Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
"Mẹ ơi, mẹ ơi!" Bạch Khả Như đang ngồi trong lòng Tiêu Hào đột nhiên phát hiện ra Liễu Nguyệt Hân, miệng không ngừng gọi mẹ, hay tay vươn ra hướng về phía Liễu Nguyệt Hân. Về mặt của cô bé vô cùng kích động, trên gương mặt ngập tràn sự mong ngóng, trong ánh mắt mang theo sự trong sáng và tình yêu. "Mẹ ơi, ôm ôm!"
Chuyện gì vậy? Tiêu Hào phải mất vài tiếng mới làm quen được với Bạch Khả Như, lúc trước cô bé không để cho anh ôm nhưng Bạch Khả Như mới gặp Liễu Nguyệt Hân lần đầu tiên lại giống như gặp phải người mà cô bé muốn gặp nhất, gương mặt vô cùng phấn khích, hai chân đạp lung tung muốn thoát khỏi vòng tay của Tiêu Hào để cho Liễu Nguyệt Hân ôm. Tiêu Hào sửng sở, Liễu Nguyệt Hân cũng ngày người ra, cô ôm Bạch Khả Như từ trong lòng Tiêu Hào. Bạch Khả Như khoa tay múa chân vui mừng, miệng không ngừng gọi mẹ, “Bé ngoan, cô không phải là mẹ của con. "Mẹ ơi, mẹ ơi." Bạch Khả Như rúc và trong lòng Liễu Nguyệt Hân, gương mặt nhỏ nhắn không ngừng cọ vào người cô.
Liễu Nguyệt Hân dỗ Bạch Khả Như một lúc để cảm xúc của cô bé ổn định lại nhưng Bạch Khả Như văn ôm chặt lấy cô không để cho người khác ôm, ngay cà Trương Mạn cũng không được. Liễu Nguyệt Hân ngồi trên sô pha chỉ có thể ôm lấy Bạch Khả Như, cô từ trước đến nay chưa từng dỗ trẻ con bao giờ, nhưng là phụ nữ dường như việc dỗ dành trẻ nhỏ là bẩm sinh rồi. Mười mấy phút sau Bạch Khả Như mệt mỏi ngủ thiếp đi trong vòng tay của Liễu Nguyệt Như, Bạch Khả Như năm trên sô pha, trên người đắp một chiếc chăn mỏng.
Sau đó ba người nói chuyện, Trương Mạn nói với hai người họ về chuyện của tối hôm đó cô ấy và Bạch Khả Như ngồi ở ghế sau xe, cô ấy đang chơi với Bạch Khả Như, Bạch Đình Quốc ngồi ở ghế lái phụ. Bạch Khả Như ngồi trong xe quả lâu không thích nữa liền bắt đầu khóc, Trương Mạn và Bạch Đình Quốc đều không số được, sau đó Bạch Đình Quốc lấy điện thoại ra, mở vài tấm ảnh của một cô gái xinh đẹp, Bạch Khả Như cầm lấy điện thoại nhìn người trong ảnh rồi không ngừng gọi mẹ, sau đó liền không khóc nữa. Bạch Đình Quốc nói từ nhỏ Bạch Khả Như đã rất thích xem ảnh của mẹ cô bé, “Chị Nguyệt Hân." Trương Mạn nhìn Liễu Nguyệt Hân rồi nói: "Người trong bức ảnh đó chính là chị mặc dù kiểu tóc và trang phục khác nhau nhưng tuyệt đối chính là cùng một người "
Tiêu Hào đã hiểu ra rồi, vợ của Bạch Đình Quốc chính là chị ruột của Liễu Nguyệt Hân, hai chị em ruột giống nhau 80-90% là chuyện rất bình thường vậy nên khi Bạch Khả Như nhìn thấy Liễu Nguyệt Hãn mới gọi cô là mẹ.
Liễu Nguyệt Hân ngơ ngác: “Tôi không quen biết Bạch Đình Quốc, chồng tôi là Tiêu Hào, hai chúng tôi sáu năm trước đã kết hôn rồi. Tiêu Hào, những việc này là như thế nào vậy? Có khi nào..." Liễu Nguyệt Hãn nhớ lại lúc trước Tiêu Hào có nói cô là người của nhà họ Bạch vậy nên anh mới kể cho cô mọi thứ về lần đi đến thị trấn Thanh Hà này. Liễu Nguyệt Hân sau khi biết được sự thật tâm trạng vô cùng dao động. “Bé Khả Như là cháu gái của tôi, tôi là dì của của con bé!" Liễu Nguyện Hân ôm chặt lấy Bạch Khả Như nước mắt trào ra khỏi hốc mắt. “Đứa trẻ này thật đáng thương, ba mẹ đều đã không còn nữa rồi mà còn phải chịu sự tra tấn của trùng cổ. Bé Khả Như, con yên tâm, sau này dì sẽ nuôi con khôn lớn, di sẽ là mẹ của con Tiêu Hào ngồi bên cạnh cô, anh vươn tay ôm cô và Bạch Khả Như vào lòng. "Nguyệt Hân, em yên tâm, anh sẽ cho Bạch Khả Như một tương lai tươi sáng. Anh sẽ điều tra tất cả mọi chuyện. Cập nhật chương mới nhất tại Tru yện88.net
Tám giờ tối, phía tây thành Đế Nam, trang viên nhà họ Uông. Bên trong căn phòng khách sang trọng, người chủ nhà họ Uông - Uông Mạc và hai người trung niên đang cùng nhau ăn uống. Các món ăn trên bàn giá cả không hề rẻ, đều được nấu bởi đầu bếp của một khách san năm sao, mỗi chai rượu đều có giá hơn chín trăm triệu. Uông Mạc liên tục nâng ly kính rượu hai người kia, sau khi uống xong ba lần liền nói: "Hai vị đại sư, nhìn thấy sức mạnh của hai vị đã được phục hồi thì tôi cũng yên tâm rồi. Việc giết Tiêu Hào hôm nay đã thất bại, không biết sau nay hai vị có kế hoạch gì không?"
Hai vị cường giả Huyền Thông này của nhà họ Đỗ tên là Đỗ Bá Đặng và Đỗ Văn Sáng, địa vị của bọn họ ở nhà họ Đỗ đều thuộc dạng trung thượng lưu, nhiệm vụ lần này đối với bọn họ mà nói vô cùng quan trọng. Cả hai người đều vô cùng tức giận và mất mặt, ban ngà sau khi bị Tiêu Hào ném ra ngoài bọ họ phải nghỉ ngơi máy tiếng đồng hồ mới có thể hồi phục lại sức lực, bạn họ không phải là đối thủ của Tiêu Hào. Nhiệm vụ lần này của bọn họ là giết Tiêu Hào, chỉ cần thành công giết được Tiêu Hào để bảo thủ cho thiếu chủ thì sau khi trở về địa vị của hai người họ sẽ được tăng lên nhưng kết quả lại thất bại rồi! Ngày hôm nay đã hoàn toàn mất mặt ở nhà họ Âu Dương, nếu như cứ như vậy mà trở về thì nhất định sẽ bị đối phương cười nhạo, cũng sẽ khiến cho gia chủ thất vọng.
Đỗ Bá Đặng nhấp một ngụm rượu rồi lạnh lùng nói: "Thực lực của Tiêu Hào còn vượt qua cả chúng tôi, chỉ mới một chiêu đã chế ngự được chúng tôi, thực lực của anh ta e rằng còn hơn cà Huyền Thông cấp tấm. Để giết được anh ta chúng ta định phải có bàn bạc kỹ hơn."
Đỗ Văn Sáng cũng nói: "Không sai, chúng ta cần phải có kế hoạch đối phó với Tiêu Hào chứ không phải trực tiếp đối đầu với anh ta như hôm nay. Tiêu Hào hoàn toàn có khả năng giết được chúng ta, hôm nay là vì tang lễ của nhà họ Âu Dương nên mới không ra tay Đọc truyện mới nhất tại Truyệ n88.net
Uống Mạc lo lắng: "Hai vị nói không sai, nhưng lúc trước Tiêu Hào có nói ngày mai sẽ khiến cho nhà họ Uông chúng tôi máu chảy thành sông. Tôi là rằng ngày mai anh ta sẽ đến nhà họ Uông chúng tôi gây rối giết người"
Hai người kia nghe thấy Uống Mạc nói như vậy trong lòng liên có chút bất an. Ngay cả thiếu chủ của nhà họ Đỗ anh ta cũng dám giết, anh ta quả thật là một tên điên, nếu như ngày mai anh ta thật sự tiêu diệt nhà họ Uống thì ai có thể ngăn cản được chứ?
Đỗ Bá Đăng nảy ra ý tưởng nói: "Muốn giết một cường giả Huyền Thông đỉnh phong cũng không phải là không có cách, cho dù là tuyệt đỉnh Huyền Thông cũng có thể giết được. Chúng ta có thể dùng thuốc nổ, thuốc độc hoặc là trận pháp"
Đỗ Văn Sáng nói thêm: “Nếu ngày mai Tiêu Hào thật sự đến thì cần phải chuẩn bị nhưng cái bẫy này, không còn kịp nữa rồi, chúng ta không đủ thời gian để chuẩn bị. Tôi thấy chúng ta nên rời đi trước, chịu đựng một chút đến khi gió yên biển lặng, đợi đến khi chúng ta chuẩn bị bẫy xong rồi đợi cho Tiêu Hào tiến vào mà thôi."
Uông Mạc cả kinh: “Thực lực của Tiêu Hào quá mạnh, nếu hai vị rời đi rồi tôi phải làm sao? Sản nghiệp của tôi, gia tộc của tôi tất cả đều ở đây, hòa thượng chạy được nhưng miếu không chạy được, hai vị có thể gọi cho gia tộc của mình để bọn họ phải thêm người đến giết Tiêu Hào" (")nhà sư có thể chạy trốn, nhưng ngôi đến sẽ không chạy với anh ta có thể hiểu là "tránh được nhất thời cũng không tránh được sau này Hai người bọn họ tuyệt đối sẽ không cầu cứu gia tộc, như vậy sẽ khiến cho đám người trong gia tộc cười nhạo bọn họ, sẽ bị dám người kia sĩ nhục cho không còn mặt mũi. Nhiệm vụ này là nhiệm vụ của hai người bọn họ, tuyệt đối không thể nhờ gia tộc giúp đỡ
Uông Mạc nhìn thấy hai người kia trầm mặc liên lạ lắng nói: "Hai vị đại sư, chúng ta là người trên cùng một thuyền, lần hợp lực với nhà họ Đỗ này đã tiêu tốn không ít gia sản của tôi rồi, hai vị không thể mặc kệ tôi được. Nếu thật sự phải mặc kệ tôi thì tôi sẽ tìm người khác của nhà họ Đỗ."
Uông Mạc thật sự sợ rằng hai người này sẽ vứt bỏ ông ta, nếu bọn họ thật sự bỏ chạy thì ông ta chủ có thể đích thân đi đến nhà họ Đỗ để cầu cứu. Hai người kia nghe Uông Mạc nói vay liền thay đổi sắc mặt, nếu như ông ta đi đến nhà họ Đỗ để cầu cứu người khác thi bọ họ sẽ hoàn toàn mất hết thể diễn rồi.
Đỗ Bá Đặng liền lên tiếng: “Gia chủ Uông nói không sai, chúng ta là người đứng chung một thuyền thì làm sao có thể bỏ mặt đồng đội được? Ngay mai Tiêu Hào đến đây chúng tôi quả thật không thể ngăn cần được nhưng tại sao chúng ta lại phải đợi Tiêu Hảo đến đây? Chúng ta có thể ra tay trước để giành the Nguyễn Phong
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK