Mục lục
Chiến vương ở rể - Tiêu Hào (truyện full tác giả: Uy)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Hào nói: “Nếu như cô cảm thấy hứng thú vậy thì cô cùng đi xem thử đi.” Ninh Khinh Vân cũng không có rời khỏi chỗ ngồi. Không có ai đi thăm dò chuyện trong nước có độc.

Coi như cô gái đẹp kia có vấn đề thì Tiêu Hào cũng không muốn bứt dây động rừng. Thứ Tiêu Hào muốn chính là để cho đám sát thủ nghĩ rằng bọn họ đã trúng độc. Mười hai giờ sau nhất định sát thủ sẽ lộ mặt.

Trưa mười hai giờ rưỡi đoàn người của Tiêu Hào đoàn người xuống tàu cao tốc.

Trong đám người rộn ràng thì có một người phụ nữ bộ dạng vui vẻ lấy điện thoại ra nhấn một dãy số bí mật gửi đi một tin nhắn.

Nội dung tin nhắn: Mục tiêu đã trúng độc.

Người đẹp kia chính là tiếp viên hàng không đưa thức uống miễn phí trên tàu cao tốc. Truy cập truyen88.vip để đọc truyện hay mỗi ngày

Tiếp viên hàng không chân chính đã bị người điểm huyệt vị ngủ trong một gian phòng ở khách sạn.

Trong lòng người đẹp cười nhạt, Tiêu Hào ơi Tiêu Hào, tôi còn tưởng rằng anh có gì đặc biệt hơn người.

Một nhóm người Tiêu Hào trực tiếp ăn cơm trưa ở gần đó. Sau khi chuẩn bị xong đồ đạc để lên núi thì trực tiếp leo lên xe lên núi.

Sau khi xe lên đến đỉnh núi thì mọi người đều xuống xe đi bộ vào sâu trong núi.

Bốn người dùng công lực, nhanh chóng lên đường.

Buổi tối hơn chín giờ, mọi người đã tiến vào miệng thung lũng khu rừng ảo giác.

Những người chết ở nơi này đều đã được dọn dẹp, tại hiện trường còn rất nhiều nơi có thể nhìn thấy vết máu.

Bốn người tiến vào thung lũng, tìm một nơi bằng phẳng nghỉ ngơi chuẩn bị qua đêm.

Lương Thiếu Thu mở ra túi đồ ăn nhanh ra, mọi người đều vây chung chỗ ăn uống.

“Đột nhiên tôi cảm giác thật là mệt. Thật giống như mấy ngày này không được ngủ vậy.” Lương Thiếu Thu liên tục ngáp vài cái.

Lục Việt cũng có cảm giác giống y như vậy.

“Đó là do chúng ta vẫn luôn di chuyển, một đường chạy như điên đến đây còn chưa có ngừng nghỉ. Tốc độ đi đường quá nhanh lại dừng lại đột ngột cho nên mới có cảm giác cực kỳ mệt mỏi.”

“Buổi tối ngủ một giấc thật ngon, sáng sớm ngày mai ngủ dậy sẽ không sao nữa.”

Lục Việt vừa mới nói xong, thì đột nhiên cảm giác có chút không đúng. Khí lực bên trong đan điền tiêu tán một cách nhanh chóng.

“Không ổn!” Lục Việt cả kinh lập tức đứng dậy. Nhưng anh lại phát hiện hai chân vô lực nghiên sang một bên.

Đến mười hai giờ thì độc ở trên người hai người bắt đầu phát tác.

Cái đùi gà trong tay Lương Thiếu Thu mới vừa đưa vào trong miệng thì đột nhiên toàn thân run lên, đùi gà cũng cầm không vững mà rơi xuống bên cạnh.

“Tôi mệt quá... Lương Thiếu Thu híp mắt, trước mắt mọi thứ đều biến thành màu đen.

“Không ổn!” Thân thể của Tiêu Hào cũng lệch qua một bên, muốn cử động nhưng không có cách nào đứng dậy mà ngã xuống đất.

Ninh Khinh Vân cũng vậy, cả người nghiêng đi. Cô còn thuận tiện bò tới bên người Tiêu Hào.

Ninh Khinh Vân tuyệt đối là cố ý.

Từng luồng từng luồng hương thơm nhàn nhạt thoang thoảng truyền vào trong mũi của Tiêu Hào.

Đây là hương thơm chỉ có trên người Ninh Khinh Vân mới ngửi thấy được.

Tiêu Hào cùng Ninh Khinh Vân đang diễn trò.

Tiêu Hào cũng biết Ninh Khinh Vân cố ý ngã lên trên người mình.

Lúc này, Tiêu Hào cũng không thể đẩy Ninh Khinh Vân ra được.

Mấy năm này, quan hệ của Ninh Khinh Vân cùng Tiêu Hào vẫn luôn không tốt. lần này đi ra, cô nhất định phải nghĩ đủ cách hàn gắn lại quan hệ với Tiêu Hào. Truy cập truyen88.vip để đọc truyện hay mỗi ngày

Giọng nói của Lương Thiếu Thu vô cùng yếu ớt: "Sư phụ, có phải chúng ta đã trúng độc rồi hay không? Có phải đồ ăn của chúng ta có vấn đề hay không?”

Lương Thiếu Thu cho là do nguyên liệu nấu ăn có vấn đề nhưng mà tất cả mọi người ở đây đều ăn cùng một loại nguyên liệu chế biến kia.

Vẻ mặt Lục Việt cực kỳ khẩn trương: “Đồ ăn không có vấn đề, đoạn đường này cũng không có bất kỳ vấn đề nào cả. Mọi người đều một mực dè đặt nhưng vẫn bị trúng độc. Công lực cùng thể lực trong cơ thể đều tựa như tan biến hết toàn bộ vậy.”

“Tóm lại thì chỗ nào xuất hiện vấn đề."

"Sư phụ, chúng ta phải làm thế nào?” Vẻ mặt của Lương Thiếu Thu cực kỳ kinh hoảng.

Tiêu Hào nói: “Nhất định là do sát thủ gây ra."

Tiêu Hào cùng Ninh Khinh Vân thì đang diễn trò nhưng trong lòng Lương Thiếu Thu cùng Lục Việt thì nhất thời cuống cả lên.

“Sư phụ, chúng ta phải làm sao đây? Sát thủ hạ độc chúng ta từ lúc nào?” Lương Thiếu Thu liều mạng di chuyển thân thể đi đến dựa sát vào người của Tiêu Hào.

Lục Việt hướng về phía màn đêm nơi xa xa hét to: “Nếu đã hạ độc chúng ta thì còn không mau cút ra đây!”

Không có một ai đi ra, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.

Sau khi loại độc này phát tác kéo dài chừng năm giờ liền. Xem ra đám sát thủ kia một chút cũng không vội.

Mãi đến nữa tiếng đồng hồ sau, cuối cùng thì cũng có một bóng đen từ phía xa xa đi đến.

Bóng đen cực cao, vừa liếc mắt nhìn cũng phải một mét tám trở lên, quần áo đen mang che mặt, vóc người khôi ngô.

Tay cầm một thanh đoản đạo sắc bén, ở dưới ánh trăng tản ra hơi lạnh. Rốt cuộc thì sát thủ cũng xuất hiện. Lục Việt hét lớn: “Người đến là ai!” Sát thủ không nói gì, tay cầm đoản đao đánh thẳng về phía Tiêu Hào.

Lương Thiếu Thu hét lớn: “Không nên giết sư phụ tôi...anh muốn giết, giết thì giết tôi đây này..."

Lương Thiếu Thu cắn răng, di chuyển thân thể cố gắng che chở cho Tiêu Hào.

Trong lòng Tiêu Hào lưu chuyển từng dòng từng dòng ấm áp.

Lá gan của Lương Thiếu Thu vẫn luôn rất nhỏ, nhưng ở trong thời khắc nguy hiểm này anh lại nguyện ý bảo vệ Tiêu Hào, không để cho bất kỳ ai đến tổn thương sư phụ.

“Van cầu anh, đừng giết sư phụ tôi!”

“Giết tôi đi...”

“Sư phụ, em đi trước một bước..."

Lương Thiếu Thu bảo vệ trước mặt Tiêu Hào.

Sát khí của sát thủ chỉ tập trung vào Tiêu Hào, mục tiêu của anh ta chỉ có Tiêu Hào.

Nhưng Lương Thiếu Thu chặn lại mục tiêu của sát thủ.

Cho nên, sát thủ quyết định trước tiên giết Lương Thiếu Thu trước rồi lại giết Tiêu Hào sau.

Trên đoản đạo của sát thủ không mang theo bất kỳ năng lượng nào, nhưng lúc đao của sát thủ đao đặt trên cổ Lương Thiếu Thu lại xuất hiện một tia sắt bén.

Lực tay sát thủ rất nhanh lại cực kỳ chính xác, lực bộc phát cực mạnh, tựa như muốn cắt luôn cái đầu của Lương Thiếu Thu.

“Sư phụ, em đi trước..."

Mọi người thấy sát thủ đã đến trước mặt Lương Thiếu Thu, đoản đạo đã nằm trên cổ Lương Thiếu Thu.

Lương Thiếu Thu không có cách nào né tránh! Truy cập truyen88.vip để đọc truyện hay mỗi ngày

Lục Việt cho là Lương Thiếu Thu chết chắc. Thậm chí anh còn quay đầu đi không muốn nhìn thấy hình ảnh máu chảy dầm dề trước mắt.

Lương Thiếu Thu cũng cho là mình nhất định sẽ chết không còn nghi ngờ nào khác.

Sát thủ đối với một kích này vô cùng tự tin tuyệt đối rằng sẽ chém đứt đầu đối phương. Giết một người trúng độc thì không có chút khó khăn nào.

Nhưng mà, đầu của Lương Thiếu Thu cũng không có bay lên như dự tính.

Bất chợt một bóng người xuất hiện ngay bên cạnh Lương Thiếu Thu. Người đó chính là Tiêu Hào.

Tiêu Hào hời hợt đưa tay phải ra, ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp lấy lưỡi đạo của sát thủ.

Tiêu Hào thả ra một ít nội lực dễ như trở bàn tay mà hóa giải đòn công kích của sát thủ.

Phanh!

Một giây kế tiếp, đoản đạo của sát thủ liền gảy thành hai mảnh.

Tiêu Hào kẹp một mảnh đoản đạo trong tay ném tới trức mặt của sát thủ.

Lưỡi đao cũng không có đâm vào trong cơ thể của sát thủ, trực tiếp đâm vào phía dưới tim anh ta.

Sát thủ rên lên một tiếng, thân hình nhanh chóng lui về phía sau, tay nhanh chóng lấy ra một viên đạn hình tròn màu đỏ, hung hãn đập xuống dưới đất.

Rầm!

Một làn sương màu đỏ bay ra, sát thủ cứ thế mà biến mất trước mặt mọi người một cách vô ảnh vô tung.

Ninh Khinh Vân đứng lên rất nhanh: “Huyết Độn, thú vị đấy. Xem ra tổ chức


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK