Mục lục
Chiến vương ở rể - Tiêu Hào (truyện full tác giả: Uy)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chữ được viết khá đẹp, nhưng không có bất kỳ ý vị nghệ thuật nào." "Vẫn có thể bán đi kiếm tiền, nhưng nếu nói là viết chữ để tu luyện, quả thật là quá kém cỏi."

Kim Quang sửng sốt, ông ta lập tức đứng dậy khỏi ghế.

Lúc này chợt nhìn thấy có ba người xuất hiện trước mắt, có hai thanh niên và một cô ấy bé gái tầm mười sáu, mười bảy tuổi.

Từ trước tới giờ Kim Quang chưa từng quen biết ba người này. Tại sao ba người này lại xuất hiện trong phòng làm việc của mình?

Đây là trang viên của Kim Quang, một khi có người lạ đến, nếu là người quan trọng, nhất định sẽ có người thông báo cho anh ta.

Nếu là người thế lực nhỏ, hoặc là người tới muốn xin sự giúp đỡ, thường ngày trong những tình huống như này, bọn họ đều sẽ bị người trong tư trang đuổi đi.

Nhưng đến lượt ba người này thì sao thế này, trước khi ba người này đến, không có ai thông báo cho Kim Quang cả.

Đột nhiên xuất hiện trong phòng làm việc của ông ta, vả lại lúc ba người này bước vào, Kim Quang cũng không hề phát hiện ra.

Vừa rồi Kim Quang đúng là đang suy ngẫm về vài thứ đến mức không chú ý gì đến khung cảnh chung quanh, nhưng dù sao cảnh giới của Kim Quang cũng mạnh như vậy, tại sao lại không phát hiện ra sự xuất hiện của ba người này?

Đúng lúc này, một người khác cũng bước tới trước cửa phòng làm việc, người này chính là Đàm Nguyên Bá.

Thực ra Đàm Nguyễn Bá vẫn luôn đứng ngoài cửa, anh ta không dám đi vào gặp Kim Quang.

Nếu Kim Quang biết rằng chính Đàm Nguyên Bá đã đưa những người này đến làm phiền mình, Đàm Nguyên Bá sẽ gặp rất nhiều rắc rối, bởi vì Đàm Nguyễn Bá biết rằng người như Kim Quang vô cùng hẹp hòi.

Hơn nữa, sau khi nhìn thấy Đàm Nguyên Bá, Kim Quang đã khẽ cau mày.

Đàm Nguyễn Bá đi tới và nói: "Thưa ngài Kim Quang, xin thứ lỗi cho tôi đã tự tiện đến đây."

Kim Quang hờ hững "Ba người này là bạn của anh?"

Đàm Nguyên Bá không biết phải trả lời như thế nào, thưa: "Thưa ngài Kim Quang, lần này chúng tôi mạo muội đến đây là để nói với ngài một vài vấn đề quan trọng."

Kim Quang thấy biểu hiện của Đàm Nguyên Bá rất khác thường, trông rất khó chịu, khiến ông ta tự hỏi không biết đã xảy ra chuyện gì.

Cho dù Đàm Nguyễn Bá đến tìm mình, anh ta cũng phải tìm người thông báo trước, không thể tự tiện xông vào như vậy được.

Lúc này, Kim Quang suy nghĩ một chút, cũng đã hiểu hai người đàn ông xa lạ và cô gái trước mặt này không phải là thích khách.

Chính Kim Quang cũng cảm nhận được trên người hai tên đàn ông này có chút khí tức lờ mờ, nhưng anh ta không thể đánh giá thực lực của hai người đàn ông này.

Còn đôi mắt của cô ấy bé thì đầy căm phẫn, dường như bản thân mình đã làm điều gì đó khiến cô ấy bé tức giận.

Kim Quang trong lòng nghĩ đến rất nhiều chuyện, nhưng ông ta cũng chẳng thấy lo lắng.

Ông ta tin vào thực lực của bản thân, cũng tin tưởng vào địa vị lẫn thân phận của mình, rằng không ai có thể gây khó dễ với ông ta ở chính nơi ông ta ở được.

Chỉ là Kim Quang không biết rằng vào lúc này, người canh ngoài cửa và những người trong sân đều đã bị Tiêu Hào và Liệt Diễm đánh ngất.

Ánh mắt Kim Quang hướng về phía Tiêu Hào, nói: "Tại sao anh nói rằng những chữ tôi viết không có ý vị nghệ thuật? Từ khi còn nhỏ tôi đã thích luyện chữ. Tôi đã học thư pháp hơn bốn mươi năm. Không phải là một chuyên gia hay một bậc thầy gì, nhưng tôi cũng có được một số thành tựu." “Những chữ trước mặt này, đúng là tôi viết không được ổn lắm. Tôi thừa nhận rằng tôi thiếu đôi ba phần chuyên nghiệp. Những chữ và bức tranh phong cảnh trên tường trong phòng làm việc của tôi đều là tác phẩm của tôi. Xin các hạ thử xem qua nó xem sao!"

Tiêu Hào nói: “Điều tôi muốn nói, không nằm trong từ “bại” trong “thất bại” mà ông vừa viết." "Ý tôi là tất cả thư pháp trong phòng của ông, tất cả thư họa đều không có ý vị nghệ thuật, đều là những tác phẩm hời hợt."

Liệt Diễm còn thẳng thắn hơn "Ông còn nói ông luyện thư pháp hơn bốn mươi năm, chữ viết xấu như vậy, tranh phong cảnh mà ông vẽ cũng thật khó nhìn." "Còn nói cái gì mà có thành tựu. Anh hai à, chữ tôi viết còn đẹp hơn chữ của ông, mà còn không dám nói là có thành tích gì cao siêu" "Chữ hay tranh của ông đều là thứ rác rưởi." “Quá lắm rồi!”

Kim Quang nghe xong vô cùng tức giận, không ngờ hai người lại láo xược như vậy, đứng trước mặt ông ta sỉ nhục ông ta, cho rằng thư pháp và hội họa của ông là rác rưởi. Cập nhật nhanh nhất* trên tamlinh247.org

Suốt những năm qua, mỗi bức thư pháp và bức tranh do Kim Quang vẽ ra đều được rất nhiều Cường giả yêu thích và ngưỡng mộ, rất nhiều người đã trả từng cọc tiền lớn chỉ để mua nó.

Trên thực tế, từ sâu trong trái tim Kim Quang, ông ta biết rõ rằng thư pháp và hội họa của mình đã đạt cảnh giới của một bậc thầy, nhưng ông ta chỉ đang giả vờ khiêm tốn mà thôi.

Ông ta cũng từng lấy những bức tranh và thư pháp của mình để người ngoài thẩm định, và câu trả lời mà ông ta được nhận lại đều là, tất cả những tác phẩm này đều mang chất lượng hàng đầu.

Bây giờ hai tên khốn này đến nhà ông ta, nói rằng thư pháp và hội họa của ông ta là rác rưởi, làm sao ông ta có thể chịu được?

Liệt Diễm nói: "Sao vậy? Ông không thể chấp nhận lời phê bình sao? Chỉ cho phép người khác khen thư pháp và hội họa của mình tốt, chứ không cho nói ngược lai à?" "Nói thư pháp và hội họa của ông là rác rưởi, bởi vì tôi có thực lực, dám vỗ ngực đứng ra nói, ông lại không thừa nhận sao?"

Tiêu Hào và Liệt Diễm từ xưa đến giờ đúng là có hứng thú với hai mảng thư pháp và hội họa.

Vì vậy, khi họ vừa bước vào, nhìn thấy Kim Quang đang ở đây suy ngẫm rất nhập tâm, rồi lại trông thấy trên bàn viết rất nhiều từ “bại” trong thất bại, mà tất cả đều không đẹp chút nào.

Hai người vốn dĩ không muốn quấy rầy Kim Quang trong lúc suy nghĩ, bởi vì những người tu luyện khi bước vào trạng thái cảm ngộ, bước vào trạng thái quên mình, có thể khiến cảnh giới của họ được đột phá, vì đã nghĩ thông một số chuyện cực kì quan trọng.

Nhưng Tiêu Hào và những người khác đã đợi ở đây hơn nửa giờ đồng hồ.

Thực ra chuyện không làm phiền Kim Quang trong nửa tiếng, là bởi vẫn còn có những lý do khác.

Bởi vì hai người nghe từ Đàm Nguyễn Bá mà biết được rằng Kim Quang thích thư pháp, thích âm nhạc, thi từ, thích kết bạn. Xem qua thì người này không tồi.

Còn lý do tại sao Đàm Nguyễn Bá quen biết Kim Quang, chính là vì lúc trước Kim Quang nhìn trúng một số bức họa và thư pháp do Đàm Nguyên Bá sưu tầm. Do đó khi ông ta mua những bức thư pháp và bức tranh này từ Đàm Nguyễn Bá thì hai người họ cũng dần quen biết nhau.

Ban đầu, khi Tiêu Hòa và Liệt Diễm mới đến, họ
"Những thứ bình thường thì đều là hàng thấp kém. Những thứ đó có thể viết ra một con chữ đẹp sao? Có thể vẽ ra một bức tranh đẹp sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK