Mục lục
Chiến vương ở rể - Tiêu Hào (truyện full tác giả: Uy)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 857: Giấu đầu lòi đuôi, bị lộ rôi

Khi nhân viên công tác muốn ra tay thì đột nhiên có một nam một nữ tiến tới. "Mấy người muốn làm gì thế? Hai người này là bạn của tôi, các người lại dám dùng kiếm chĩa vào bạn của tôi à?"

Mấy thanh niên mặc đồng phục thấy một nam một nữ tiến đến, vội thu hồi vũ khí, ánh mắt tỏ ra cung kính.

Thanh niên dẫn đầu vội vàng cười nói: "Thì ra là thống lĩnh Long... "Chúng tôi không biết hai vị này là bạn của thống lĩnh

Long. Chỉ vì trên người họ có pháp khí lợi hại, chúng tôi liền theo nguyên tắc mà hỏi thăm một phen."

Thống lĩnh Long lạnh lùng nói: "Bạn của tôi mang theo bên người một khối ngọc bội mà thôi, anh ấy đã nói là của người nhà tặng cho, còn vấn đề gì nữa không?" "Có pháp khí hay không, có phải vũ khí sức mạnh phi thường hay không, các anh cũng phải kiểm tra à?" "Chức trách của các anh là gì? Mục đích của việc kiểm tra là gì?" "Chủ yếu là phòng ngừa bảo thạch dùng để tu luyện hay bảo thạch có sức mạnh cường đại bị buôn lậu ra bên ngoài" nhưng không sao, sau này cậu muốn ra vào đây, chỉ cần nói là bạn của thống lĩnh Long tôi, mọi việc đều được giải quyết hết."

Tiêu Hào có chút hoảng sợ, cười nói: "Việc này thì không dám, tôi có tài đức gì đâu, sao có thể là bạn bè của thống lĩnh Long được.

Thống lĩnh Long nói: "Cậu nói lời này cũng khách sáo quá. Vừa rồi tôi nghe nói cậu tên là Bành Bối Nhĩ à? Cậu là người ở đâu? Tôi thấy họ của cậu khá là lạ?"

Tiêu Hào thở dài: "Người có họ như tôi quả thật không đông lắm. Nhiều năm trước, dòng họ này cũng được coi là thế gia vọng tộc, nhưng vài chục năm trước, dòng tộc gây ra vài chuyện, bị người phóng hỏa, thiêu rụi không còn một mảnh, chỉ vài phần nhỏ sống sót thôi." "Cậu... không lẽ là người của gia tộc kia?"

Tiêu Hào gật đầu: "Đúng thế, tôi chính là người của gia tộc ấy "Người trong tộc chúng tôi hiện giờ không còn nhiều lắm, đa số đều là lính đánh thuế ở bên ngoài, làm vài nhiệm vụ để sinh tồn." "Thống lĩnh Long là thống lĩnh của phủ chủ tịch thành phố, quyền cao chức trọng, hôm nay thống lĩnh Long có thể giúp đỡ tôi, đã khiến tôi được thương mà sợ, vô cùng biết ơn rồi."

Tiêu Hào đã sớm biết rõ thân phận thật của thống lĩnh Long, bởi vì từ phía trước đi đến nên rất nhiều người thấy thống lĩnh Long thì đều đến chào hỏi.

Một số người còn thấp giọng bàn bạc, cho nên Tiêu Hào nghe được, biết được người trước mặt chính là thống lĩnh của phủ chủ tịch thành phố.

Ở đây chỉ có một thành phố duy nhất, chính là thành Di Thất.

Vua của nơi đây là chủ tịch thành phố Hắc Diệu. Cả thành phố có bốn, năm mươi ngàn người, cuộc sống rất phát triển.

Nơi nơi đều là đường quốc lộ rộng rãi, xe đến xe đi. Nhìn ra xa trông thấy tòa nhà cao tầng, Tiêu Hào còn nghĩ mình đã đến nhầm nơi rồi.

Thống lĩnh Long nói với Tiêu Hào: "Cậu không cần khách khí quá, nếu mọi người đã quen biết nhau thì cứ là bạn bè đi." "Tiện thì, tôi mời anh ăn một bữa cơm."

Lúc này đã là chạng vạng.

Tiêu Hào nhận ra được thống lĩnh Long này không có việc gì vẫn muốn làm thân, không phải lừa đảo thì chính là trộm cướp.

Anh đã đoán được, chắc chắn là thống lĩnh Long này nhìn trúng lúc anh đưa ngọc Huyết Phật ra.

Vừa rồi lúc thanh niên kia kiểm tra ngọc Huyết Phật có đưa năng lượng vào trong ngọc Huyết Phật, nên ngọc Huyết Phật mới bộc phát ra nguồn sức mạnh cường đại đến thế.

Tiêu Hào cũng muốn tìm hiểu xem thế lực đứng sau người đàn ông này là ai. Nếu được vậy, thì có thể tìm ra người làm giao dịch với

Tam hoàng tử.

Cho nên đối mặt với lời mời của thống lĩnh Long, Tiêu Hào đáp ứng: "Nếu thống lĩnh Long đã mời cơm thì tôi muốn còn không được.

Thống lĩnh Long vô cùng vui vẻ, anh ta đúng là đã nhìn trúng khối ngọc Huyết Phật trong tay đối phương.

Khối ngọc ấy có một nguồn năng lượng cường đại, tựa hồ như yêu khí từ cổ xưa, là năng lượng của hoàng tộc.

Vì thế, thống lĩnh Long muốn lấy được đồ vật này, mặc kệ người đàn ông trước mặt này có thân phận gì thì anh ta cũng phải đoạt đồ cho bằng được. Cập nhật nha*nh nhất trên tamlinh247.org

Thống lĩnh Long đứng bên đường vẫy tay, ngay sau đó có một chiếc xe hơi chạy tới.

Bốn người lên xe, tài xế lái thẳng xe về hướng một khách sạn.

Tiêu Hào nhận ra, xe này là bảo thạch có thể chuyển động, có thể bảo vệ môi trường, tiền xe cũng là dùng một ít đá quý nhỏ để trả.

Tiêu Hào phát hiện, thanh toán ở nơi đây tương đối phát triển, kiến trúc hay phương tiện giao thông cũng rất rốt.

Hơn mười phút sau, bọn họ vào trong khách sạn.

Thống lĩnh Long nói: "Khách sạn này là do tôi mở, nên hai người muốn ăn gì, muốn chơi gì, cứ việc nói!"

Bốn người ngồi ở một phòng riêng trên tầng ba của nhà hàng.

Người phục vụ nhanh chóng đưa thực đơn lên, thống lĩnh Long rất hào phóng, đưa thực đơn cho Tiêu Hào, nói: "Muốn ăn gì thì cứ gọi!"

Tiêu Hào cười bảo: "Thống lĩnh Long là chủ của nơi này, anh hiểu đồ ăn ở đây hơn chúng tôi, vẫn nên để anh chọn thì hơn."

Thống lĩnh Long cười nói: "Cậu là khách, khách nên gọi thì thích hợp hơn." Hai người nói chuyện rất hợp, rất nhiệt tình, có cảm giác như thể hận vì gặp gỡ quá muộn, thiếu chút nữa đã kết nghĩa làm anh em.

Tiêu Hào gọi bốn món ăn theo đề cử, sau đó thống lĩnh Long thêm vài món nữa, lại gọi hai chai rượu vang đỏ, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, đặc biệt vui vẻ.

Chỉ có hai người phụ nữ không nói gì nhiều, chỉ tán gẫu một hai câu.

Uống ba vòng rượu, thống lĩnh Long nói: "Người anh em à, thật không dám giấu diếm cậu, trước đó lúc cậu lấy ngọc bội ra, có lẽ là vật có giá trị, nghe nói là người nhà tặng cho cậu phải không?"

Giấu đầu lòi đuôi, cuối cùng cũng lộ mặt rồi, Tiêu Hào nói: "Đúng thế, ngọc bội này là vật gia truyền, người thân tặng cho tôi." "Tôi ít khi ra khỏi thành, khi tôi sinh ra cũng không thấy kiểm tra ngọc bội, lần này không hiểu sao chuyện thành ra như thế, mấy người họ nói lời hơi quá đáng rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK