Tiêu Hào đã sớm phát hiện bên trong có người ẩn nấp, người này chắc chắn tới vì Bạch Khả Như.
Ánh mắt Bạch Thế Dân đảo qua người chúng tôi, cười mỉa nói: “Thất trưởng lão, tôi tới nơi này là chấp hành mệnh lệnh của gia chủ.”
“Bốn người phía sau ông, phải chết.”
“Khốn nạn!” Thất Sát nghiến răng, giận dữ: “Tôi không cho phép bất cứ người nào thương tổn tới bọn họ!”
“Bạch Thế Dân, mời ông lập tức rời khỏi nơi này!”
Bạch Thế Dân nhận được mệnh lệnh của gia chủ sớm đã tới đây, vẫn luôn ẩn nấp ở gần đây, mọi chuyện vừa mới xảy ra ở bên ngoài, Bạch Thế Dân đều thấy rõ.
Ánh mắt Bạch Thế Dân nhìn về phía Liễu Nguyệt Hân: “Người phụ nữ này, là cháu gái mất tích hai mươi mấy năm trước của ông đúng không?”
“Thực sự không ngờ tới, vậy mà còn sống.”
“Nếu cô ta vẫn luôn bí mật sinh sống ở bên ngoài, có lẽ sẽ không chết.”
“Đáng tiếc chính là, hôm nay lại phải chết.”
Khí tức toàn thân của Thất Sát tăng vọt: “Bạch Thế Dân, có tôi ở đây, ông đừng mơ làm hại cháu gái của tôi!”
“Tốt nhất là ông cút ngay cho tôi!” “Tôi lấy thân phận trưởng lão ra lệnh cho ông, lập tức cút ngay!”
Bạch Thế Dân cười khinh thường nói: “Ông chỉ là một trưởng lão trên danh nghĩa mà thôi, ông thực sự quá coi trọng mình rồi đấy?”
“Hơn nữa, ông đánh thắng được tôi sao?”
“Gia chủ muốn Bạch Khả Như chết, nó nhất định phải chết!”
Thất Sát nghiến răng: “Năm đó các người từng đồng ý, không giết Bạch Đình Quốc và Bạch Khả Như, thả bọn họ đi!”
“Các người lại lật lọng!”
“Các người đúng là vô liêm sỉ!”
Trên người Bạch Thế Dân tỏa ra sát ý, nói: “Có trách thì phải trách người giải cổ độc ở trong cơ thể Bạch Khả Như.”
“Nếu Bạch Khả Như là đứa ngốc, Bạch Đình Quốc vĩnh viễn sẽ không xoay người, đương nhiên chúng tôi sẽ không giết.”
“Nhưng mà Tiêu Hào chữa trị cho Bạch Khả Như, còn chữa trị gần tay gân chân bị phế bỏ của Bạch Đình Quốc.”
“Gia chủ không cho phép bất cứ uy hiếp gì tồn tại trên thế giới này, cho nên, nhất định phải nhổ cỏ tận gốc.”
Đôi mắt Thất Sát như sắp lồi ra: “Ác giả ác báo!”
“Sớm muộn gì nhà họ Bạch cũng sẽ bị hủy trong tay các người!” Bạn đang đọc truyện tại truyen88.vip
Bạch Thế Dân có chút không kiên nhẫn: “Thất trưởng lão, tránh ra đi, đừng làm khó tôi, tôi không muốn ra tay với ông.
Thất Sát căn bản sẽ không nhường bước, nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng tìm được cháu gái mình, ông ta có khả năng để người thân của mình chết trước mặt mình nữa sao?
“Muốn giết chết bọn họ, trừ khi ông giẫm qua thi thể của tôi!”
“Đúng là cố chấp, ha ha..." Bạch Thế Dân cười mỉa hai tiếng, căn bản không để thất trưởng lão vào mắt, không để bất cứ người nào ở đây vào mắt.
“Thất trưởng lão, trước đây ở trước mặt tôi, ông ngay cả cái rắm cũng không dám đánh một cái.”
“Bây giờ chống đối tôi khắp nơi, còn phản kháng tôi, càng muốn vi phạm mệnh lệnh của gia chủ."
“Lão già chết tiệt ông, đúng là chán sống rồi.”
“Xem ra đây gọi là sức mạnh của tình thân? Ha ha...”
Bạch Thế Dân dứt lời, lập tức ra tay. Khí tức toàn thân lập tức bao phủ lấy Thất Sát, một chưởng đánh mạnh về phía ngực Thất Sát.
“Tôi là cường giả đứng thứ năm ở nhà họ Bạch, Huyền Thông đỉnh phong”
“Bất cứ người nào chắn đường tôi, giết không tha!”
Ở mỗi lục địa, Huyền Thông đỉnh phong thực sự là cường giả đứng đầu.
Bạch Thế Dân nói ra tu vị của bản thân, giống như là tuyên án tử hình với mọi người.
Thất Sát chỉ có thể liều mạng! Cho dù thế nào, đều phải ngăn cản Bạch Thế Dân.
Hai mươi mấy năm trước, Thất Sát không có dũng khí như vậy, sau này đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Lần này, Thất Sát tuyệt đối sẽ không nhường bước!
Hơn nữa Thất Sát biết Tiêu Hào rất mạnh, có Tiêu Hào đứng sau lưng, ông ta tin có thể đánh bại Bạch Thế Dân.
Thất Sát xông tới giết, ông ta sử dụng âm công, trên người bùng nổ ra lực lượng âm u khủng bố.
Nhưng mà tu vi của Thất Sát kém Bạch Thế Dân rất nhiều, chỉ một chiêu, lực lượng của Bạch Thế Dân đã hóa giải âm khí trên người Thất Sát.
Sau đó đánh mạnh một chưởng vào ngực Thất Sát
Một chưởng này đánh trúng chính diện, tuyệt đối có thể đánh Thất Sát bị trọng thương, hoặc là trực tiếp giết chết.
Bạch Thế Dân đã sớm động sát tâm.
Thất Sát không thể tránh né, chỉ có thể nghiến răng đỡ một chưởng này!
Bùm!
Lực lượng của Băng Sương đánh mạnh lên ngực Thất Sát.
Một tiếng nổ vang lên!
Nhưng mà một giây sau, Thất Sát không bị đánh bay, cũng không bị thương, trái lại Bạch Thế Dân bay ngược ra ngoài.
Bay hơn mười mét, đánh mạnh lên trên cửa nhà, lăn xuống dưới, ngã thất điên bát đảo.
Phụt!
Bạch Thế Dân liên tục hộc máu, mất đi sức chiến đấu.
“Làm sao có thể...”
Bạch Thế Dân căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì.
Trước khi tới, gia chủ từng dặn dò, giết Tiêu Hào và Bạch Khả Như, nếu Thất Sát cản trở, giết Thất Sát.
Một chưởng vừa rồi, Bạch Thế Dân đã động sát tâm, một chưởng đó tuyệt đối có thể giết chết Thất Sát.
Nhưng mà một chưởng vừa rồi đánh trúng ngực của Thất Sát xong, đừng nói là giết Thất Sát, căn bản không làm Thất Sát bị thương, trái lại bị một dòng lực lượng vô hình đánh bay!
Đây là Tiêu Hào ở sau lưng giúp đỡ, vào lúc quan trọng, chuyển một dòng lực lượng cho Thất Sát.
Dòng lực lượng này còn đang ở bên trong cơ thể Thất Sát, có thể duy trì mười hai tiếng.
Thất Sát cảm thấy toàn thân tràn ngập lực lượng khủng bố, chỉ cần ông ta nguyện ý, một cái tát của ông ta có thể tát chết Bạch Thế Dân.
Ông ta cũng biết, là Tiêu Hào âm thầm giúp đỡ ông ta.
Ông ta biết Tiêu Hào mạnh, nhưng thực sự không ngờ sẽ mạnh như thế! Lực lượng cho người khác, một chiêu này cũng mạnh như thế.
Thất Sát tức giận nói: “Bạch Thế Dân, còn chưa cút!” Bạn đang đọc truyện tại truyen88.vip
“Lại không cút, tôi sẽ không nhịn được giết chết ông!”
Bạch Thế Dân đứng dậy rời đi, đợi ông ta đi ra ngoài, lập tức kêu về phía sân: “Thất trưởng lão, các người đợi đó cho tôi, chuyện này còn chưa xong đâu!”
“Gia chủ nhất định sẽ giết chết các người!”
Bạch Thế Dân rời đi xong, Thất Sát đi tới trước mặt Tiêu Hào, hành lễ: “Cảm ơn Tiêu đại sư đã giúp tôi, nếu không có Tiêu đại sư, hôm nay tôi đã dữ nhiều lành ít.”
Tiêu Hào cảm thấy rất lạ, anh cho Thất Sát lực lượng, cho rằng Thất Sát sẽ giết chết Bạch Thế Dân, thực sự không ngờ Thất Sát lại thả Bạch Thế Dân đi.
Tiêu Hào nói: “Mọi người là người minh, ông liều mạng che chở cho chúng cháu, đương nhiên là cháu sẽ giúp ông rồi.”
“Nhưng mà... Ông thả Bạch Thế Dân đi, có phải là không quá thích hợp hay không?”
Thất Sát liên tục thở dài một hơi.
“Cho dù thế nào, Bạch Thế Dân đều là người nhà họ Bạch, trong cơ thể chảy huyết mạch của nhà họ Bạch.”
“Tôi... Không ra tay được.”
Giọng nói của Thất Sát hơi đau khổ.
Tiêu Hào không nhiều lời, Thất Sát chắc chắn có nỗi khổ của mình.
Mọi người vào nhà.
Bên trong là một phòng khách nhỏ, ghế dài bằng gỗ, bàn đá, nước trà.
Thanh tĩnh u nhã.
Thất Sát tự tay pha trà cho mọi người.
Tiêu Hào nói thẳng vào vấn đề: “Tiền bối Thất Sát, cháu cũng biết
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK