Mục lục
Chiến vương ở rể - Tiêu Hào (truyện full tác giả: Uy)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Hào đã quyết định rồi, chuyện ở đây, anh nhất định sẽ tìm đến người của Hồn Điện để tính sổ.

Ninh Khinh Vân bắt đầu chữa trị vết thương trên người Tiêu Hào, chỉ vài phút sau, những vết thương trên người Tiêu Hào đã khôi phục lại bình thường.

Sau đó Ninh Khinh Vân lại lấy ra một viên thuốc, nhét vào miệng Tiêu Hào, rồi nói: “Ăn viên thuốc này đi, công lực của anh sẽ khôi phục lại nhanh hơn, chỉ cần năm ngày là năng lượng của anh sẽ khôi phục lại như ban đầu.”

Vốn dĩ Tiêu Hào phải cần hẳn một tháng thì mới có thể khôi phục lại như bình thường, bây giờ nhờ thuốc của Ninh Khinh Vân thì chỉ cần năm ngày thôi.

Còn tay của Đỗ Thanh Như thì Ninh Khinh Vân không có cách nào cả, dù sao thì Tiêu Hào cũng không học y thuật từ chỗ của Ninh Khinh Vân.

Tiêu Hào nhìn Ninh Khinh Vân rồi cười khẽ:

“Khinh Vân, cảm ơn cô.”

Ninh Khinh Vân cảm thấy không vui chút nào: “Không cần phải cảm ơn tôi, anh nói cho tôi biết xem dã xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại phải ở chỗ này? Tại sao lại phải xung đột với người ở Hồn Điện?”

“Với cả, biến lại khuôn mặt cũ về đi, tôi không muốn nhìn gương mặt này của anh.”

Tiêu Hào kéo tay Ninh Khinh Vân, đi đến một góc yên tĩnh rồi kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Ninh Khinh Vân.

Ninh Khinh Vân nghe xong mọi chuyện thì nói: “Hóa ra là anh đi theo người đẹp để tham gia buổi đấu giá rồi trêu vào người của Hồn Điện.”

Tiêu Hào giải thích: “Tôi làm vậy vì huyết ngọc thôi, đồ mà Đỗ Thanh Như cần thì tôi chỉ tiện thể giúp cô ấy mua lại, tôi còn giúp những người khác mua mấy món bảo vật nữa.” Bạn đang đọc truyện tại truyen88.vip

“Nhưng chuyện này là do người bên Hồn Điện lật lọng, nuốt tiền rồi mà còn đòi giết người diệt khẩu.”

Tất nhiên là Ninh Khinh Vân cũng biết rằng Tiêu Hào vì chuyện điều tra huyết ngọc mà làm vậy. Nhưng sau khi nghe nói là Tiêu Hào vẫn luôn ở cùng một chỗ với Đỗ Thanh Như, thậm chí còn ra sức chăm sóc cho Đỗ Thanh Như thì cô ta thầm cảm thấy không được thoải mái cho lắm.

Ninh Khinh Vân nói: “Anh đừng có mà hồ đồ quá, làm thế nào mà mình ra nông nỗi này."

“Nếu người Hồn Điện đối phó với anh thì cứ giao cho tôi chuyện đó đi, tôi đảm bảo rằng chỉ cần ba ngày thôi, tất cả các chi nhánh của Hồn Điện ở Kỳ Hạ này đều sẽ bị phá hủy hết!”

“Tôi sẽ giết chết toàn bộ bọn họ, không để sót một tên nào đâu!”

Tiêu Hào biết rõ, Ninh Khinh Vân đã nói như vậy thì cô sẽ làm được, anh cũng biết tính cách của Ninh Khinh Vân, nhưng anh lại muốn tự tay giải quyết chuyện này, cũng không muốn làm phiền Ninh Khinh Vân.

Tiêu Hào nói: “Chuyện ở đây, tôi đã dùng máy quay hết những gì đã xảy ra ở đây rồi, còn có cả chuyện thí nghiệm tạo ra các cường giả trên người nữa, tôi đã sưu tập hết các tư liệu liên quan rồi, chúng ta đối phó với Hồn Điện không cần phải dùng áp lực, mà sẽ dùng pháp luật để đuổi Hồn Điện ra khỏi Kỳ Hạ

“Nếu Hồn Điện không cút đi thì chúng ta sẽ dùng vũ lực sau, chúng ta phải dùng cách đường hoàng để giải quyết chuyện này.”

Ninh Khinh Vân lườm ngược lại anh ta: “Tiêu Hào, anh đúng là một tên đầu gỗ, sao lại dùng cách làm lãng phí thời gian như vậy để giải quyết chuyện này, cò phải thu thập chứng cứ nữa, cứ dùng vũ lực để giải quyết chuyện này, cứ đuổi người ta ra là cách giải quyết tốt nhất, đấy cũng là cách giải quyết hữu hiệu nhất, mà đồng thời cách làm đó cũng có thể dằn mặt được những thế lực không yên phận khác trong nước.

Ninh Khinh Vân nói cũng đúng, tất nhiên là Tiêu Hào cũng hiểu chuyện này, nhưng ba năm trước Tiêu Hào và tổng điện chủ Hồn Điện cũng đã từng có giao ước với nhau, vậy nên không thể dùng vũ lực để giải quyết vấn đề với nhau.

Còn nữa, cách làm việc của Tiêu Hào không giống với những người ở Ma Đô.

Nhiều khi dùng bạo lực để giải quyết bạo lực sẽ chỉ khiến mọi chuyện ồn ào hơn, khiến nhiều người chết hơn mà thôi.

Trong lúc Tiêu Hào và Ninh Khinh Vân đang nói chuyện với nhau, giáo sư Bạch và hơn hai trăm người còn lại tập hợp lại với nhau rồi bắt đầu thanh lý các thi thể.

Rất nhiều thi thể bị chết trong tình thế rất thê thảm, mọi người cố gắng hết sức nhặt những mảnh thi thể của những người đó, ghép lại về một chỗ, để xác của những người đó trở nên nguyên vẹn nhất có thể, sau đó thì hỏa táng.

Nếu đưa những thi thể này ra khỏi đảo rồi giao cho người nhà của họ thì sẽ chỉ khiến những người đó cảm thấy đau khổ hơn mà thôi.

Vậy nên họ mới quyết định chôn cất những người đã chết ngay ở đây, và cũng không báo tin gì với những người nhà của họ.

Mọi người đều bận rộn thu dọn, sau nửa tiếng đồng hồ thì phía chân trời xa xa đã có một chiếc trực thăng bay đến.

Trực thăng đáp thẳng xuống bờ biển.

Sau khi máy bay đáp xuống, cửa trực thăng ở ra, một cô gái xinh đẹp có dáng người hoàn hảo, cao khoảng chừng một mét bảy mươi lăm bước xuống khỏi máy bay. Bạn đang đọc truyện tại truyen88.vip

Người đẹp đó mặc một bộ đồ thể thao đơn giản, người này cũng không trang điểm, nhưng vẻ đẹp, khí chất và dáng người của cô gái này rất xứng đáng để được xếp vào tốp người đẹp số một số hai.

“Tiêu Hào.” Cô gái này chính là Băng Sương, sau khi thấy Tiêu Hào thì cô ta lập tức lao đến, cảm thấy hơi bận tâm.

Khi thấy Tiêu Hào đứng cạnh Ninh Khinh Vân thì Băng Sương hơi giật mình, cô ta cũng hiểu ra rằng mình đã đến chậm rồi.

Cách đó không xa, Đỗ Thanh Như đang nghỉ ngơi thì thấy một người đẹp nữa xuống từ trực thăng, đi đến bên cạnh Tiêu Hào, mà cô gái này lại là người đẹp số một số hai, cô bỗng cảm thấy rất tự ti.

Cô thật sự không ngờ rằng Tiêu Hào lại có duyên với nhiều người đẹp như vậy, những người đến cứu anh đều là người đẹp thế này.

“Chị Khinh Vân.” Băng Sương chào hỏi với Ninh Khinh Vân: “Chị Khinh Vân, được gặp chị em vui quá”

Ninh Khinh Vân gặp lại Bạch Sương thì cũng cảm thấy rất vui vẻ, cấp dưới của Tiêu Hào đều là hai người bảo vệ hàng đầu, Ninh Khinh Vân quen cả hai người, hơn nữa còn khá thân với hai người đó, thậm chí, năm đó Tiêu Hào chọn tứ đại thần tướng, Ninh Khinh Vân còn giúp đỡ anh khá nhiều.

Sau khi Băng Sương nhận được cuộc điện thoại của Lục Việt, cô ta liền hiểu là Tiêu Hào đã có chuyện gì đó nên lập tức lên trực thăng để đích thân đến đây.

Lục Việt và Băng Sương cũng sắp xếp thêm những người khác lái thuyền để đến đây nữa.

Bây giờ Băng Sương thấy mọi người không sao thì cũng yên tâ hơn phần nào.

Nhưng sau khi nghe những chuyện đã xảy ra ở đây, vẻ mặt Băng Sương tràn ngập sự phẫn hận.

Băng Sương cũng không ngờ rằng Hồn Điện lại tàn nhẫn đến mức đó, đào tạo sát thủ ở đây rồi hại chết từng ấy


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK