Chương 362: Anh cút cho tôi
Nếu như Tiêu Hào đã đến, không giải quyết tốt chuyện này tất nhiên sẽ không rời đi. “Ma Đế, cô gái trong ngực tôi tâm mạch bị phong ấn, không cách nào phá giải phong ấn an toàn. “Tôi cần cô ra tay giúp đỡ. “Haha.” Ma Đế đột nhiên cười to hai tiếng: “Người nghiên cứu phong ấn lợi hại nhất trên đời này đang đứng ở bên cạnh anh, vậy mà lại không phá giải được sao?”
Ánh mắt Tiêu Hào đầy thành khẩn: “Ma Đế, cầu xin cô hãy giúp đỡ, giúp tôi, xem như tôi nợ cô một ân huệ” “Anh đang cầu xin tôi sao?” Trong giọng nói của Ma Để mang theo chút trào phúng. “Phải, tôi đang cầu xin cô.” Tiêu Hào quả thực đang cầu xin Ma Đế, mặc dù anh không muốn.
Giọng của Ma Đế đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Vì cô gái trong lòng anh, một cô gái bình thường, vậy mà anh lại cúi mình trước mặt tôi sao?” “Tiêu Hào!” “Tại sao ba năm trước anh không cúi mình?” “Tại sao vậy!”
Chuyện ba năm trước đây, chính là nỗi đau trong lòng của hai người bọn họ.
Tiêu Hào hít sâu một hơi: “Ma Đế, chuyện quá khứ đã qua rồi tôi không muốn nhắc lại “Cầu xin cô giúp tôi.” “Giúp anh?” Tâm trạng của Ma Đế càng lúc càng lạnh: “Cô gái trong lòng anh là vợ của anh sao? Là cô gái mà anh đã chờ đợi sáu năm Liễu Nguyệt Hân đúng không?” “Phải.” Tiêu Hào nói: “Nguyệt Hân trúng phong ấn, xin cô ra tay cứu chữa.” “Tại sao tôi phải giúp đỡ? Haha... Ma Đế nhớ lại chút chuyện cũ, nhớ tới cô và Tiêu Hào đã ở cái chỗ kia ba năm cùng nhau... “Năm đó anh mang theo Băng Hỏa hộ pháp, tứ đại thần tưởng đột nhập vào Ma Đô!” “Anh phản bội sư môn và đoạn tuyệt quan hệ với tôi!” “Bây giờ anh cầu xin tôi?” “Anh không cảm thấy là rất buồn cười sao!” “Anh cút đi cho tôi!” “Suốt đời này tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!” Từng luồng nộ khí hóa thành thực thể lao ra cửa.
Lửa giận của Đế Vương nếu như là người thường đứng ở ngoài này, thì đã sớm biến thành nằm tro tàn. Trong đầu Tiêu Hào lóe lên những đoạn ký ức không muốn nhớ lại.
Nhưng mà...nếu để cho anh lựa chọn lại một lần nữa, anh vẫn sẽ làm như vậy. “Ma Đế.” Tiêu Hào hít sâu một hơi: “Giúp tôi điều trị cho Liễu Nguyệt Hân, tôi đồng ý giúp cô làm một chuyện gì đó." “Tôi biết rõ sức mạnh của cô, có thể chữa khỏi cho
Nguyệt Hân, đối với cô mà nói không phải chuyện khó gì.” “Đồng ý giúp tôi một chuyện? Haha, được.”
Ma Đế đột nhiên đổi giọng: “Tôi cho anh một cơ hội.” “Tôi cho anh hai yêu cầu, anh chọn một cái, anh làm được một chuyện trong đó tôi sẽ giúp anh.” “Đầu tiên... quỳ xuống, gọi tôi một tiếng sư phụ, từ nay về sau chúng ta khôi phục mối quan hệ sư đồ.”
Ma Đế còn chưa nói lựa chọn thứ hai thì Tiêu Hào đã mở miệng. “Tôi không làm được”
Giọng nói Ma Đế vô cùng phẫn nộ: “Được, rất được.... “Thứ hai, anh làm người đàn ông của tôi!” “Đêm nay, chúng ta kết hôn!”
Hai cái điều kiện này, Tiêu Hào đều không làm được.
Tiêu Hào sẽ không nhận lại người sư phụ này nữa, càng không kết hôn với cô. “Ma Đế, năm đó, lúc cô dẫn quân giết Kỳ Hạ, chúng ta đã ân đoạn nghĩa tuyệt” “Hôm nay đến đây cầu xin cô, tôi nợ cô một ân huệ, hoặc là cô mở miệng cần bảo vật gì, có thể làm được tôi đều sẽ làm. “Xin cô đừng làm khó tôi.” “Tôi gây khó dễ anh?” Giọng nói của Ma Đế có cảm giác nghiến răng nghiến lợi .
Đột nhiên, một gương mặt vô cùng giận dữ xuất hiện trước mặt Tiêu Hào, trôi lơ lửng trên tấm bảng của điện Đế Vương.
Đó là một hư ảnh.
Một gương mặt mơ hồ.
Tuy không thấy rõ ngũ quan, nhưng đường nét lại vô cùng tinh xảo. “Tiêu Hào, năm đó tôi dẫn quân giết về phía biên giới
Kỳ Hạ, còn không phải là do Kỳ Hạ các người bức bách sao!” “Tiêu Hào, anh khiến tôi quá thất vọng rồi!” Chuyện năm đó, Tiêu Hào không muốn đề cập lại.
Giọng của Tiêu Hào cũng lạnh xuống: “Nếu như cô không muốn giúp tôi, tôi sẽ đi.” “Đã quấy rầy rồi.”
Ma Đế thấy Tiêu Hào đi, giọng nói bỗng trở nên vô cùng cô đơn. “Bảo anh gọi tôi một tiếng sư phụ, khó như vậy ư?” “Anh gọi một tiếng, tôi giúp anh
Tiêu Hào vẫn không gọi, quay người rời đi. Anh biết, nếu gọi một tiếng sư phụ này về sau sẽ dây dưa không rõ. “Chu Tước, chúng ta đi.”
Chu Tước sốt ruột không thôi: “Thưa ngài...
Chẳng qua chỉ là một tiếng sư phụ mà thôi, hôm nay Tiêu Hào cũng đã cúi mình đến cầu xin Ma Đế, tại sao lại không gọi?
Ma Đế vốn chính là sư phụ của Tiêu Hào!
Tiêu Hào lắc đầu với Chu Tước, đi xuống tầng dưới. “Chờ đã!”
Trên khuôn mặt hư ảo của Ma Đế mang theo chút bi thương.
Cô thỏa hiệp: “Để cô gái kia lại, tôi giúp anh.” Tiêu Hào thở phào một hơi thật nhẹ nhõm.
Anh biết tuy Ma Đế nói năng chua ngoa nhưng lòng lại như đậu hủ.
Anh biết chắc, chỉ cần anh mở miệng thì sau cùng Ma Đế cũng sẽ giúp.
Anh nhiều lần muốn quỳ xuống gọi Ma Đế là sư phụ, muốn để cho nơi đây biến thành nhà của mình một lần nữa.
Nhưng...chuyện đã xảy ra không thể vãn hồi lại được. Trong cuộc chiến giữa Ma Đế và Kỳ Hạ, đã quá nhiều người phải chết.
Thù nước hận nhà, nhiều khi Tiêu Hào cũng là thân bất do kỷ.
Ma Đế không sai, Tiêu Hào cũng không sai. Cái sai chính là, lập trường khác nhau.
Đã từng, hai người đã ân đoạn nghĩa tuyệt, cuối cùng cũng không cách nào trở lại như lúc trước. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.vip để ủng hộ team nha *!!!
Kim môn từ từ mở ra. “Chu Tước, cô đưa Liễu Nguyệt Hân vào”
Tiêu Hào muốn đi vào, Ma Đế lạnh lùng nói: “Tôi không muốn nhìn thấy anh, anh đứng đợi ở ngoài. “Chữa khỏi xong cho người phụ nữ của anh, tất nhiên sẽ trả lại cho anh
Chu Tước đưa Liễu Nguyệt Hân tiến vào đại điện.
Cửa đại điện lại lần nữa khép lại. Tiêu Hào một mực đứng ở bên ngoài đợi. Trong điện Đế Vương, nguy nga lộng lẫy.
Trung tâm đại điện, có một mỹ nữ có một không hai xuất hiện bên cạnh Chu Tước.
Lãnh diễm, cao quý.
Bay bổng tựa cánh hồng kinh động, mỹ miều như dáng vé du long*! *Phiên như kinh hồng, uyển như du long
Toàn thân cao thấp đều tỏa ra một loại khí chất kỳ ảo, như Cửu Thiên tiên nữ hạ phàm!
Chu Tước là mỹ nữ tuyệt sắc, nhưng lại không có loại linh khí có thể khiến cho vạn vật sống lại như trên người Ma Đế.
Ma Đế khoác một thân áo trắng giản đơn, chậm rãi đi tới.
Một cái nhíu mày một nụ cười của cô, mỗi một động tác của cô đều hòa thành một thể với cả đại điện.
Chu Tước quan sát Ma Đế đến mê mẩn, hoàn toàn nhìn đến ngày người.
Thật đẹp...
Ma Đế vung tay một cái, một chiếc bàn gỗ lim từ đằng xa được dời đến.
Chu Tước đặt Liễu Nguyệt Hân ở trên bàn.
Ma Đế dò xét kỹ càng Liễu Nguyệt Hân từ đầu đến chân, rồi lại từ chân đến đầu.
Sau đó, tay phải nhẹ nhàng trên tĩnh mạch Liễu Nguyệt Hân, bắt đầu trị liệu. “Chu Tước, Tiêu Hào và Liễu Nguyệt Hân đã kết hôn sáu năm.” “Tại sao Liễu Nguyệt Hân vẫn còn là một trinh nữ?” Về vấn đề này...Chu Tước rất khó trả lời. "Thưa ngài và Liễu Nguyệt Hân tương kính như tân, tình cảm của hai người bọn họ rất sâu nặng, nhưng...
Thực chất vẫn chưa xảy ra quan hệ.
Ma Để không hiểu, thậm chí còn không thể hình dung ra nồi.
Nếu đã yêu nhau, không phải là nên như keo như sơn sao? kết hòn sáu năm mà không chung chăn chung gối, thật quả... vô lý! Tiêu Hào này, trước đây là tên đầu gỗ, bây giờ vẫn còn là tên đầu gỗ sao? “Chị Khinh Vân.” Chu Tước đột nhiên hỏi: “Có phải chị vẫn còn...còn thích Tiêu Hào hay không?”
Ma Đế nghe thấy câu hỏi này, sắc mặt hơi thay đổi. “Hỏi thêm một câu nữa, tôi xé nát miệng cô!” “Mau chữa trị đi!”
Chu Tước đã từng nghe đến Ninh Khinh Vân, mặc dù là Ma Đế, nhưng vẫn là sư phụ của Tiêu Hào. Nếu một người thay đổi, thì vẫn có một số thứ trong lòng sẽ không thay đổi.
Chu Tước nghĩ rồi lại nghĩ, nói: “Chị Khinh Vân, em biết chị muốn hàn gắn lại mối quan hệ với Tiêu Hào. “Em cũng biết, Tiêu Hào là một tên đầu gỗ. “Em có một cách, có thể khiến cho mối quan hệ giữa chị và Tiêu trở lại như trước kia.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK