẻ tàn phế nhưng thật không ngờ bây giờ tôi lại khôi phục được như trước! Tiêu Hào, cậu như khiến tôi được sống lại lần nữa! Ân trọng như núi!"

Tiêu Hào bị doạ giật mình nhanh chóng đỡ thầy Viên lên, nói: "Thưa thầy, thầy là bạn của bố tôi, sao tôi có thể nhận cái quỳ này của thầy được? Tôi thật sự gánh không nổi, hơn nữa nếu để bố tôi biết được, ông ấy chắc chắn sẽ làm thịt tôi mất."

Thầy Viên bày ra vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói: "Cậu đáng được nhận, cậu có sức mạnh mạnh mẽ như vậy, cậu là một Đế vương cao cao tại thượng, cái quỳ này của tôi là thể hiện sự tồn kính cũng như cảm ơn đối với cậu."

Thầy Viên là một người vô cùng cố chấp, Tiêu Hào không ngăn nổi thầy Viên nên cứ để mặc thầy ấy cúi lạy cậu một cách rất nghiêm túc.

Tiêu Hào nói: "Mấy năm nay, thầy vẫn luôn chăm sóc cho em gái tôi, nếu nói đến ân tình thì phải là tôi nợ thầy mới đúng chứ thầy không hề nợ tôi điều gì cả. Thầy khách khí với tôi như vậy thật sự là tôi nhận không nổi đâu."

Thầy Viên cười nói: "Tiêu Hào, việc nào ra việc đó, chăm sóc em gái cậu là do bố cậu nhờ vả, cậu cứu tôi đó là ân tình tôi nợ cậu, hai việc này sao có thể gộp thành một được."

Tiêu Hào cười khổ: "Thầy Viên quả thật là một người có tình, có nguyên tắc.

Thầy Viên nói: "Tiêu Hào, bây giờ sức mạnh của tôi đã được khôi phục rồi, tôi muốn báo thù! Tôi muốn lấy lại tất cả những gì đã mất, tôi nhất định phải khiến người của môn phái Vạn Kiếm trả giá đắt!"

Tiêu Hào nói: "Thầy, môn chủ Dương Nam Kiên của môn phái Vạn Kiếm đã bị chém mất cánh tay phải, sợ rằng đã không còn khả năng chế tạo nữa. Nếu thầy muốn tỉ thí với ông ta lần nữa thì sợ là ông ta chẳng còn khả năng đấu với thầy nữa."

Thầy Viên đương nhiên biết chuyện này, ông ta nói: "Mặc dù môn chủ Dương Nam Kiên bị phế rồi nhưng mà Bậc thầy rèn đúc trong môn phái Vạn Kiếm nhiều như vậy. Tôi có thể đánh bại từng người họ, rửa mối nhục này! Hơn nữa tôi còn muốn lấy lại toàn bộ sản nghiệp của tôi trở về!"

Tiêu Hào hiểu rõ mấy năm nay sự khuất nhục mà thầy Viên phải chịu nhiều lắm.

Trước đây, ông ta là Bậc thầy rèn đúc đứng thứ ba thành Đêm Đen nhưng sau đó lại bị Dương Nam Kiên đánh bai.

Tất cả sản nghiệp dưới tên thầy Viên đều bị người của môn phái Vạn Kiếm cướp đi.

Ngay cả một số người thân của thầy Viên cũng bị người của môn phái Vạn Kiểm ám sát, thù này không báo thề không làm người!

Tiêu Hào nói: "Thầy, nếu thầy đã quyết định như vậy rồi thì tôi sẽ nghe theo, cho dù có thể nào tôi cũng sẽ giúp thầy

Thầy Viên vỗ vỗ bả vai Tiêu Hào, sự vui vẻ tràn ngập khuôn mặt. Thế nhưng thầy Viên lại nói: "Đây là những thứ mà tôi đã đánh mất, tôi muốn đích thân đòi lại, không cần đến sự trợ giúp của người khác. Hơn nữa kỹ thuật rèn của tôi bây giờ chắc chắn là đứng đầu thành Đêm Đen, không ai qua được tôi!"

Bây giờ tất cả sức mạnh của thầy Viên đã được khôi phục.

Trước đây thầy Viên xếp thứ ba, Bậc thầy rèn đúc xếp thứ nhất đã qua đời, người đứng thứ hai là môn chủ Dương Nam Kiên của môn phái Vạn Kiếm cũng đã bị phế.

Cho nên bây giờ thầy Viên đương nhiên là người đứng đầu thành Đêm Đen.

Thầy Viên vô cùng có lòng tin, ông quyết định ba ngày sau sẽ đến khiêu chiến môn phái Vạn Kiếm

Nhưng bất cứ lúc nào cũng có những điều bất ngờ xảy ra.

Sáng ngày hôm sau, người của môn phái Vạn Kiếm đã giết đến cửa tổng bộ hội Trung Thành.

Hơn nữa người cầm đầu cư nhiên lại là môn chủ

Dương Nam Kiên của môn phái Vạn Kiếm.

Dương Nam Kiên mang theo mười mấy đệ tử lớn tiếng hét ầm ĩ trước cửa tổng bộ hội Trung Thành. "Lão yêu bà, mau ra đây cho tôi! Hôm nay tôi muốn khiêu chiến với bà!"

Bảo vệ đứng ngoài cổng không cho đám người Dương Nam Kiên vào trong thế nên Dương Nam Kiên chỉ có thể đứng ngoài hét lớn nói muốn khiêu chiến với Tổng Hội trưởng hội Trung Thành.

Thành viên cao tầng của Hội Trung Thành sớm đã xông ra ngoài. "Dương Nam Kiên, ông còn cần mặt mũi không hả?" "Ba ngày trước ông đã thua dưới tay thủ hạ của Tổng Hội trưởng, bây giờ ông còn đến đây làm gì?" "Còn muốn so tài với Bậc thầy của hội Trung Thành nữa chứ, thực là nực cười!" "Dương Nam Kiên, lẽ nào ông quên rồi sao, ba ngày trước chính ông là người đã quỳ gối trước mặt Tổng Hội trưởng chúng tôi, ông còn xin lỗi tất cả người của hội Trung Thành chúng tôi vì đã dẫn người đến kiếm chuyện!" "Ông quả thật là ngựa quen đường cũ, bây giờ ông lại đến đây gây chuyện nữa sao!" "Dương Nam Kiên, thắng làm vua thua làm giặc, lần trước ông thua trong tay Tổng Hội trưởng chúng tôi, tên thất bại như ông còn đến đây làm gì? Mau cút đi!"g "Dương Nam Kiên, nếu như tôi là ông thì chỉ có thể ở trong môn phái Vạn Kiếm không dám ra ngoài, ông vậy mà vẫn còn mặt mũi đến gặp người khác sao?" Cập nhật chương *mới nhất tại TгцуenАРР.cом

Tất cả thành viên cao tầng của Hội Trung Thành đều ra ngoài buông lời đùa cợt, mắng mỏ Dương Nam Kiên.

Vì ba ngày trước Dương Nam Kiên thua thế nên người của hội Trung Thành lấy tư thế của kèo trên mà lớn tiếng mắng Dương Nam Kiên, họ không kiêng kỵ cũng chẳng nể nang gì.

Dương Nam Kiên mặc một bộ trường bào màu đen, giấu cánh tay mình dưới đó. Ông ta muốn cho Tổng Hội trưởng một bất ngờ lớn, cho đám người trong hội Trung Thành một món quà bất ngờ!

Cho nên người của hội Trung Thành không biết rằng cánh tay của Dương Nam Kiên đã khôi phục rồi.

Dương Nam Kiên và các đệ tử đi bên cạnh bị mắng mỏ bị trào phúng.

Mặc dù gương mặt của chúng đệ tử đều trông vô cùng khó coi nhưng mà Dương Nam Kiên vẫn bình tĩnh như cũ, ông chủ không nói gì nên bọn họ cũng không dám nói câu nào.

Dương Nam Kiên lớn tiếng hét: "Hôm nay tôi tới đây để khiêu chiến luyện đan với Tổng Hội trưởng các hạ! Sao nào, chẳng lẽ Tổng Hội trưởng là con rùa rụt đầu, trốn ở trong không dám ra à?"

Nhóm Bậc thầy luyện đan của Hội Trung Thành càng cảm thấy nực cười hơn. "Dương Nam Kiên, ông là môn chủ của môn phái Vạn Kiếm, kỹ thuật luyện vũ khí có thể nói là rất lợi hại thế nhưng kỹ thuật luyện đan của ông khẳng định chẳng ra gì! Hơn nữa, cánh tay phải của ông đã bị Tổng Hội trưởng của chúng tôi chém đứt rồi thì sao có thể luyện đan được nữa?

Tôi khuyên ông vẫn nên trở về đi thôi, đừng ở đây mất mặt thêm nữa!" Thực ra thì Tổng Hội trưởng sớm đã biết Dương Nam

Kiên đến đây thế nhưng bà ta không muốn gặp Dương

Nam Kiên.

Nguyên nhân thì có hai cái.

Thứ nhất, Dương Nam Kiên là kẻ thua cuộc dưới tay bà ta.

Thứ hai, Dương Nam Kiên đến đây, chắc chắn là có âm mưu gì đó. Thế nên Tổng Hội trưởng phải các thành viên cao tầng của hội Trung Thành và nhóm các Bậc thầy ra ngoài dùng lời nói khích bác, châm chọc Dương Nam Kiên, để Dương

Nam Kiên tự cảm thấy nhục mà về.

Nhưng ai mà ngờ được da mặt Dương Nam Kiên lại dày như vậy, cho dù có bị mọi người đùa cợt và vũ nhục thì ông ta vẫn có thể nhẫn nhịn được.

Còn liên tục lớn tiếng nói muốn khiêu chiến với Tổng Hội trưởng!

Lúc này, Tiêu Hào và Tổng Hội trưởng đang bí mật trao đổi.

Tổng Hội trưởng nói: "Lần này Dương Nam Kiên đến đây nhất định là đã có chuẩn bị từ trước, lần trước ông ta chịu thiệt trong hội Trung Thành, lần này chắc chắn là tới báo thù! “Kỹ thuật luyện đan của Dương Nam Kiên tôi hiểu rất rõ, căn bản không phải là đối thủ của tôi. Thậm chí còn có thể nói là, tám mươi phần trăm luyện dược sư trong hội Trung Thành đều giỏi hơn ông ta. Nhưng đột nhiên ông ta lại đến đây khiêu chiến với tôi, trong này chắc chắn có âm mưu gì đó."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK