Mục lục
Chiến vương ở rể - Tiêu Hào (truyện full tác giả: Uy)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Hào phẫn nộ quát lớn: “Những người này chỉ là người bình thường mà thôi, giết họ thì ông được cái gì chứ?”

“Giết những người bình thường trói gà còn không chặt thì thể hiện được sức mạnh của ông à? Đúng là hèn hạ, vô liêm sỉ, chẳng lẽ ông đã quên quy tắc của giới tu luyện võ thuật sao?”

Người đàn ông mặc đồ đen bật cười khinh khỉnh: “Quy tắc chó má gì của giới luyện võ cơ? Hồn Điện của chúng tôi đây đa số ai cũng là người xấu cả thôi, ai cũng là sát thủ cả. Mà đã là người xấu rồi thì cứ đi làm việc xấu thôi, người tốt thì mới phải đi cứu người, chúng tôi là người xấu thì đi giết người là đúng rồi, đây mới chính là quy tắc của chúng tôi.”

Cậu nói rằng tôi giết những người đó thì cậu sẽ phá hủy Hồn Điện à? Vậy tôi cũng muốn xem xem, bây giờ cậu làm được gì nào? Ngay cả mấy người bình thường này mà cậu cũng chẳng cứu được, thế mà còn khoác lác rằng có thể phá hủy Hồn Điện của chúng tôi?”

Nói xong thì trên tay người đàn ông mặc đồ đen lại xuất hiện một chiêu gió, chuẩn bị lao về phía những người bên phía khác. Ông ta muốn giết chết hết mọi người trước mặt Tiêu Hào, để nhìn xem Tiêu Hào bất lực thì trông thế nào. “Dừng tay!”

Tiêu Hào hét lớn, sau đó lao về phía trước mặt người đàn ông kia. Đoàng!

Tiêu Hào bảo vệ những người bình thường sau lưng mình, chiêu gió của người đàn ông mặc đồ đen cứ vậy bắn vào người Tiêu Hào, đánh bay anh về phía sau.

Tiêu Hào ngã vào đám người, khiến rất nhiều người ngã nghiêng ngả. Mời đọc truyện trên truyen88.vip

Sau đó Tiêu Hào nôn ra hai ngụm máu, nội tạng anh bị thương rồi.

Đúng là Tiêu Hào có thể rời khỏi nơi này, dùng bí thuật Đế Vương để bỏ trốn, nhưng anh lại không thể bỏ những người này lại. Thân là một đế vương, anh đã hứa hẹn với những người này rồi thì nhất định phải làm cho được.

Bây giờ anh không thể thực hiện lời hứa, mà cũng chẳng thể trơ mắt ra nhìn những người này bị giết.

Giáo sư Dương, con gái ông ta và những bên cạnh vội vàng đỡ Tiêu Hào lên, họ đều rất đau khổ. Không ai muốn rằng Tiêu Hào sẽ chặn chiêu của kẻ địch lại cho mình, nhưng họ lại chẳng thể làm gì được.

Đỗ Thanh Như đứng cạnh Tiêu Hào, dù có phải chết thì cô cũng muốn được chết chung với Tiêu Hào.

“Ha ha ha ha ha!” Người đàn ông áo đen cười lớn.

“Mấy người là cường giả mà lại đi cứu những người bình thường này à? Nhìn xem, những người này đã bị Hồn Điện chúng tôi tra tấn đến mức người không ra người rồi kia. Họ chỉ là những người sinh hoạt ở đáy xã hội, chỉ là đám phế vật, còn chẳng tính là một con người. Vậy mà cậu lại vì họ mà cản lại một chiêu của tôi.”

“Tôi thật sự không thể hiểu nổi, sao cậu lại phải cứu những người này chứ, nếu cậu muốn bỏ trốn thì có lẽ cậu có thể an toàn rời đi từ đêm qua rồi.”

“Nhưng cậu lại ở lại đây để cứu lũ rác rưởi này, đúng là nực cười, quá nực cười.”

Tiêu Hào cả giận nói: “Sinh mệnh nào cũng đều đáng để chúng ta tôn trọng, vì chúng ta đều là người với nhau!”

“Ông nói rằng họ là rác rưởi, nói rằng họ không phải là người, vậy chẳng ông đứng ở vị trí cao hơn họ chỉ vì ông chính là người tu luyện sao? Ông nghĩ các võ giả là những kẻ có tài trí hơn người thật à?”

“Ông sai rồi, ông sai hẳn rồi đấy. Bây giờ tôi nói cho ông biết này, thế giới này là của người bình thường chứ không phải là thế giới của các võ giả. Ông xem lại đi, các đất nước, các quốc gia, chúa tể của các quốc gia đó xuất phát điểm là võ giả hay là người bình thường?"

“Tôi nói cho ông biết, dù có là ai thì một khi đã không tôn trọng mạng sống của người khác thì sẽ đều không được người khác tôn trọng lại. Tông chủ Hồn Điện là một người không tồi.”

“Nhưng bây giờ Hồn Điện phát triển ra thành thế này, trở thành tổ chức toàn cầu, rồi những người bên dưới lại trở thành sâu mọt, những loại sâu mọt như ông mới là rác rưởi đấy!”

“Bây giờ ông sở hữu sức mạnh có thể giết chết những người tay không tác sắt thế này, chẳng chứng tỏ được điều gì cả, những cường giả thật sự đều tôn trọng mạng sống của người khác trận trọng sinh mệnh, còn những người đồ sát mạng sống của người khác chỉ là những ác ma mà thôi, còn chẳng xứng để làm người.”

Những lời Tiêu Hào nói ra, khiến những người xung quanh cảm thấy rất phấn chấn, nhưng đối với người áo đen mà nói thì lại chẳng có tác dụng gì cả.

Người đàn ông áo đen cười nói: “Những lời cậu nói chẳng có tác dụng gì đầu, nghe thì có vẻ như hiểu rõ tông điện chủ của Hồn Điện chúng tôi lắm ấy. Mà dù cậu có nói tôi không xứng làm người, là ác ma hay rác rưởi gì đó thì hôm nay tôi cũng muốn giết chết hết tất cả mọi người ở đây!”

“Chấp nhận hình phạt của tôi đi!” “Mọi người quỹ hết xuống đất, quỳ xuống trước mặt tôi để cầu xin thì có lẽ tôi sẽ để cho mấy người được chết toàn thấy!"

Nhưng chẳng có ai cầu xin sự tha thứ, cũng chẳng có ai quỳ xuống trước mặt ông ta cả. Đối với những người ở đây, nếu đã không thể rời khỏi hòn đảo này thì chết thế nào cũng chẳng quan trọng.

Ở đây có những đứa trẻ sơ sinh và mười mấy đứa trẻ nhỏ, họ không cầu xin tha thứ, họ là những đứa bé bị người Hồn Điện bồi dưỡng, nhưng hôm nay người đàn ông mặc đồ đen muốn giết cả chúng luôn. Mời đọc truyện trên truyen88.vip

Người đàn ông áo đen lại bước đến, chuẩn bị ra tay lần nữa, lại một luồng gió đánh về phía những người trên đảo.

Tiêu Hào lại nhào đến, luồng gió đánh mạnh vào người Tiêu Hào, toàn bộ lục phủ ngũ tạng trong người Tiêu Hào đều bị làn gió đó đánh lệch vị trí, anh lại nôn ra vài ngụm máu nữa.

Người đàn ông áo đen nhìn chằm chằm vào Tiêu Hào, cảm thấy rất bất ngờ: “Thú vị đấy, thật sự rất thú vị, bây giờ cậu còn chẳng có chút sức lực nào, trúng hai lần công kích của tôi rồi mà vẫn chưa chết, để tôi xem xem cậu chịu đựng được bao lâu.”

Những người ở chỗ giáo sư Dương thấy Tiêu Hào lại chặn thêm lượt công kích nữa cho mình thì thầm cảm thấy rất khó chịu.

“Anh Tiêu, không cần lo lắng cho chúng tôi đâu.”

“Dù sao thì chúng tôi cũng sẽ phải chết thôi.”

“Anh đã làm rất nhiều chuyện cho chúng tôi rồi, vốn dĩ anh có thể bỏ trốn nhưng rồi lại chọn việc ở lại đây với chúng tôi, chúng tôi rất xin lỗi anh vì chuyện này.”

"Không sao đâu, chết thì chết, có gì đáng sợ đâu chứ, tôi không muốn nhìn thấy anh bị tên khốn đó tra tấn đâu.”

Ai cũng rất xúc động và cảm kích vì sự trả giá của Tiêu Hào, nhưng trừ việc xúc động và biết ơn ra thì họ chẳng thể làm được gì khác.

Người đàn ông áo đen cười khẩy: “Ôi chao, ấm áp quá, hình ảnh này cảm động quá. Mà cũng... nực cười quá

Nói xong, người đàn ông áo đen lại đánh thêm một chưởng nữa, mà Tiêu Hào cũng cắn răng xông lên thêm lần nữa.

Thế là Tiêu Hào lại xông đến trước mặt người đàn ông áo đen. Mà người đàn ông áo đen lại đánh


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK