Mục lục
Chiến vương ở rể - Tiêu Hào (truyện full tác giả: Uy)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 368: Biến thành kẻ tàn tật

Hai người vệ sĩ trung niên đứng ở bên cạnh Lãnh

Trùng sắc mặt rất khó coi. Bọn họ rất ít đi ra ngoài làm việc cùng cậu chủ, ngang nhiên đem người đi như vậy, chẳng khác nào cưỡng ép những người phụ nữ đàng hoàng này.

Truyền ra ngoài, nhất định ảnh sẽ ảnh hưởng tới gia tộc.

Bọn họ cũng biết, trước đây cậu chủ đã làm những việc này, nhưng đều được cậu chủ dùng thủ đoạn để ép xuống.

Bọn họ không muốn làm những chuyện như vậy, nhưng làm tay sai, chỉ có thể để dựa theo mệnh lệnh của cậu chủ mà làm việc. “Ba cô, xin lỗi.” "Mọi người ngoan ngoãn đi theo chúng tôi đi!”

Hai vệ sĩ trung niên đi tới trước mặt của ba người phụ nữ, giơ một tay thành tư thế mời.

Nếu như không đi, bọn họ sẽ ra tay.

Đáy mắt của Ninh Khinh Vẫn lóe ra một tia sát khí.

Lúc này, cuối cùng Tiêu Hào cũng mở miệng. “Đập bể đồ đạc rồi mà còn muốn đi sao?”

Nhưng Tiêu Hào cảm giác được, sát khí của Ninh Khinh Vân.

Loại sát khí này, chỉ có Tiêu Hào mới có thể cảm ứng được.

Một vị vua muốn giết một cường giả thiên tiên, chỉ cần một ánh mắt, liền có thể khiến đối phương thịt nát xương tan.

Tiêu Hào không muốn nhìn thấy Ninh Khinh Vân giết người ở trước mặt người khác.

Tiêu Hào đi tới trước mặt Lãnh Trùng.

Lãnh Trùng vẫn không để ý đến Tiêu Hào, những người xem ở nơi này, cũng không có ai chú ý tới Tiêu Hào, sự chú ý của tất cả mọi người vẫn luôn đặt trên người Lãnh Trùng và ba người phụ nữ xinh đẹp.

Tiêu Hào đột nhiên mở miệng, lúc này, mọi người mới nhớ ra, người đàn ông này là người đầu tiên nói chuyện với ba người phụ nữ xinh đẹp, chẳng lẽ đây là chồng của các cô ấy à.

Lãnh Trùng từ trên cao nhìn xuống, khinh thường nhìn Tiêu Hào: “Anh là đồ vô dụng, ngay cả người phụ nữ của mình cũng không quản được, thì đừng nên xen vào chuyện của người khác! “Xen vào chuyện của người khác? Tôi không hề xen vào việc của người khác.” Tiêu Hào cười: “Cửa này là của tôi, anh đập phá cửa hàng của tôi, tất cả những thứ ở đây, anh đều phải bồi thường”

Lãnh Trùng căn bản không tin: “Chàng trai trẻ, có phải anh điên rồi không? Cửa hàng này là của anh?” “Trên người anh toàn là hàng vỉa hè, một miếng đất của cửa tiệm này, đều đắt hơn cái mạng của anh!” "Cút ngay!”

Lãnh Trùng định tát Tiêu Hào một cái. Một giây kế tiếp, Tiêu Hào đã bắt được cánh tay của Lãnh Trùng, nhẹ nhàng hất ra.

Cổ tay của Lãnh Trùng kêu một tiếng răng rắc, sau đó cả người bay ra ngoài, đập vào quầy hàng vỡ nát cách đó vài mét. “Tay của tôi, a!”

Cánh tay phải của Lãnh Trùng truyền đến một cảm giác đau đớn, khó có thể chịu đựng nổi. “Cậu chủ!”

Hai người tay sai quá sợ hãi, vội vàng chạy tới trước mặt Lãnh Trùng.

Hai người kiểm tra một chút, liền phát hiện của tay phải của lãnh tên đã gãy xương, đứt rồi.

Thực lực của Lãnh Trùng là Tiên Thiên đỉnh phong. Chỉ với một chiêu mà có thể để bẻ gãy cổ tay của Tiên

Thiên, đem người đánh bay.

Người trước mặt này, thấp nhất cũng phải ở Tiên Thiên đỉnh phong.

Những người đang xem ở đây đều trợn tròn mắt

Bọn họ vốn dĩ cho rằng Lãnh Trùng sẽ giáo huấn Tiêu Hào, thật không ngờ, lại bị Tiêu Hào đánh bay.

Bọn họ cho rằng lần này Tiêu Hào chết chắc rồi, lại đánh cậu chủ của nhà họ Lãnh ở Kim Cường. Từ nhỏ đến lớn, Lãnh Trùng chưa bao giờ phải trải qua nỗi nhục như vậy, ở một một thành Đế Nam nho nhỏ này lại bị người khác đánh bị thương! Cho tới bây giờ giờ chưa hề có người nào dám đánh anh ta!

Trong cơn giận dữ, Lãnh Trùng nhìn chằm chằm Tiêu Hào: "Dám làm tôi bị thương!” "Làm thịt tên khốn nạn này cho tôi!”

Hai người tay sai lập tức tản ra một khí thế mạnh mẽ bao phủ lấy Tiêu Hào.

Thấy cậu chủ bị đánh, hai người đương nhiên phải ra tay rồi, nhất định phải giết tên nhóc không biết trời cao đất rộng này.

Tiêu Hào không hề lùi mà còn tiến tới, lạnh lùng nói nói: “Thế nào? Đập cửa hàng của tôi? Muốn cướp vợ của tôi, bây giờ, còn muốn giết người sao?”

Hai người mang theo sức mạnh to lớn đánh tới chỗ

Tiêu Hào.

Cơ thể Tiêu Hào chợt lóe lên, đã đến trước mặt của hai người.

Bốp bốp!

Hai cái tát liền đánh tới.

Bốp bốp!

Hai cái tát giáng lên trên mặt của hai người đàn ông trung niên.

Hai vệ sĩ bay ra ngoài, văng ra xa năm sáu mét, liền trực tiếp hôn mê.

Hai cường giả Huyền Thông, lại bị hai cái tát đánh đến hôn mê.

Hiện trường đột nhiên hoàn toàn yên tĩnh.

Trán Lãnh Trùng đổ mồ hôi lạnh.

Người mạnh nhất ở thành Đế Nam là cảnh giới Tiên Thiên, làm sao có thể xuất hiện cường giả Huyền Thông?

Lãnh Trùng đã hiểu ra, người trước mắt này mày là một cường giả thâm tàng bất lộ.

Ba người phụ nữ này, cũng không đơn giản.

Nhưng mà, mà cho dù người ở trước mặt có mạnh hơn nữa, Lãnh Trùng cũng không sợ.

Thực lực của anh ta không bằng đối phương, thế nhưng, gia cảnh của anh ta, tuyệt đối có thể nghiền chết đối phương. "Khốn nạn!” “Tôi là thiếu chủ của nhà họ Lãnh, anh đánh tôi, làm người của tôi bị thương, anh có biết hậu quả không!”

Tiêu Hào chậm rãi nói: “Tôi vừa mới nói, tôi là ông chủ, anh đập phá cửa hàng của tôi, còn muốn mang người phụ nữ của tôi đi.” “Bây giờ, ấy một nghìn tỷ ra để bồi thường” “Hơn nữa, phải nói xin lỗi với công nhân, vợ về bạn bè của tôi, chuyện ngày hôm nay coi như xong Cập nhật nhanh nhấ*t trên Truyện88.vip

Người trong cửa hàng đều biết đây là sản nghiệp của nhà họ Âu Dương, nhà họ Âu Dương sớm đã hợp tác với Tiêu Hào.

Ở cửa hàng này Tiêu Hào có cổ phần, cho nên Tiêu Hào là một nửa ông chủ ở đây.

Lãnh Trùng biết Tiêu Hào rất mạnh, nhưng khi nghe Tiêu Hào nói, thật giống như nghe được một chuyện buồn cười. “Muốn tôi lấy ra một nghìn tỷ? Muốn tôi nói xin lỗi với những người công nhân thấp kém này?” “Anh là ai chứ? Những con người thấp kém này lại là gì của anh!” “Các người chỉ như những con kiến, có tư cách gì mà nói!” “Muốn tôi nói xin lỗi với những con kiến thấp kém này, các người có tư cách gì chứ!” “Những con người có vận mệnh thấp kém như các người, xứng sao!” sao.

Những lời này vừa nói ra, trên mặt tất cả mọi người đều tức giận.

Bọn họ đều biết Lãnh Trùng cao cao tại thượng, bọn họ đều sợ người của nhà họ Lãnh ở Kim Cường.

Nhưng Lãnh Trùng ở nơi này, nhục nhã tất cả mọi người.

Để tiện, hèn mọn, con kiến hôi! “Anh cho rằng anh cao quý lắm sao?” “Nếu như không có gia tộc che chở, loại người như anh, sớm đã bị đánh chết!” “Vô đạo đức, tôi sẽ khiến anh phải trả giá thật lớn!”

Lãnh Trùng cắn rằng: “Lẽ nào tôi nói không đúng sao?” “Bị tôi nói trúng chỗ đau rồi chứ gì?” “Thế giới này chính là cá lớn nuốt cá bé, các người chỉ là con kiến hội mà thôi!” “Ở trong mắt Tu võ giả, người thường chính là con kiến hội, trong mắt của đại gia tộc ở Kim Cường, tất cả những người ở thành phố nhỏ đều là con kiến hôi!” “Có gan thì cậu giết tôi đi!” “Anh dám không? Ha ha...

Nếu như nơi này không công khai, Lãnh Trùng đã sớm trở thành một cái xác.

Tiêu Hào không muốn nhiều lời với đối phương, đá một cái vào bụng đối phương.

Lãnh bị đá ngã xuống đất, ôm bụng, hét thảm vài tiếng. “Anh...Anh...” Lãnh Trùng phun ra một ngụm máu, vẻ mặt đau đớn đỏ bừng, mồ hôi đầm đìa, trán nổi gân xanh. “Anh vậy mà...Vậy mà phế đi đan điền của tôi!” Một cước này của Tiêu Hào, trực tiếp phế đi công lực của Lãnh Trùng.

Tiêu Hào thản nhiên nói: “Không phải anh vừa nói, ở trong mắt tu võ giả, người thường chỉ là con kiến hôi thôi sao?” “Anh bị tôi phế đi công lực, đan điền bị nghiền nát, lực lượng trong cơ thể đã tan hết.” “Từ nay về sau, cũng chỉ là một người bình thường, cũng chính là con kiến hội trong miệng anh

Lãnh Trùng trong cơn giận dữ, anh ta muốn xé Tiêu Hào thành từng mảnh nhỏ.

Anh ta bị phế rồi, khi bắt đầu từ ba tuổi, tu luyện hơn 20 năm, toàn bộ lực lượng đã bị phế đi! Bố anh ta nói, qua nửa năm nữa, dưới sự trợ giúp của gia tộc, anh ta có thể vượt qua Huyền Thông. Nhưng bây giờ, giờ lại biến thành thành kẻ tàn phế

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK