Mục lục
Chiến vương ở rể - Tiêu Hào (truyện full tác giả: Uy)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời giải thích của Lục Việt quả thật rất có lý.

Diệp Văn Thuận căm phẫn nói: “Lục Việt, đó là anh muốn khiến cho mâu thuẫn hai bên càng trở nên sâu hơn, muốn hai bên thật sự không chết không ngừng để đạt được mục đích của mình!” “Vậy sao?” Lục Việt nhìn Diệp Văn Thuận chăm chằm: "Cậu quá không có đầu óc rồi.” “Mọi người thử nghĩ xem, dù là tôi thật sự muốn giết Chu Thục Nhi và Chu Soái, thế vì sao tôi còn phải bắt Diệp Văn Thuận đưa về?” “Tiêu Hào vẫn luôn giết người, nếu tôi trực tiếp giết Chu Thục Nhi và Chu Soái, sau đó xóa sạch dấu vết rồi rời khỏi, Châu chủ cũng sẽ cho rằng Tiêu Hào làm.” “Vì sao tôi còn phải mạo hiểm nguy cơ bị Diệp Văn Thuận phản bội, nguy cơ bị chỉ ra, đi làm mấy chuyện ngu ngốc này được?"

Những lời giải thích này của Lục Việt rất hợp tình hợp lý, không chê vào đâu được.

Những sự sắp đặt này quả thật có hơi vẽ vời thêm chuyện.Nhưng với tình hình lúc đó, sắp đặt của Lục Việt không có vấn đề gì, tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát.

Sắc mặt Diệp Văn Thuận biến đổi: “Lục Việt, mục đích của anh vốn là để tôi mang thi thể của Chu Thục Nhi và Chu Soái trở về trước, sau đó khiến cho Châu chủ giận dữ rồi giết chết Tiêu Hào.” “Anh muốn gây ra cuộc hỗn loạn, muốn để Châu chủ và Tiêu Hào ra tay với nhau. “Tóm lại, một trong những mục đích của anh chính là đối phó với Châu chủ, hoặc là giết Châu chủ!” “Ai..” Lục Việt thở dài: “Diệp Văn Thuận ơi Diệp Văn Thuận, cậu đầu tiên là vu hãm cho Tiêu Hào, rồi lại vu hãm cho tôi, có ích gì sao?” “Cậu đúng là mưu mô, lúc nãy thì một mực chắc chắn người là do Tiêu Hào giết, bây giờ lại nói là do tôi giết."

Dáng vẻ Lục Việt bất đắc dĩ: “Diệp Văn Thuận, nếu như tôi thật sự muốn lợi dụng cậu, nếu như tôi thật sự muốn giết Châu chủ, nhưng chuyện lớn như thế, vì sao tôi phải nói cho cậu? Vì sao tôi phải nói với một quân cờ làm gì?” “Tôi sẽ nói cho một quân cờ biết cơ mật của tôi à?" “Diệp Văn Thuận, cậu không cảm thấy anh buồn cười lắm sao?”

Lời giải thích của Lục Việt rất hợp tình hợp lý, khiến cho người ta tin phục. Trong lòng Diệp Văn Thuận lại bắt đầu bối rối!Vì sao Diệp Văn Thuận lại có thể nói đen thành trång!

Châu chủ hơi đăm chiêu, nếu như phải lợi dụng một người, chắc chắn trong tay phải có nhược điểm của người kia.

Nếu Lục Việt giết người thì hà tất phải để lại nhiều dấu vết như vậy, càng không cần phải bắt Diệp Văn

Thuận đưa thi thể trở về.

Châu chủ tức giận nhìn Diệp Văn Thuận: "Diệp Văn Thuận, cậu còn nói dối à!” “Không phải, tôi không có nói dối!” Diệp Văn

Thuận sốt ruột không thôi.

Sau khi Diệp Văn Thuận nghe xong lời giải thích của Lục Việt thì chính anh ta cũng có chút sửng sốt. “Châu chủ, ngài phải tin tôi, Lục Việt bắt tôi đưa thi thể trở về là để cho ngài biết tin tức trước, khiến giữa ngài và Tiêu Hào không còn cách nào để thỏa hiệp được nữa!” “Muốn khiến cho các người điên cuồng giết nhau!” “Tôi có chứng cứ, thưa Châu chủ!”

Diệp Văn Thuận bỗng nghĩ tới nhật ký trò chuyện trong di động, nói: “Tôi biết Lục Việt chắc chắn sẽ phủ nhận anh ta là hung thủ, tôi có chứng cứ. “Châu chủ, kế hoạch lúc đầu của Lục Việt là anh ta ở đằng sau sắp đặt, tuyệt không lộ diện.” “Chuyện ngài để Thiệu Kiên ngài mời Vực chủ đến tôi đã gọi điện thoại nói cho Lục Việt, Lục Việt đã quyết định đứng về phía Tiêu Hào rồi."“Thưa ngài, Lục Việt ở bên cạnh Tiêu Hào nhất định có mục đích nào đó không thể cho ai biết được!” “Thưa ngài, tôi có lịch sử trò chuyện!”

Diệp Văn Thuận lấy di động ra, đang định cho Châu chủ xem.

Đúng lúc này quản gia Dương lại bước vào. “Ông chủ, đã tìm được hung thủ rồi!” “Hung thủ là... Hung thủ là Diệp Văn Thuận!”

Quản gia Dương căm phẫn nhìn Diệp Văn Thuận: “Là tên vô lại này, tên vô lại này đã giết cô chủ. Ông chủ, hu hu...”

Quản gia Dương nói xong lại không khỏi nức nở.

Trong tay ông ta cầm một chiếc di động, chiếc di động dính máu.

Ông ta run rẩy mở một cái video ra rồi đưa cho Châu chủ.

Diệp Văn Thuận vừa nhìn thấy di động thì đã có dự cảm không lành, chẳng lẽ trong di động là

Sau khi Châu chủ mở video ra, nhìn thấy bên trong hình ảnh mơ hồ, hình như là quay lén.

Ở trong một cái lều trại vô cùng lớn, Chu Thục Nhi ngã xuống gầm bàn ở bên cạnh, hôn mê bất tỉnh.

Phía trên bàn là đồ nhắm, đồng thời còn có ba người của phủ Châu chủ cũng ngã ở kế bên. Hình ảnh nhanh chóng tua đến cảnh Diệp Văn Thuận xuất hiện, Diệp Văn Thuận đi tới trước mặt Chu

Thục Nhi, một dao hướng về phía cổ của Chu Thục

Nhi!Máu tươi phụt ra l

Trong hình ở bên cạnh một chiếc đầu, đó là đầu của Lãnh Trùng!

Lãnh Trùng bị người chém mất đầu lăn sang một bên, còn bị Diệp Văn Thuận đá một cú "Diệp Văn Thuận

Trong cơn giận dữ, Châu chủ trực tiếp bóp nát di động cầm trong tay.

Sát ý vô tận quét về hướng Diệp Văn Thuận.

Diệp Văn Thuận thất kinh bát đảo, anh ta biết Châu chủ đã nhìn thấy cái gì, tình hình tồi tệ nhất đã xảy ra rồi!

Anh ta thật không ngờ vào thời khắc quan trọng thế này, video mà Đào Anh Nhàng đã quay lúc ấy lại tới tay Châu chủ.

Vừa rồi Diệp Văn Thuận đánh cược, anh ta cược Lục Việt và Đào Anh Nhàng không dám lấy video có trong tay ra ngay tại đây, nếu không video của bọn họ từ đầu mà có? Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88*.vip

Anh ta rất không ngờ rằng, video vậy mà lại được quản gia Dương đưa đến.

Diệp Văn Thuận liều mạng giải thích: “Châu chủ, video mà ngài xem, ngài ngàn vạn lần không thể tin được!” “Tôi vốn không muốn làm, là Lục Việt...Là Lục Việt ép tôi!” “Châu chủ, xin ngài đừng tin nó!”

Châu chủ sát ý tận trời: “Chính là cậu giết con gáicủa tôi, thi thể con tôi ở dưới chân cậu, vậy mà cậu còn đá một cước!” “Cậu bảo tôi không tin à?” “Bảo tôi tin cái người đã giết chết anh ruột mình là cậu à!” “Diệp Văn Thuận, tôi phải bằm thấy cậu thành vạn doan!"

Châu chủ và quản gia Dương đã xem video, những người còn lại đều chưa xem.

Mọi người nghe thấy Diệp Văn Thuận là kẻ giết người thì đều không có cảm giác ngoài ý muốn.

Châu chủ ra tay, một luồng sức mạnh bắn về phía Diệp Văn Thuận, cánh tay còn lại của Diệp Văn Thuận cũng bị phế đi nốt.

Diệp Văn Thuận không ngừng la thảm thiết.

Không ai đồng tình với Diệp Văn Thuận cả, người như thế, ngay cả người thân của mình mà cũng giết, đúng là không bằng súc sinh, chết chưa hết tội! “Là Lục Việt ép tôi!” Diệp Văn Thuận hộc máu: "Là anh ta ép tôi giết người... “Châu chủ.

Châu chủ một cước đá đá bay Diệp Văn Thuận. Một cước này trực tiếp làm cho đan điền của Diệp Văn Thuận vỡ nát.

Diệp Văn Thuận bay hơn mươi mét rồi nên mạnh xuống đất, hơi thở thoi thóp, tiếng vô cùng yếu ớt gào lên: “Châu chủ, ngài đã đồng ý với tôi sẽ bảo vệ tôi, bảo vệ nhà họ Diệp, tôi mới nói tất cả sự thật vớingài.” “Chủ mưu là Lục Việt, người giết chết Lãnh Trùng, là Đào Anh Nhàng... “Châu chủ, chẳng lẽ ngài không tò mò nguồn gốc của video sao?” “Thưa ngài, tôi không phải là chủ mưu, tôi cũng là người bị hại...

Giờ phút này, trong lòng Châu chủ đã bị sát ý và phẫn nộ chiếm giữ toàn bộ. “Chết đến nơi rồi mà cậu còn vu tội cho người khác.” “Đào Anh Nhàng là người của phủ Châu chủ chúng tôi, là tôi đã phải cậu ta đến phủ chủ tịch thành phố làm việc.” “Trước khi chết mà cậu còn muốn kéo người khác xuống nước à?” “Đúng là để tiện vô sỉ, đáng ghét cực độ!”

Diệp Văn Thuận nghe thấy Đào Anh Nhàng là người của Châu chủ thì khóe miệng co lại, anh ta không thèm giải thích gì nữa, dù có nói gì cũng không có tác dụng.

Đào Anh Nhàng kia đưa ra chứng cứ, tất nhiên Châu chủ sẽ tin

Châu chủ chẳng hề hay biết Đào Anh Nhàng làm việc cho Lục Việt.

Vừa rồi Diệp Văn Thuận bịa chuyện quá nhiều, bây giờ anh ta có nói gì thì Châu chủ cũng nghe không vào nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK