Mục lục
Chiến vương ở rể - Tiêu Hào (truyện full tác giả: Uy)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 870: Muốn chém muốn giết tùy các người quyết định

Hai người Tiêu Hào và Lâm Như Tuyết đã đến trước mặt của Lục Vũ Dương.

Giờ phút này, mắt kính của Lục Vũ Dương đã mất đi từ lâu, mái tóc đen ngắn cũn cỡn cũng biến thành một mái tóc dài, bồng bềnh trên vai, một luồng khí tức phun ra từ trên người bà ta, đó là khí thế của một bậc Đế Vương,

Tiêu Hào cảm nhận được khí thế của đối phương, một chút cũng chẳng thèm để ý, thực lực của Lục Vũ Dương cơ bản là không cùng cấp bậc với Tiêu Hào.

Tiêu Hào nói: “Vừa rồi lúc hai người tôi vừa thoát ra khỏi đó, nếu như bà tẩu thoát, rất có khả năng sẽ thoát khỏi một cách êm đẹp, nhưng giờ thì đừng mong nữa.

Trên mặt Lục Vũ Dương nở một nụ cười gượng gạo “Thật không ngờ tới, tôi đã đánh giá thấp cậu rồi!” “Trương Lỗi, cậu thực sự có thể cứu sống người phụ nữ này? Thực sự khiến tôi ngỡ ngàng đấy.” “Tôi vốn nghĩ rằng Trận pháp Cửu long cùng với cổ quan tài pha lê này sẽ hoàn toàn giết chết các người, nhưng các người lại có thể trốn thoát, hơn nữa còn bình an vô sự mà thoát khỏi

Tất cả các kế hoạch của Lục Vũ Dương hoàn toàn thất bại rồi. Lục Vũ Dương không cam tâm, vốn dĩ bà ta đã có thể đoạt được huyết mạch của hai người, trở thành một bậc Đế vương vô cùng cường đại.

Bây giờ thì hay rồi, hai người trước mắt cùng nhau liên thủ, Lục Vũ Dương biết rằng bà không phải là đối thủ của hai người họ.

Đúng thật là rất nực cười!

Tiêu Hào lạnh lùng nói: “Nếu bà đã không trốn, còn lời gì thì trăn trối nhanh đi.”

Tiêu hào khẳng định sẽ giết người này, kẻ muốn giết anh và mẹ mình tuyệt đối không thể tha thứ.

Trên mặt Lục Vũ Dương tràn đầy sự không cam lòng,nói: “Chỉ thiếu một chút nữa tôi đã thành công rồi, chỉ còn thiếu một chút nữa, tôi thật cũng muốn chạy trốn, nhưng tôi lại không thể làm được như thế” “Tôi là chủ tịch của Di Thất. nếu như tôi bỏ trốn, các người sẽ giết sạch người trong thành Di Thất, không ai có thể ngăn cản được sức mạnh của hai người các người. “Cho nên lời cuối cùng của tôi chính là các người có thể giết tôi, nhưng không được tổn thương bất kỳ người dân nào trong thành Di Thất.”

Sở dĩ mà Lục Vũ Dương không hề bỏ trốn nguyên nhân chính là như thế. Bởi vì bà ta biết, bà ta chính là Đế vương của thành Di Thất, cho dù có chết thì cũng không thể rời khỏi nơi này.

Cho nên, bà ta dù chạy trốn, có tránh được nhất thời thì cũng chẳng tránh được sau này, tạm thời dù có thoát thì cũng vô dụng, hai bậc Đế vương trong quá trình đuổi giết bà ta sẽ phá nát thành Di Thất.

Vì vậy, bà ta mới quyết định không bỏ trốn nữa.

Lâm Như Tuyết tiến về phía trước, ánh mắt chết chóc nhìn chằm chằm vào Lục Vũ Dương. “Người của Yêu tộc trước giờ không chém giết lẫn nhau, tuy rằng bà là người của Yêu tộc cổ xưa, nhưng thân lại chảy dòng máu của Yêu tộc, nói tôi biết, mục đích của bà khi giết tôi là gì?”

Lục Vũ Dương lạnh lùng nói: “Bây giờ nói những lời này, còn ý nghĩa gì sao?”

Lâm Như Tuyết hừ lạnh một tiếng mà nói: “Bà phản bội lại lời răn của Tổ tiên Yêu tộc, phản bội lại huyết thống đang mang trong mình, phản bội lại Yêu vương ở trên cao!” "Ha ha ha."

Lục Vũ Dương nghe thấy lời của Lâm Như Tuyết, đột nhiên lớn tiếng cười, nói: “Bà nói với tôi lời răn của Tổ tiên Yêu tộc? Huyết thống Yêu tộc? Yêu Vương cơ đấy?” “Bà nói cho tôi biết mấy thứ này có tác dụng sao? Chỉ bảo của Yêu tộc tôi hoàn toàn không biết, nhưng làm theo những giáo huấn đó có khiến tôi mạnh mẽ lên không? Có thể bảo vệ được thành Di Thất không? “Bà nói đến huyết thống Yêu tộc, bà cho rằng tôi muốn có huyết thống của Yêu tộc sao? Chính vì có huyết thống của Yêu tộc, những người như bọn tôi mới biến thàn những kẻ người không ra người, ma không ra ma, mới bị nhân loại tàn sát!” “Bà nói cho tôi biết Yêu vương cao cao tại thượng kia? Cánh cổng của yêu giới ngàn năm trước đã bị phong ấn rồi, Yêu tộc cũng đã bị phong ấn trong khoảng không vô định, hơn một ngàn năm có một ai nhìn thấy Yêu vương? Bà nhắc những thứ này với tôi có ích gì?”

Ánh mắt Lâm Như Tuyết lạnh như băng nói: “Không ngờ tư tưởng của Đế vương thành Di Thất lại hẹp hòi như thế, mỗi chủng tộc đều có quyền sinh tồn!” "Bà có biết hơn một ngàn năm trước, tại sao Yêu tộc cổ xưa bị diệt vong không? Đó là vì nhân loại sợ chúng ta, tất cả mọi người đều sợ chúng ta!” “Càng bởi vì chúng ta ở trên đỉnh cao, chúng ta rất mạnh và không một ai là đối thủ của chúng ta cả!” “Nguyên nhân sâu xa của việc Yêu tộc bị diệt vong không phải là do con người, Ma Đô đấu đá trong nội bộ!” “Cho dù cánh cổng của yêu giới đã bị phong ấn vào ngàn năm trước, nhưng trong hơn nghìn năm trước không một ai dám xâm phạm thành Di Thất, biết vì sao không? Bởi vì nhân loại vẫn còn rất sợ chúng ta!” “Năm đó, Yêu tộc bị diệt vong, nội bộ tranh đấu, cũng bởi vì chúng dân Yêu tộc quên đi lời dạy của tổ tiên, quên đi huyết thống đang chảy trong người, cũng quên đi cả Yêu vương ở trên cao!” “Cũng có nhiều lúc, chuyện diệt vong cũng không hẳn là do tác động bên ngoài, Ma Đô chính chúng ta, những năm trở lại đây, tôi vẫn luôn chú ý tới việc phát triển của thành Di Thất!” “thành Di Thất cùng với thủ đô Võ Thần luôn bí mật liên hệ với nhau, và cũng có những giao dịch bí mật với Ma Đô, những chuyện này tôi đều biết, từ hơn một trăm năm trước tôi đã biết rồi. Thực tế, đây chính là một khởi đầu sai lầm. “Yêu tộc chúng ta vẫn luôn an tĩnh lặng lẽ sống trên lãnh thổ của mình, an cư lạc nghiệp, không ai đả động đến chúng ta cả, mà những giao dịch này, cuối cùng nó sẽ trở thành ngòi nổ chậm mồi cho chiến tranh xảy ra!" "Miễn là con người thấy chúng ta bị cô lập với thế giới ngoài kia, không xâm chiếm địa bàn của bọn họ, không tổn hại đến lợi ích của họ, họ sẽ không động gì tới tới chúng ta!" “Cùng lý do đó, Yêu tộc chúng ta mới không muốn tới quấy phá nhân loại, nhưng mà nếu như bọn họ muốn xâm chiếm lãnh thổ cũng như lợi ích của chúng ta, chúng ta nhất quyết không bỏ qua cho họ!” “Còn có một điều, nơi này vẫn là nơi do nhân loại quản lý, con dân Yêu tộc thì thưa thớt, việc chúng ta cần làm đó chính là quản lý con dân của mình để họ sống hạnh phúc chứ không đi tranh đấu với kẻ ngoại bang!” Cập nhật nhanh nhất tr*ên tamlinh247.org

Lục Vũ Dương nghe xong lời của Lâm Như Tuyết, giống như là nước đổ lá khoai, trên mặt bà ta càng hiện lên vẻ khinh bỉ.

Bà ta lạnh lùng nói: “Đừng có dùng mấy lời lẽ cao thâm đó dạy đời tôi. Bà là bà, tôi là tôi, nếu như có bản lĩnh cũng không bị phong ấn trong cái quan tài kìa nhiều năm như vậy.” “Tôi chỉ biết chỉ cần có thực lực mạnh mới có thể bảo vệ được thành Di Thất, nếu không có sức mạnh tuyệt đối, tất cả đều là vô dụng, tới tới lúc bị con người giết, tất cả đều đã muộn rồi!” “Nhiều năm như thế, tất cả những gì mà các đời trước đã làm đều giống như tâm niệm của tôi, thông qua nhiều cách khác nhau để đạt được năng lực mạnh mẽ nhằm củng cố lại lực lượng của chúng ta!

Lâm Như Tuyết cười khổ lắc đầu: “Bà cho là loài người ai cũng đều ngu ngốc sao? Bà cho rằng Đế Vương Hoàng triều của thủ đô Võ Thần và Đế vương Ma Đô sẽ bị bà tính kể sao?" “Nói cho bà biết, những năm trở lại đây, bà giao cho con người nhiều sản vật cùng đá quý cho con người, rồi bà lấy lại được gì từ trong tay họ?” “Đó có thực sự là bí tịch của huyết mạch cường đại không? Lẽ nào trong lòng bà còn chưa rõ sao? Bọn họ chỉ cho bà những lợi ích trước mắt, căn bản là không đưa bí mật cho các người.”

Lục Vũ Dương lạnh lùng mà nói: “Tôi đương nhiên biết, tuy là những cái bí tịch này không phải là những bí tịch lợi hại nhất, nhưng con dân của tôi sau khi tu luyện vẫn có chút tác dụng, cuối cùng cũng tốt lên một ít” “Hơn nữa là lúc ra cầm bảo vật ra đổi, con người vẫn cho tôi một số bí tịch quý hiếm.

Tiêu Hào lúc này mở miệng nói: “Trước kia Đại thống lĩnh có đưa cho tôi xem thử một quyển bí tịch, Đại thống lĩnh cho rằng quyển sách ấy là một bí tịch cực kỳ quý hiếm. “Bây giờ tôi nói cho bà biết, quyển bí tịch kia ở thủ đô Võ Thần cũng là một quyển hạng ba hạng tư, chẳng có cái gì đặc biệt cả.” “Thực tế huyết mạch của Yêu tộc không nhất định phải dùng các bí tịch để tu luyện, hơn nữa rất nhiều bí tịch của nhân loại, không hề phù hợp để cho Yêu tộc tu luyện”

Lục Vũ Dương lạnh lùng hét lên: "Cậu nghĩ tôi không biết những chuyện này ư? Tôi là chủ của thành Di Thất, không phải là kẻ ngốc! “Ngàn năm trước Yêu tộc đã bị diệt vong rồi, cánh cổng Yêu giới cũng đã bị phong ấn rồi, hầu hết các bí tịch tu luyện đã bị thiêu rụi, cơ bản là không được lưu truyền, tôi vì để bản thân trở nên mạnh hơn thì có gì là sai chứ?” “Cho nên không cần nói nhiều, muốn chém muốn giết tùy các người quyết định.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK