Mục lục
Chiến vương ở rể - Tiêu Hào (truyện full tác giả: Uy)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng ngày hôm sau, ba người ăn bữa sáng ở khách sạn xong, thì xuất phát về nhà.

Liễu Nguyệt Hân rời khỏi nhà đã hơn nửa tháng, cũng nhớ bố mẹ rồi. Có một số việc, cũng nhất định phải nói rõ cho bố mẹ.

Ba người đi máy bay trở về thành Đế Nam, sau khi về tới nhà, đã là giữa trưa.

Lưu Ngọc Lan đã sớm chuẩn bị đồ ăn chiêu đãi con gái và con rể.

Bọn họ nhìn thấy còn có một cô bé đáng yêu, càng thêm vui vẻ.

“Bố, mẹ!”

Bình thường Liễu Nguyệt Hân rất ít khi đi ra ngoài, trước đây làm việc sáng chín chiều năm gần như mỗi ngày đều về nhà.

Rời khỏi nhà một thời gian, cô cảm thấy rất nhớ bố mẹ.

Lưu Ngọc Lan nhận lấy quà tặng trong tay Tiêu Hào, mặt mày hớn hở: “Nhìn hai đứa kìa, trở về thì trở về, đều là người trong nhà, còn mua quà cái gì.”

Tiêu Hào mua rượu nhân sâm, đây không phải là rượu nhân sâm bình thường, thêm một chút linh khí luyện hóa xong, hai người uống quanh năm có thể kéo dài tuổi thọ, cường thân kiện thể, còn có công hiệu dưỡng nhan.

“Bố mẹ, rượu này là Tiêu Hào đặc biệt chuẩn bị cho hai người, sau này mỗi tuần hai người uống một ít là được, rất tốt đối với cơ thể hai người.”

“Đợi uống hết, Tiêu Hào lại chuẩn bị thêm cho hai người.”

Liễu Kiến Quốc thích uống rượu, biết rượu Tiêu Hào mang về là thứ tốt.

Nhìn con mình hiếu thuận như vậy, hai ông bà vô cùng vui mừng.

“Đứa nhỏ này là con nhà ai thế?” Mọi người ngồi vây quanh bàn ăn, Lưu Ngọc Lan và Liễu Kiến Quốc cùng lúc hỏi ra. Bọn họ đều rất tò mò, hai người đi ra ngoài một thời gian, sao lại ôm đứa bé trở về.

Liễu Nguyệt Hân kéo tay Bạch Khả Như, cười nói: “Khả Như, đây là ông nội, còn đây là bà nội.” Mời đọc truyện trên truyen88.vip

Bạch Khả Như nở nụ cười vô cùng ngọt ngào, cười hì hì nói: “Chào ông nội, chào bà nội, cháu tên là Khả Như, năm nay cháu năm tuổi!”

Trước khi tới, Liễu Nguyệt Hân đã sớm nói cho Bạch Khả Như, một lát nữa sẽ gặp ông nội và bà nội.

Thực sự không ngờ, biểu hiện của Bạch Khả Như lại tốt như thế.

“Đứa nhỏ này thực đáng yêu, nào, để ông nội ôm cháu một cái.” Liễu Kiến Quốc kéo tay Bạch Khả Như, ôm Bạch Khả Như ngồi lên trên chân mình.

“Oa, thật nhiều đồ ăn.” Bạch Khả Như nhìn một bàn đồ ăn, sắp chảy nước miếng rồi.

“Những món này đều là bà nội cháu làm, nào, để ông nội đút cho cháu.” Liễu Kiến Quốc gắp một miếng thịt cá hấp.

Bạch Khả Như ăn thịt cá, vẻ mặt hưng phấn: “Ăn ngon thật, ông nội, cháu muốn ăn nữa, ông đút cho cháu đi.”

Liễu Kiến Quốc vô cùng vui vẻ, thực ra tuổi của Liễu Nguyệt Hân không còn nhỏ nữa, mấy năm nay ông ta vẫn luôn muốn làm ông nội.

Bây giờ trong ngực ôm một cô bé, ngọt ngào gọi ông nội, Liễu Kiến Quốc vô cùng thỏa mãn.

Người một nhà bắt đầu dùng cơm, vui vẻ hòa thuận.

Trong nhà có đứa bé, có thêm chút ấm áp, thêm chút vui sướng.

Liễu Nguyệt Hân đã lâu không thấy bố mẹ cười xán lạn như vậy.

Hai ông bà không ngừng gắp rau cho Bạch Khả Như, Lưu Ngọc Lan nói: “Tôi phát hiện đứa nhỏ này rất giống với Nguyệt Hân.”

“Càng nhìn càng giống..."

Liễu Kiến Quốc cũng bắt đầu đánh giá Bạch Khả Như một cách cẩn thận: “Hai đứa vừa mới tiến vào cửa, khi tôi thấy đứa nhỏ này đã lập tức cảm thấy rất quen thuộc, giống như gặp ở đâu đó rồi, nhưng mà lúc đó nghĩ mãi không ra”

Liễu Kiến Quốc và Lưu Ngọc Lan phát hiện Khả Như rất giống với Liễu Nguyệt Hân trước đây.

Kế tiếp, Lưu Ngọc Lan đi vào trong phòng ngủ, lục tìm một cuốn album ảnh đã lâu ở trong ngăn tủ, lấy mấy bức ảnh ra.

Ảnh chụp là khi Liễu Nguyệt Hân được bốn năm tuổi, ngũ quan có bảy tám phần tương tự với Khả Như trước mắt.

Liễu Nguyệt Hân từng nhắc với Tiêu Hào là Bạch Khả Như rất giống với mình trước đây, nhưng thực sự không ngờ lại giống như thế.

“Chuyện này... Rốt cuộc đứa nhỏ này là con ai thế?” Lưu Ngọc Lan không thể tin được vào hai mắt mình, thậm chí bà ta còn hoài nghi là Liễu Nguyệt Hân lén sinh con ở sau lưng bọn họ.

Bởi vì quá giống.

Liễu Kiến Quốc cũng ngạc nhiên nói: “Nguyệt Hân, Tiêu Hào, hai đứa mau nói đi, sao lại thế này?”

Lần này hai người trở về, vốn là muốn nói chuyện tìm được bố mẹ ruột của Liễu Nguyệt Hân.

Lần trước Tiêu Hào trở về nói chuyện với hai người, nhưng Liễu Nguyệt Hân nhất định phải tự mình nói chuyện.

Lần này trở về, Liễu Nguyệt Hân không biết nên mở miệng thế nào, cô sợ có một số việc sẽ khiến bố mẹ đau lòng.

Cô là nhặt được, nhưng Liễu Kiến Quốc và Lưu Ngọc Lan lại coi cô như con gái ruột của mình, bây giờ cô muốn đi tìm bố mẹ ruột, e rằng sẽ khiến bố mẹ mất hứng. Mời đọc truyện trên truyen88.vip

Bây giờ bố mẹ hỏi Khả Như, Liễu Nguyệt Hân chỉ có thể nói chuyện này ra.

Nhưng có một số lời không thể nói trước mặt đứa bé.

Tiêu Hào kéo tay Bạch Khả Như, cười nói: “Khả Như, bố dẫn con ra ngoài đi dạo nhé.”

“Được a!” Bạch Khả Như vô cùng vui vẻ, đứa bé đều thích đi chơi, chơi đùa là thiên tính của trẻ nhỏ.

Tiêu Hào dẫn Bạch Khả Như rời đi xong, Liễu Nguyệt Hân nói với hai người: “Thực ra... Con có một người em gái, em gái song sinh.”

“Khả Như là con gái của em gái con."

Vẻ mặt Liễu Kiến Quốc bình tĩnh, bộ dạng hiểu ra mọi chuyện: “Chẳng trách lại giống như vậy, hóa ra là con của em gái song sinh”

Lưu Ngọc Lan bỏ ảnh chụp trong tay xuống, hỏi: “Nguyệt Hân, con tìm được... Bố mẹ ruột của con rồi sao?”

Mọi chuyện luôn phải nói ra.

Liễu Nguyệt Hân có chút khẩn trương, khẽ lắc đầu: “Bây giờ còn chưa tìm được, chỉ biết là con có liên quan tới nhà họ Bạch ở Bình Châu.”

“Mà bố mẹ của Khả Như... Đã qua đời, con và Tiêu Hào nuôi Khả Như, coi Khả Như như con gái của chúng con mà nuôi dưỡng."

“Hai người, sẽ không để ý đúng không?"

Nghe nói bố mẹ của Bạch Khả Như đã qua đời, sắc mặt hai người hơi khó coi.

“Đứa bé thực đáng thương.” Liễu Kiến Quốc thở dài một hơi: “Khả Như đáng yêu như vậy, bố rất thích, hai đứa muốn nuôi dưỡng, bố tán thành hai tay, bố cũng muốn làm ông nội của Khả Như."

Lưu Ngọc Lan cũng không có bất cứ ý kiến gì: “Chỉ cần con và Tiêu Hào có quyết tâm nuôi dưỡng cục cưng, đương nhiên là hai bố mẹ đồng ý, huống chi là con gái của em gái con.”

Nghe bố mẹ mình đồng ý, Liễu Nguyệt Hân vô cùng vui vẻ: “Bố mẹ, con biết hai người tốt nhất mà.”

Lưu Ngọc Lan lại hỏi: “Người thân khác của đứa bé đâu? Nhà họ Bạch mà con vừa mới nói, hẳn là còn những người khác đúng không?”

“Hai đứa nhận nuôi Bạch Khả Như, những người khác nhà bọn họ đồng ý chuyện này sao?”

Chuyện này, nói ra vô cùng phức tạp.

Bạch Đình Quốc và Bạch Uyên Ương là bị người nhà họ Bạch hại chết, bọn họ còn muốn giết Bạch Khả Như.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK