Mục lục
Kim bài nhân sinh (Full 596 chap)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bà ấy là người phụ nữ của cậu, vậy tôi thì sao?”

Nghe thấy giọng nói này trong lòng tôi thầm kêu không ổn, muốn nói chuyện nhưng lại hoàn toàn lâm vào hôn mê.

Không biết qua bao lâu, tôi dần dần tỉnh lại, cảm giác bên tai mình loáng thoáng tiếng cãi nhau. Tôi gắng sức mở to mắt, chỉ thấy đứng đó không xa là hai người phụ nữ. Vẻ mặt bọn họ đều rất tệ, có thể do cãi nhau lâu rồi nên mặt hai người đều đỏ lên.

Mà hai người này không phải ai khác, chính là Trần Nhã và Bào Văn.

Tôi cẩn thận lắng nghe một lúc, biết Bào Văn nhanh chóng chạy đến bệnh viện vì biết tin có người muốn làm hại Trần Nhã. Mà cô ta cũng đã bắt lấy hai người vừa nãy, tra hỏi một hồi, biết bọn chúng là do Dương Phàm Khôn phái đến.

Tôi đoán Dương Phàm Khôn muốn đối phó với Bào Văn nhưng không dám trắng trợn đối đầu với cô ta, nền muốn tìm cơ hội xuống tay từ chỗ Trần Nhã. Hai người kia có lẽ đã chờ ở ngã tư đường từ sớm, tìm cơ hội thích hợp bắt người.

Trong lúc tôi đang suy đoán về chuyện này, chợt nghe thấy Trần Nhã khóc nói: “Văn Văn, về sau mẹ không dám gặp Trần Danh nữa, cậu ấy cũng là đứa bé số khổ, con buông tha cho cậu ấy đi.”

Thấy Trần Nhã ăn nói khép nép cầu xin Bào Văn, trong lòng tôi rất cảm động, đồng thời cũng thương thay cho bà ấy. Bà ấy một lòng suy nghĩ muốn Bào Văn hạnh phúc nhưng lại bị chính con gái mình đối xử nhẫn tâm như vậy, thật sự rất đáng thương.

Bào Văn hất bàn tay đang muốn kéo mình của Trần Nhã ra, lạnh lùng nói: “Không được, nếu Trần Danh đã dám nói mẹ là người phụ nữ của cậu ta, con sẽ không tha cho cậu ta. Mẹ, nếu mẹ coi con là con gái của mình thì đừng quan tâm đến chuyện này nữa. Nếu không coi như con không có người mẹ này.”

Trần Nhã nghe thấy thế, sắc mặt đột nhiên trắng bệch. Bà ấy cúi đầu im lặng, rất lâu sau mới nói: “Con đừng gϊếŧ cậu ấy, có được không?”

Trong lòng tôi “lộp bộp” một tiếng, thầm nghĩ lần này tôi xong rồi.

Bào Văn nghiến răng nghiến lợi nói: “Đương nhiên, con vốn dĩ không muốn gϊếŧ cậu ta. Cậu ta chết rồi, con lấy ai để tra tấn?” Nói xong ánh mắt cô ta mỉa mai nhìn Trần Nhã, cay nghiệt nói: “Hơn nữa, nếu cậu ta chết rồi, không phải mẹ sẽ rất đau lòng khổ sở sao?”


Trần Nhã thở dài, xoay người nhìn tôi. Tôi vội vàng nhắm mắt giả vờ hôn mê, trong lòng nói xong rồi, lần này Bào Văn hoàn toàn nổi giận rồi. Tôi rơi vào tay cô ta không biết sẽ có kết cục gì.

Tôi vừa nghĩ vừa nhớ lại chuyện xảy ra trước khi hôn mê. Lúc đó nghe thấy câu “bà ấy là người phụ nữ của cậu, vậy tôi thì sao” tôi liền biết là giọng của Bào Văn. Tôi không cảm thấy cô ta đang ghen. Đương nhiên cũng có thể cô ta ghen nhưng chắc chắc là tức giận nhiều hơn.

Bào Văn vốn dĩ rất căm thù những người phụ nữ đến gần tôi, ngoại trừ Tô Nhược Thủy là người cô ta thích, vì vậy mới thoát khỏi sự tra tấn của cô ta. Nhưng chỉ cần có người phụ nữ khác đến gần tôi, cô ta nhất định sẽ trả thù bọn họ giống như cô ta đã làm với Dương Tiểu Huyên vậy.

Chỉ là người phụ nữ bây giờ là mẹ ruột của cô ta, cho dù cô ta có phẫn nộ hơn nữa cũng không có chỗ trút, chỉ đành trút giận lên người tôi.

Tôi không nhịn được nghĩ Bào Văn định giày vò tôi thế nào? Cô ta không phải là muốn thiến tôi đấy chứ?

Đang suy nghĩ, tôi bỗng cảm thấy cả người gai gai, giống như bị ai đó u ám lạnh lẽo nhìn chằm chằm mình. Đỉnh đầu truyền đến giọng nói lạnh lùng của Bào văn: “Đừng giả vở, tôi biết cậu tỉnh rồi.”

Tôi đành phải mở mắt, ngẩng đầu nhìn về nơi xa. Bào Văn cúi người, nắm cằm tôi tức giận nói: “Nhìn cái gì? Muốn nhìn xem mẹ tôi có ở đây giúp cậu cầu xin không sao?”
Bàn tay của đồ biếи ŧɦái cũng ghê gớm thật, tôi cảm giác cả cằm mình sắp bị bóp nát. Tôi nói: “Cô nếu đã biết rồi thì cần gì hỏi tôi?” Nói xong tôi nhìn xung quanh, lại nhìn tình cảnh của mình, biết hiện tại mình bị Bào Văn mang về nhà cô ta, đang bị trói trên ghế.

Bào Văn tát mạnh tôi một cái mắng: “Vô liêm sỉ! Cậu không biết cậu với mẹ tôi có quan hệ gì sao? Bà ấy là mẹ vợ cậu. Đến mẹ vợ mà cậu cũng muốn làʍ t̠ìиɦ, cậu còn là người không?”

Cái tát này làm tôi nếm được mùi máu trong miệng, tôi đau đến hít một hơi lạnh nói: “Chúng ta hình như đã ly hôn rồi đúng không? Hơn nữa, chúng ta chỉ là kết hôn giả, đây là điều cô chính miệng nói với tôi vào đêm tân hôn. Cho nên tôi với dì Trần chẳng có quan hệ gì hết. Chúng tôi trai chưa vợ, gái chưa chồng, tôi muốn làʍ t̠ìиɦ với bà ấy, cô quản được sao? Có giỏi thì cô khiến tôi cũng muốn làm cô đi.”
Tôi nói xong Bào Văn liền tát cho tôi thêm mấy cái nữa, khiến tôi cảm thấy trước mắt đầy sao, trong chốc lát đến miệng cũng không mở ra được. Bào Văn nghiến răng nghiến lợi nói: “Giỏi, giỏi lắm! Miệng lưỡi sắc bén, cả gan làm loạn! Trần Danh, sao trước kia tôi không phát hiện cậu to gan như thế chứ?”

Nói xong, cô ta đột nhiên lấy một cây kéo ở trên bàn, cây kéo này rõ ràng đã được mài, vô cùng sắc bén. Nhìn thấy cây kéo này, tôi đột nhiên cảm thấy phía dưới tê rần, bắt đầu sợ hãi. Trong lòng nghĩ không phải tôi đoán đúng rồi đấy chứ. Lúc này Bào Văn cầm kéo khua khoắng chỗ đũng quần tôi rồi nói: “Cậu rất thích trêu hoa ghẹo nguyệt đúng không? Một Tô Nhược Thủy còn chưa đủ, còn dám mơ tưởng đến mẹ tôi. Cậu dám cướp đi hai người phụ nữ quan trọng nhất của tôi. Nếu đã như vậy thì tôi phải thiến cậu, xem cậu lấy cái gì đi chinh phục bọn họ!”
Nghe thấy thế cả người tôi toát mồ hôi lạnh, vội nói: “Cô là đồ điên!”

Bào Văn đột nhiên cười lên, chính là kiểu cười rất điên cuồng.

Nói thật ngày trước cô ta là một mỹ nhân lạnh lùng, tôi vẫn luôn hi vọng cô ta cười với tôi. Nhưng bây giờ tôi sợ nhất là cô ta cười bởi vì cô ta cười tuy là đẹp nhưng trông rất ác, khiến người ta kinh hồn bạt vía.

Bào Văn nói: “Đúng vậy, tôi chính là kẻ điên. Nhưng tôi là bị cậu ép điên. Cậu giả làm Chàng Hề lừa gạt tôi, khiến tôi yêu cậu, sau đó vứt bỏ tôi, cướp đi hai người phụ nữ tôi yêu nhất. Cậu nói xem, hai người chúng ta rốt cuộc là ai xấu xa hơn?”

Nhìn dáng vẻ điên cuồng của Bào Văn, tôi đột nhiên không nói lên lời. Nhất là nghe cô ta nói yêu tôi, tôi thật sự không biết nên thương xót cô ta hay thương xót cho mình.
Bào Văn đột nhiên cầm kéo rạch một đường trên mặt tôi, tuy rằng rất nhẹ nhưng vẫn khiến tôi cảm thấy nhói lên, mơ hồ cảm thấy hình như chảy máu rồi.

Tôi ngừng thở, không dám nói nữa.

Bào Văn hung ác nói: “Cậu còn dám dùng ánh mắt thương hại này nhìn tôi, tôi không chỉ thiến cậu, mà còn móc mắt cậu ra.” Nói xong cô ta đột nhiên trở lại với dáng vẻ lạnh lùng nói: “Tôi thích không phải là Trần Danh mà là Chàng Hề. Mà cậu chính là người gϊếŧ Chàng Hề. Cho nên tôi giày vò cậu chính là để báo thù cho Chàng Hề.”

Điên rồi! Người phụ nữ này thật sự điên rồi!

Bào Văn cầm kéo, nhắm ngay chỗ đó của tôi chuẩn bị đâm xuống. Mà đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.Trái tim tôi vốn đã vọt lên đến cổ nháy mắt rơi xuống.

Bào Văn không vui nói: “Ai?”

Bên ngoài truyền đến giọng của một người đàn ông, hắn nói: “Chị Văn, có một người phụ nữ đánh nhau rất giỏi tới, bọn em đánh không thắng cô ta, cô ta sắp đánh đến đây rồi.”
Người phụ nữ đánh nhau rất giỏi? Trong lòng tôi vui mừng nghĩ đến một người, tự nhủ lẽ nào là chị ấy?

Đang suy nghĩ, bên ngoài bỗng vang lên tiếng la hét thảm thiết của đàn ông, cùng lúc đó cửa bị đẩy ra. Một người phụ nữ mặc váy dài màu đỏ từ từ tiến vào. Chị ấy buộc tóc đuôi ngựa, đánh mắt khói, váy đỏ rộng thùng thình cũng không che đậy được dáng người đẹp đẽ của chị ấy.

Ma mị.

Người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần này chính là Hồng Nhan.

Hồng Nhan đứng ở cửa, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Bào Văn nói: “Thả em trai tôi ra.”

Nhìn thấy Hồng Nhan, trong lòng tôi nóng lên, tôi không bao giờ ngờ được chị ấy sẽ đến cứu tôi. Tôi còn nghĩ chị ấy giống như Tam gia, từ nay về sau xem tôi như người qua đường. Xem ra Hồng Nhan chỉ là người ngoài lạnh trong nóng, tuy nói chị ấy luôn lạnh lùng với người khác nhưng chỉ cần là người mà chị ấy chấp nhận thì chị ấy sẽ cố gắng đối xử tốt với người đó. Có lẽ đây cũng chính là lí do mà chị ấy hết lòng đi theo Tam gia.
Bào Văn nheo mắt nói: “Sao tôi lại không biết cậu ta có một người chị gái vậy?” Nói xong cô ta trừng mắt nhìn tôi, dáng vẻ như muốn nói: “Hóa ra cậu còn đi trêu chọc người phụ nữ khác.”

Hồng Nhan chậm rãi tiến về phía chúng tôi, lạnh lẽo nói: “Cậu ấy có chị gái lẽ nào còn phải nói cho cô biết sao? Cô là cái thá gì?”

Khí phách! Tôi không nhịn được vỗ tay cho Hồng Nhan ở trong lòng.

Khí thế của Bào Văn rất mạnh, nhưng đứng trước mặt Hồng Nhan dường như vẫn thua kém. Nói thế nào đây, trên người cô ta không có cảm giác có một không hai như Hồng Nhan, giống như sát khí ẩn chứa trong một con dao sắc nhọn kia.

Không sai, tuy rằng khó tin nhưng tôi cảm thấy trên người Hồng Nhan thật sự có một luồng sát khí.

Bào Văn nói: “To mồm thật.”

Lúc này có bốn người đàn ông xông vào trong phòng, ánh mắt kiêng dè nhìn Hồng Nhan. Xem ra vừa nãy bọn chúng đã chịu thiệt trong tay Hồng Nhan rồi.
Bào Văn liếc mắt nhìn bốn người này vẻ mặt lạnh nhạt, nhìn Hồng Nhan nói: “Cô muốn cứu cậu ta?”

Hồng Nhan nhíu mày, thản nhiên nói: “Đúng vậy.”

Bào Văn cười lạnh: “Rất tốt, tôi muốn nhìn xem cô có bản lĩnh gì.” Nói xong cô ta xoay tay đâm kéo về phía Hồng Nhan, Hồng Nhan né qua một bên, đồng thời bắt lấy cổ tay Bào Văn, một chân đỡ lấy cái chân đá tới của Bào Văn, cả người lao mạnh về về cô ta, hất văng Bào Văn ra xa.


Trong thời gian ngắn ngủi đã phân cao thấp. Bào Văn vẫn chưa bỏ cuộc, lại đánh về phía Hồng Nhan. Chân tô ta vừa dài vừa nhanh, thoáng cái đã đá đến cằm Hồng Nhan, Hồng Nhan lại không tránh né. Ngay lúc tôi nghĩ rằng Hồng Nhan không tránh được, chị ấy đột nhiên bắt được chân Bào Văn đè mạnh xuống, đá thẳng một cước vào bụng Bào Văn. Bào Văn ngã ngồi trên mặt đất, vẻ mặt đau đớn.

Hồng Nhan cũng không dừng lại mà kéo Bào Văn lên, không cho cô ta thời gian phản ứng đã tát cô ta hai cái.


Hai cái tát kêu rất vang, khiến khóe miệng cô ta chảy máu luôn. Hồng Nhan túm lấy vai Bào Văn ấn mạnh, duỗi một chân ra quấn lấy cổ chân cô ta. Bào Văn lại một lần nữa ngã xuống đất, không chỉ dáng vẻ thảm hại, một bàn tay còn đâm vào đầu kéo sắc nhọn rơi trên đất.


Nhìn thấy chị đại bại trận, mấy tên đàn em sợ đến mức không dám cử động. Hồng Nhan bước đến chỗ tôi, vừa giúp tôi cởi trói vừa lạnh lùng nói với Bào Văn: “Nếu cô không biết tự lượng sức mình, tôi không ngại cho cô thêm mấy cái tát.”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK