Tiêu Hào biết tới Đế Vương Đặc Xá Lệnh thì cũng vô cùng kinh hãi. Chỉ có tứ đại đế vương cùng trung ương đế vương, năm vị đế vương của Kỳ Hạ mới có thể ban bố Đế Vương Đặc Xá Lệnh kiểu này. Đặc Xá Lệnh chủ yếu ban cho một vài công thần trong chiến tranh, giống như hoàng đế thời cổ đại ban thưởng kim bài miễn tử cho các đại thần. Số lượng gia tộc sở hữu Đế Vương Đặc Xá Lệnh vô cùng hiếm hoi, những gia tộc này đều có nội tình hùng hậu, đã lập được chiến công hiển hách trong chiến tranh Kỳ Hạ, hoặc là quanh năm đóng quân ở biên cảnh Kỳ Hạ, bảo vệ quốc gia mấy trăm năm thì mới có tư cách nhận được Đế Vương Đặc Xá Lệnh. Tóm lại bất cứ ai muốn sở hữu Đế Vương Đặc Xá Lệnh thì đều phải lập được vô số công lao hãn mã, hơn nữa còn phải do mấy thế hệ cố gắng mới được.
Liễu Vĩnh giơ cao Đế Vương Khu dùng công lực hét lên: “Thấy Đế Vương Đặc Xá Lệnh như thấy để vương tới. Mọi người còn không mau quỳ xuống!”
Những lời này khiến mọi người kinh hãi. Người bên nhà họ Tần đều quỳ xuống, ngay cả nhân vật cao quý hơn người như Tần gia chủ, thấy Đế Vương Đặc Xá Lệnh cũng phải quỳ xuống vái lạy. Tổ trưởng Long tổ Long Vũ cũng dẫn theo tất cả thành viên Long tổ quỳ xuống đất. Người bên cạnh Tiêu Hào đều quỳ xuống, Đỗ Thanh Như cũng quỳ xuống vái lạy. Đế vương chính là thần linh trong cảm nhận của mọi người.
Chỉ có duy nhất một người không quỳ. Trong đám đông có một người nổi bật, đứng sừng sững ở đó không nhúc nhích. Chính là Tiêu Hào! Truy cập truyenapp.com để đọc truyện hay mỗi ngày
Tiêu Hào chính là để vương, sao có thể quỳ xuống trước một tấm kim bài? Hơn nữa Đế Vương Khu chỉ là kim bài miễn tử mà thôi, không có quyền năng khác. Chẳng qua người bên ngoài đều thần thoại hóa nó lên mà thôi.
Đỗ Thanh Như và người bên cạnh Tiêu Hào thấy Tiêu Hào đứng yên không quỳ, Đỗ Thanh Như vội kéo chân Tiêu Hào, Long Vũ cũng rất sốt ruột, đây chính là Đế Vương Đặc Xá Lệnh. Gặp mặt đế vương, bất cứ ai cũng phải quỳ xuối Họ quỳ trước lệnh bài chứ không phải là quỳ tên khốn Liễu Vĩnh.
Nhưng Tiêu Hào vẫn đứng yên tại chỗ, hoàn toàn không để mắt tới Liễu Vĩnh và Đế Vương Đặc Xá Lệnh.
Người bên Tiêu Hào đều rất lo lắng, còn người nhà họ Tần thấy Tiêu Hào không quỳ bái thì đều cho rằng có thể trị tội Tiêu Hào. Đây là đắc tội để vương, tôi không thể tha thứ! Tần thiếu chủ cười lạnh, Tần gia chủ cũng thở phào nhẹ nhõm. Liễu Vĩnh thấy Tiêu Hào không quỳ thì giận tím mặt: “Tiêu Hào, cậu to gan bằng trời, thấy Đế Vương Đặc Xá Lệnh mà dám không quỳ xuống vái lạy! Cậu dám bất kính với để vương, quả thực tội không thể tha Người đầu, bắt giữ Tiêu Hào xử tử ngay tại chỗ!”
Lúc này, Liễu Vĩnh cầm Đế Vương Đặc Xá Lệnh, cảm thấy mình chính là để vương cao cao tại thượng, nắm giữ quyền sinh sát trong tay. Liễu Vĩnh lập tức ra lệnh bắt giữ xử tử Tiêu Hào.
Nghe thấy mệnh lệnh này, người nhà họ Tần đều vô cùng kích động, chỉ ước gì Tiêu Hào bị xử trảm.
Long Vũ vội thấp giọng nói: “Tiêu Hào, cậu còn không mau quỳ xuống!”
Đỗ Thanh Như cũng khuyên Tiêu Hào: “Mau quỳ xuống nhận lỗi đi!”
Thu Hồng rất sốt ruột, Hàn gia chủ cũng sốt ruột, mỗi người đều hy vọng Tiêu Hào quỳ xuống. Nếu Tiêu Hào chết ở đây thì e rằng không ai có thể chống cự nhà họ Tần, không ai có thể ngăn cản Liễu Vĩnh.
Tiêu Hào vẫn không quỳ, bình tĩnh nhìn chằm chằm Liễu Vĩnh. Liễu Vĩnh vung tay lên, hai cường giả cảnh giới Ngưng Nguyên bên cạnh lập tức chạy tới, muốn bắt lấy Tiêu Hào. Hai người xông tới trước mặt Tiêu Hào, hai tay chộp về phía cánh tay Tiêu Hào. Tiêu Hào hừ lạnh: “Chỉ bằng các người mà đòi bắt tôi!”
Tiêu Hào ra tay, tay trái túm lấy cánh tay một người, tay phải túm lấy cánh tay người khác, dùng sức vặn một phát. Răng rắc! Cánh tay hai người đều bị kéo đứt ra khỏi thân thể! Sau đó Tiêu Hào lại đấm lên ngực hai người này.
Bịch bịch! Hai người ngã xuống ngay trước mặt Tiêu Hào. Tiêu Hào nhảy lên, chân trái giẫm lên ngực một người, chân phải giẫm lên ngực người khác. Hai cường giả Ngưng Nguyên cường đại bị Tiêu Hào giẫm dưới chân. Hai người đau đớn giãy dụa, nhưng từng luồng lực lượng vô hình từ chân Tiêu Hào truyền xuống, hoàn toàn khống chế thân thể họ khiến họ không thể thoát ra.
Mọi chuyện xảy ra quá đột nhiên, hai cường giả Ngưng Nguyên mạnh mẽ đến thế, họ đồng thời ra tay bắt giữ Tiêu Hào mà lại bị Tiêu Hào hạ gục một cách dễ dàng. Càng không ngờ được là Tiêu Hào chỉ tùy tiện ra tay đã phế bỏ cánh tay họ, hơn nữa còn đánh cho họ bị trọng thương, đạp dưới lòng bàn chân! Quả thực là nhục nhã, nhục nhã một cách trắng trợn! Truy cập truyenapp.com để đọc truyện hay mỗi ngày
Cường giả có thể tu luyện đến cảnh giới Ngưng Nguyên đều từng trải qua rất nhiều trận chiến đấu và chém giết Họ cũng từng thất bại, từng bị đối thủ đánh đến trọng thương. Nhưng chưa từng có ai phế bỏ cánh tay họ, còn đạp họ dưới lòng bàn chân ngay trước mặt mọi người như thế này. Thân thể hai người vô cùng đau đớn, nhưng cái tra tấn họ lại là sự nhục nhã trên tinh thần, tôn nghiêm và lòng tự trọng đều bị đạp nát bét.
“Đồ khốn! Buông bọn tao ra!”
“Thằng khốn này, mày biết bọn tao là ai không hả!”
“Mày phế bỏ tay bọn tao, bọn tao sẽ không tha cho mày!”
Hai người phẫn nộ gào thét. Họ đã bị Tiêu Hào đạp dưới chân, vậy mà vẫn còn đe dọa Tiêu Hào.
Tiêu Hào hơi dùng sức, “răng rắc răng rắc”, xương sườn của hai người đều bị gãy mấy cây, liên tục hộc máu, đau đớn kêu la oai oái. Vừa rồi hai người bị gãy tay còn không kêu to, bình thường cường giả cảnh giới Ngưng Nguyên bị thương nặng đến mấy thì đều có thể dùng lực lượng của bản thân kìm nén thương tích, giảm bớt cơn đau. Nhưng Tiêu Hào đã âm thầm phong tỏa mọi lực lượng của họ. Lúc này hai người chẳng khác nào người thường, Tiêu Hào đạp gãy xương sườn của họ, lực lượng bắt đầu ăn mòn lục phủ ngũ tạng trong người họ.
Tất cả mọi người đều rất khiếp sợ, không ngờ Tiêu Hào lại mạnh đến thế. Thấy Đế Vương Đặc Xá Lệnh không quỳ, ngược lại còn đả thương thuộc hạ của người kiềm giữ Đế Vương Đặc Xá Lệnh. Thực lực của Tiêu Hào lại đổi mới sự nhận thức của mọi người.
Thấy hành động của Tiêu Hào, người nhà họ Tần đều mừng thầm. Tiêu Hào công khai đối kháng với Đế Vương Khu, vậy là đã phán tử hình cho Tiêu Hào.
Liễu Vĩnh lửa giận ngút trời, không ngờ Tiêu Hào lại không nể mặt mình, làm nhục mình như thế! Tiêu Hào hoàn toàn có thể giết hai người này. Anh không giết họ mà đạp lên người họ chẳng khác nào giẫm lên mặt Liễu Vĩnh. Liễu Vĩnh giận dữ: “Tiêu Hào, mày thật ngang ngược! Mày có biết chống lại Đế Vương Đặc Xá Lệnh là chống lại để vương cao cao tại thượng không hả? Mày dám khinh thường để vương, tội đáng muốn chết! Tao sẽ diệt cửu tộc của mày!"
Liễu Vĩnh vừa dứt lời thì Tiêu Hào đã đá mạnh người bên phải một cước, người kia bay ra xa hai ba chục mét, nện vào dưới chân Liễu Vĩnh, chết ngắc ngoải.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK