Mục lục
Chiến vương ở rể - Tiêu Hào (truyện full tác giả: Uy)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người đều đồng ý với những lo lắng của Thất Sát, ngày mai các thế lực lớn sẽ đến nhà họ Bạch, hôm nay nếu nhà họ Bạch rối loạn, ra tay tàn nhẫn thì đúng là không thích hợp lắm.

Hôm nay thả cho đám người Ông Lưu rời đi là kế tạm hoãn binh, sau này sẽ từ từ tính sổ với bọn họ.

Đúng lúc này, một người quản gia chạy vào, thở hổn hển, vội vàng nói: “Gia chủ, đám người Ông Lưu, đã chuyển phần lớn số lượng tiền đi rồi, một nửa tài chính của nhà họ Bạch đã bị chuyển đi rồi, xin gia chủ quyết định!”

Mọi người nghe vậy thì đều sợ đến biến sắc.

“Xem ra đám người Ông Lưu đã có tính toán từ trước rồi.” Liễu Nguyệt Hân vẻ mặt tức giận, nói: “Muốn chuyển số lượng lớn tài chính đi thì cho dù để dùng cho mục đích gì thì cũng cần phải thẩm định”

“Bây giờ bọn họ có thể chuyển đi ngay như vậy, chứng minh bọn họ đã có chuẩn bị kỹ càng từ trước”

Sắc mặt Bạch Ái Linh cũng đen lại, nói: “Chị Nguyệt Hân nói không sai, chuyện làm phản này, chắc chắn đã có dự tính từ lâu rồi.”

Thất Sát gầm lên: “Quản gia Trương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Đầu quản gia đổ đầy mồ hôi lạnh: “Đám người Ông Lưu, bọn họ đều có hạng mục phải dùng đến tài chính, mấy hôm trước đã làm rồi, với lại hạng mục cũng không có vấn đề gì cả.

“Chỉ vừa nãy chúng tôi mới phát hiện ra, hạng mục chỉ là cái vỏ rỗng, bọn họ có âm mưu lấy tiền, dời tiền đi!”

Quản gia vừa nói xong, sắc mặt của mọi người đều đại biển. Mời đọc truyện trên truyen88.vip

“Gia chủ, bây giờ phải bắt Ông Lưu lại!”

“Mời gia chủ hạ lệnh, bắt hết cả lưới những kẻ phản bội!”

Bọn chúng rời đi thì họ có thể nhẫn nhịn, nhưng lại lấy đi phần lớn tài chính của nhà họ Bạch đi, chuyện này bọn họ tuyệt đối không thể nhẫn nhịn được!

Tiền này nếu không lấy lại được thì không bao lâu sau nhà họ Bạch sẽ phá sån!

Thất Sát lập tức hạ lệnh: “Tất cả mọi người nghe lệnh, lập tức bắt đám người Ông Lưu lại, bí mật giam bọn họ lại!”

“Cẩm túc và canh chừng tất cả đệ tử của bọn họ!”

Thất Sát lập tức dẫn theo số lượng lớn người và xe đi ngăn tám người Ông Lưu lại, nhưng sau khi đến nhà của Ông Lưu lại phát hiện vườn không nhà trống.

Biệt thự của những người khác cũng đã trống rỗng, đám người bọn họ đã không thấy bóng dáng đâu.

Chỉ còn một vài người làm không rời đi.

Sau khi hỏi người làm mới biết, từ sáng sớm hôm nay, sau khi tin tức đại thế gia Kinh Đô sẽ đến nhà họ Bạch được truyền tới, người nhà và đệ tử của tám người, tổng cộng hơn bốn mươi người, tất cả mọi người hơn một tiếng trước đã rời đi rồi.

Lúc này mọi người mới hiểu ra, thì ra tám người kia đã sớm có âm mưu rồi!

Hội nghị sáng sớm hôm nay, tám người Ông Lưu đã thử thăm dò quyết định cuối cùng của Thất Sát.

Nếu Thất Sát đuổi Liễu Nguyệt Hân ra khỏi nhà họ Bạch thì tám người bọn họ tám chín phần sẽ không đi, sẽ tiếp tục ở lại. Nếu Thất Sát tiếp tục bảo vệ Liễu Nguyệt Hân và đẩy nhà họ Bạch vào chỗ chết thì tám người bọn họ chắc chắn sẽ đi.

Cho nên tám người kia đã sớm sắp xếp xong, trước tiên để cho đệ tử và thủ hạ của nhà bọn họ lén lút rời khỏi nhà họ Bạch, sau đó tám người kia đi tham dự hội nghị.

Kết quả Thất Sát quyết định như vậy, làm cho tám người kia không thỏa mãn, sau đó bọn họ rời khỏi chỗ hợp trước, rồi bỏ chạy khỏi nhà họ Bạch.

Đúng lúc này, một ông lão ngoài sáu mươi tuổi đi ra, người này đã làm việc ở nhà họ Bạch ba mươi mấy năm rồi, vẫn luôn làm việc bên cạnh Ông Lưu.

Ông lão quỳ xuống trước mặt Thất Sát: “Gia chủ, Ông Lưu cơ bản không phải là con người, lúc ông ta đi cũng không quan tâm đến sống chết của đám người làm chúng tôi. Tôi theo Ông Lưu hơn hai mươi năm, tôi cho rằng ông ta sẽ đưa tôi đi cùng, sẽ quan tâm người nhà của tôi nhưng ông ta đã không làm vậy.”

“Gia chủ, ngài đừng trách tôi, tôi cũng sợ chết, tôi còn có con trai, còn có cả cháu trai, mấy năm nay đều là nhà họ Bạch quan tâm cho chúng tôi, nếu nhà họ Bạch xảy ra chuyện, tôi lo lắng người nhà của mình sẽ gặp chuyện không may, cho nên tôi cũng muốn đi.”

“Nhưng mà Ông Lưu lại bỏ rơi đám người làm chúng tôi, cơ bản là không đoái hoài gì đến chuyện tôi đã hết lòng chăm sóc ông ta hơn hai mươi năm."

Ông lão nước mắt giàn giụa, một giọt nước mắt lại một giọt nước mũi.

Ông lão chỉ là người bình thường, mọi người cũng hiểu rõ nỗi lòng của ông ấy. Ông ấy chỉ không muốn chết, không muốn người nhà gặp chuyện không may.

Thất Sát hỏi: “Bác Lương, ông còn biết gì nữa không?”

Ông lão nói tiếp: “Đêm qua tôi nghe Ông Lưu nói chuyện điện thoại, giống như có quan hệ với một thế lực lớn nào đấy, hơn nữa, bên cạnh Ông Lưu có mấy nhân vật rất khủng khiếp, không phải người nhà họ Bạch chúng ta.”

“Tôi còn nghe được. Nếu hôm nay gia chủ không để cho mấy người Ông Lưu đi, Ông Lưu sẽ động tay với gia chủ, bọn họ sẽ liên kết với người bên ngoài, đánh giết đi ra khỏi nhà họ Bạch”

Sau khi biết tin tức này, Thất Sát và những cao tầng của nhà họ Bạch đều rất tức giận.

Lúc trước Thất Sát còn định bắt mấy người Ông Lưu trước rồi sau đó mới tính toán. Cập nhật chương mới nhanh nhất trên truyen88.vip

Thậm chí Thất Sát còn nhớ đến tình cảm khi xưa, có khi sẽ tha cho bọn họ một lần. Bây giờ nghe được những việc mà đám Ông Lưu đã làm, trong sơn giận giữ đã nổi cơn lôi đình.

Bọn họ không những ra trận bỏ trốn, không những phản bội nhà họ Bạch, hơn nữa còn chuyển phần lớn tài sản của nhà họ Bạch đi. Càng khiến cho người ta giận hơn là cấu kết với thế lực bên ngoài định phản bội lại nhà nhà họ Bạch.

Thất Sát cũng không trách tội mấy người làm công nhỏ nhoi này, bắt nhóm người làm này ở trong một biệt viện và không được phép ra khỏi cửa.

Không có ai biết những kẻ phản bội này đã đi đâu, chuyên này cần phải tốn thời gian điều tra.

Nhưng ngày mai nhà họ Bạch có chuyện quan trọng, không có nhiều thời gian và sức lực như vậy.

Vì vậy, Thất Sát yêu cầu mười người âm thầm điều tra hành tung của đám Ông Lưu, dặn bọn họ cẩn thận một chút, không được xung đột chính diện với đám Ông Lưu.

Điều tra ra được địa điểm bọn họ đặt chân là được. Bọn họ hơn bốn mươi người chạy trốn nên để suy nghĩ ra được hết chỗ ẩn nấp cơ bản là chuyện không thể.

Trong lòng Liễu Nguyệt Hân hơi khó chịu, xảy ra nhiều chuyên như vậy, cho dù là áp lực từ bên ngoài hay tranh đấu nội bộ trong nhà đều liên quan đến cô.

Bạch Ái Linh nắm lấy tay Liễu Nguyệt Hân: "Chị, chị đừng suy nghĩ nhiều, những khối u ác tính này của nhà họ Bạch lộ ra, với nhà họ Bạch mà nói thì không phải không có chỗ tốt, nếu những khối u ác này còn tiếp tục ẩn nấp trong nhà họ Bạch thì đó mới chính là chuyện đáng sợ nhất.”

“Sau khi trải qua chuyện này, những người còn ở lại, đó mới chính là người


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK