Cập nhật nha*nh nhất trên Truyện88.vip
Tiêu Hào có thể thấy đạo trưởng Nguyên cố ý dẫn mọi người đi vòng quanh, hơn nữa rất nhiều nơi đã được thêm vào trong trận pháp và chỉ cần mọi người không đi theo lộ trình vận hành của trận pháp thì sẽ lạc vào rừng rậm ngay.
La bàn trong tay của đạo trưởng Nguyên là để tìm lộ trình của trận pháp.
Những trận pháp này cực kỳ bí ẩn, chắc chắn những người khác sẽ không thể nhìn ra được.
Nếu không, đã có người nói ra từ lâu rồi. Thực ra cánh rừng cũng không lớn, bình thường thì chỉ cần một tiếng đồng hồ là có thể đi ra ngoài rồi. Tiêu Hào cũng không vạch trần những điều này.
Đạo trưởng Nguyên dẫn mọi người đi trong rừng hơn bốn tiếng đồng hồ, rốt cuộc cũng ra ngoài được.
Sau khi đi ra khỏi cánh rừng thì đã khoảng một giờ chiều.
Mọi người nghỉ ngơi trong hai mươi phút, họ ăn một chút đồ ăn rồi lại tiếp tục lên đường.
Vài phút sau, bầu trời trở nên u ám. Từng đợt từngđợt luồng khí lạnh lẽo ở phía trước thổi tới theo làn gió, luồng khí này khiến người ta thấy ớn lạnh và rất khó chịu.
Càng đi về phía trước thì luồng khí càng ngày càng mạnh. Hơn nữa chung quanh càng ngày càng ít cây cối, mặt đất màu xanh lục biến thành xám xịt và cuối cùng là xám đen.
Nửa tiếng sau, phía trước không có con đường nào nữa mà chỉ có một vách núi kéo dài đến vô tận chắn ngang đường đi của mọi người.
Vách núi đem sâu thăm thẳm không nhìn thấy đáy, một luồng gió cuốn lên lớp sương mù xám xịt dưới vách núi rồi tản ra tứ phía.
Luồng khí lạnh mà mọi người thấy dọc đường đi chính xác là luồng tà khí thổi từ dưới vách núi này lên.
Ở phía đối diện với vách núi, mọi người có thể thấy thấp thoảng một ngọn núi cao hàng trăm mét. Mây và sương mù lượn lờ trên đỉnh núi, sát khí bốc lên ngùn ngụt tận trời cao.
Trước mắt họ, không có con đường nào ở phía trước nữa mà chỉ có con đường ở phía sau lưng họ mà thôi.
Thạch Đức Quy nhìn chằm chằm vào vách núi trước mặt và nói: “Đạo trưởng Nguyên, ông đi sai đường rồi phải không?” “Đây là nơi cấm những người thám hiểm đi vào.
Trước đây Thạch Đức Quy cũng thích đi thảm hiểm, anh ta đã đến núi Bàn Long vài lần và có chút hiểu biết về Đoạn Hồn Nhai.Đạo trưởng Nguyên cười nói: “Đúng vậy, quả thực đây là một chỗ nào đó của Đoạn Hồn Nhai." “Con đường ở ngay trước mặt thôi, vì vậy mọi người không cần phải sốt ruột” Rõ ràng trước mặt họ không có con đường nào cả nhưng đạo trưởng Nguyên lại nói rằng con đường ở ngay trước mặt nên mọi người đều rất tò mò. Nếu bạn đang đọc truyện ở một website khác không phải Truy*ện88.vip thì có nghĩa đây là trang web ĂN CẮP TRUYỆN. Các bạn hãy quay trở lại Tru*yện88.vip để ủng hộ bên mình nhé !
Đạo trưởng Nguyên lấy la bàn ra và bắt đầu phân biệt phương hướng một lần nữa rồi dẫn mọi người men theo mép vách núi ở hạ lưu.
Khi họ đi được hơn hai trăm mét thì thấy bên mép vách núi có một cây thông to lớn cành lá xum xuê.
Cây tùng mọc đơn độc bên rìa vách núi, xung quanh không có bất cứ loài cây nào khác.
Tiêu Hào nhìn cây tùng và bóp mấy lần, cây tùng này có tuổi thọ vài trăm năm, hơn nữa nó tồn tại là nhờ hấp thụ tà khí xung quanh.
Lá cây thông đã chuyển từ màu xanh sang màu đen xám từ lâu. Đạo trưởng Nguyên đứng ở phía đông nam của cây tùng, ông ta làm một số động tác phức tạp và niệm vài câu thần chú bí ẩn và kỳ lạ trong miệng.
Bạch Ái Linh hỏi Thất Sát: “Ông nội Thất Sát, đạo trưởng Nguyên đang làm gì vậy?”
Thất sát nói: “Ông cũng không biết, cứ nhìn xem rồi hãy nói.”
Lãnh Quế Anh đi tới: “Cái này mà mấy người cũng không biết à? Đây là mở ra thủ thuật che mắt kẻ khác của cao minh, hoặc là ảo thuật bí ẩn.“Nhất định đạo trưởng Nguyên phải có cách đưa chúng ta vượt qua vách núi.”
Thạch Đức Quy rất tò mò: “Đoạn Hồn Nhai là ranh giới giữa núi Bàn Long và vùng đất chết" “Có bốn con đường ở hạ lưu Đoạn Hồn Nhai và nhiều nhà thám hiểm giỏi đều đi đến phía sau Đoạn
Hồn Nhai để săn tìm kho báu, nhưng tôi chưa bao giờ đến khu vực này.” “Nơi này không có con đường nào hết, trừ khi chúng ta có thể bay qua đó.”
Ba phút sau, đạo trưởng Nguyên niệm chú xong và ông ta dừng lại những cử chỉ phức tạp. на.
Một luồng khí lạ tỏa ra từ ngọn cây tùng, lao thẳng xuống vách núi trước mặt.
Phía dưới, những đám sương mù xám xịt bắt đầu tan biến. Trước mắt mọi người xuất hiện một cây cầu treo cách đó hơn mười mét.
Mọi thứ giống y như một phép màu.
Cây cầu treo này xuất hiện giống như không hề có cơ sở khoa học gì cả.
Ngoại trừ Tiêu Hào, những người khác đều kinh ngạc đến ngày người.
Thạch Đức Quy thốt lên: “Tôi nghe nói người trong môn phái Huyền Âm Môn rất am hiểu về các loại trận pháp của Huyền Môn Thuật. Quả thực là thần kỳ.
Những người đàn ông của Thạch Đức Quy dẫn theo cũng rất ngạc nhiên và khen ngợi mãi không thôi.Lãnh Quế Anh nói: “Không phải vừa rồi tôi đã nói rồi sao, đạo trưởng Nguyên dùng thủ thuật che mắt kẻ khác hoặc là dùng ảo thuật bí ẩn.” Truyện88.vip trang* web cập nhật nhanh nhất
Bạch Ái Linh kinh ngạc nói: "Đạo trưởng Nguyên, làm sao lại xảy ra chuyện này được vậy?”
Mọi người đang chờ câu trả lời.
Đạo trưởng Nguyên mỉm cười một cách thần bí: “Đây là bí thuật của môn phái chúng tôi, tôi không thể nói ra được. Xin mọi người thứ lỗi.”
Tiêu Hào có thể thấy rằng đây là một trận pháp đơn giản, thực ra cây cầu đã có từ rất lâu rồi. Chính màn sương mù xám xịt dưới vách núi đã bao phủ cây cầu.
Bất cứ ai đến đây đều bị màn sương mù dày đặc che mắt đến mức họ không thể nhìn thấy nó.
Cây tùng này là một tọa độ và một mắt xích của trận pháp.
Nếu không có tọa độ cụ thể thì đạo trưởng Nguyên sẽ không thể tìm thấy cây cầu bên vách núi khi sương mù giăng kín lối đi như vậy.
Mọi người không thể nhìn thấy cây cầu dài bao nhiều, chỉ có thể nhìn thấy một cây cầu treo được nâng đỡ bởi những sợi xích khổng lồ. Nó rộng ba mét, cầu treo được bao phủ bởi những phiến đá nặng và rất chắc chắn.
Kỹ thuật xây dựng của cây cầu treo được thực hiện với thiết bị hiện đại và nó sẽ không bị phá hủy ngay cả khi nó bị xói mòn bởi gió sương và mưa qua nhiều năm tháng.Đạo trưởng Nguyên dẫn mọi người đi trên cây cầu, cây cầu rất vững vàng giống như đi trên mặt đất vậy.
Xung quanh có rất nhiều sương mù và tầm nhìn bị ảnh hưởng nên mọi người rất thận trọng.
Đạo trưởng Nguyên nói: “Mọi người đừng căng thẳng, không có gì nguy hiểm ở đây cả. “Cây cầu này dài khoảng hai trăm mét. Từ đây qua đó lại đi thêm một vài dặm nữa thì sẽ đạt được điểm đến của chúng ta.
Bạch Ái Linh hỏi: "Đạo trưởng Nguyên, cây cầu treo này là do môn phái của ông xây dựng à?”
Đạo trưởng Nguyên giải thích: “Không phải.” “Chúng tôi phát hiện ra cây cầu này một cách tình cờ. Chúng tôi phát hiện ra cây cầu này, sau khi đi qua thì mới phát hiện ra hang động Huyền Âm. “Trước đây cây cầu này đã được chúng tôi sửa chữa và gia cổ nhiều lần, hàng năm chúng tôi đều kiểm tra và sửa chữa để đảm bảo cây cầu vững chắc nhằm vận chuyển Âm Linh Thạch
Thực sự Huyền Âm Môn đã làm việc rất nhiều để khai thác Âm Linh Thạch.
Sau khi mọi người đi qua cây cầu treo thì phía đối diện cây cầu là một ngọn núi cao hàng trăm thước. Dường như vách núi trước mặt bị một lực nào đó xẻ đôi, ở giữa có một con đường rộng hơn ba mươi mét.
Con đường này cũng đã được sửa sang, xung quanh có vài chiếc xe đẩy đổ nát.
Cập nhật chương m*ới nhất tại Truyện88.vip
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK