Người đó từ trên cao nhìn xuống chỗ tôi, tôi thấy giống như bị một con rắn nhìn chằm chằm vậy, một cảm giác căng thẳng và nguy hiểm chưa từng có khiến tôi thậm chí còn không dám động đậy chút nào, phải biết là đã rất lâu rồi tôi không có loại cảm giác này. Đúng lúc này, đám người kia đột nhiên chĩa súng về phía tôi, chính xác mà nói là đang nhắm bắn vào dưới chân tôi, phía trước bỗng chốc bụi đất bay mù mịt, con đường nhựa đang yên lành chớp mắt không ra hình dạng gì.
Tiếng súng ngừng rất nhanh, người đó nói: “Tôi nói lại lần nữa, mời các người rời khỏi đây.” Tôi nheo mắt, ngăn cản Tôn Nam Bắc tức không chịu được, muốn lý luận với bọn họ, gật đầu nói chúng tôi đi ngay bây giờ. Nói xong tôi kéo theo Tôn Nam Bắc đi tới chỗ xe của Tam gia, xe chúng tôi bị hỏng rồi, bắt buộc phải ngồi cùng một xe với Tam gia, Đoàn Thanh Hồ để đi về.
Sau khi lên xe, chúng tôi đi đường vòng, Tôn Nam Bắc phụ trách lái xe, Đoàn Thanh Hồ ngồi ở ghế phụ, Tam gia và tôi ngồi ở hàng ghế phía sau, tôi nhìn ra sau, chỉ thấy đám người kia đang di chuyển xác chết lên một chiếc xe, sau đó đẩy tất cả xe xuống vách đá ven đường, tôi thấy mấy chiếc xe bị đẩy xuống sau đó bốc cháy, từ xa mà tôi cũng có thể cảm nhận được mặt đường đang rung chuyển. Tam gia lạnh nhạt nói: “Đám người này muốn tạo dựng hiện trường giả là một tai nạn xe hơi do đá rơi, lúc này trên đường có những mảnh vỡ và dấu vết của xe cộ đâm nhau để lại, ai chẳng tin, huống hồ cho dù không tin, thì đoạn đường này cũng rất hẻo lánh, dân cư thưa thớt, càng không có camera giám sát, chẳng ai có thể tìm ra được chứng cứ, nói đám người này bị gϊếŧ chết. Hơn nữa đám người này không hề nghĩ ngợi gì, vừa đến là bắt đầu hành động, từ đó có thể thấy đây không phải là lần đầu tiên bọn chúng xử lý những chuyện như thế này rồi.”
Tôi gật đầu, tự thấy rất đúng nói: “Đúng thế, trên người bọn chúng có một cảm giác cực kì độc ác, khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, sự độc ác này không phải cảm giác chỉ gϊếŧ một hai người mà có được.” Nói xong, tôi và Tam gia nhìn nhau, dường như cùng đồng thanh nói: “Tổ chức sát thủ.”
Tôi nói: “Có điều, nếu là tổ chức sát thủ thì thực lực của những người này hơi kém quá.” Tam gia híp mắt, thờ ơ nói: “Ai nói thực lực của bọn chúng kém chứ? Nếu như không có bốn tay bắn tỉa kia, mấy người chúng ta e là không chết cũng bị thương nặng.”
Đoàn Thanh Hồ lạnh nhạt nói: “Đúng vậy, mấy tay bắn tỉa kia, bao gồm cả khả năng trù tính của Mạt Tạng đều rất xuất sắc, những người này chỉ cần cho vào trong hàng ngũ của bộ đội đặc nhiệm, e rằng sẽ là đội quân tinh nhuệ nhất.” Có thể có được sự đánh giá cao như thế của Đoàn Thanh Hồ, tôi rất vui, nói: “Mấy người này đều là những người mà mẹ em để lại cho em, là những người của nhóm ám sát, chị Tang từng nói với em, bọn họ từ ngày thành lập cho tới giờ, chưa từng hao binh tổn tướng, cũng chưa bao giờ thất bại dù chỉ một lần.”
Tam gia lạnh nhạt nói: “Đám người đó đều là cao thủ, mà cao thủ thì tính tình luôn cao ngạo, mẹ cậu có thể khiến cho bọn họ quyết trung thành một lòng như thế, chắc hẳn bà ấy đã tốn không biết bao nhiêu tâm huyết.” Tôi xúc động nói: “Đúng vậy, mẹ tôi vì tôi mà đã bỏ ra không biết bao nhiêu công sức, vậy nên vì bà ấy, tôi cũng sẽ nỗ lực phấn đấu vươn lên, quyết giành lại bà ấy từ đám lang sói hổ báo, từ trong tay của những kẻ lòng dạ khó lường.”
Ánh mắt của Tam gia có chút ảm đạm, ngón tay hơi gập lại, anh ấy nói: “Rất tốt.” Tôi biết Tam gia đang nghĩ tới mẹ mình, nghe Tôn Nam Bắc nói tuy anh ấy đã cứu được mẹ mình ra, nhưng tinh thần của bà ấy luôn không được tốt, lúc nào cũng điên điên dại dại, nhìn thấy anh ấy là nói anh ấy là tai họa, muốn gϊếŧ anh ấy, anh ấy cũng không còn cách nào khác, chỉ còn biết đưa bà ấy tới viện tâm thần, định kì tới thăm nom. Nghĩ tới chuyện Tam gia không dễ dàng gì mới nhận lại được mẹ, lại bị rơi vào hoàn cảnh như thế, tôi không khỏi có chút đồng tình với anh ấy, vỗ nhẹ vào cánh tay của anh ấy.
Tam gia nói không sao, sau đó hỏi tôi thấy những sát thủ này do ai tìm tới. Tôi suy nghĩ một lúc, nói: “Có khả năng nhất chính là Diệp Phong, vì đám sát thủ hành động trên con đường này, nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chúng ta căn bản không thể trở về Nam Kinh, và đây cũng là kết cục mà Diệp Phong muốn nhìn thấy, vì một khi chúng ta về tới Nam Kinh, vậy thì, Diệp Vân Sơn chắc chắn sẽ hạn chế hành động của anh ta, ra lệnh cho anh ta không được đối phó với chúng ta. Nhưng cũng không chắc là anh ta, vì chị tôi ở cùng với chúng ta, trừ khi anh ta đã quyết tâm ra tay với chị tôi, nếu không, cho dù kiêng dè chị tôi, anh ta cũng sẽ không hành động vào lúc này.”
Tam gia cân nhắc nói: “Diệp Phong người này có tính cố chấp trời sinh, cho dù hắn có khoan dung với Đoàn Thanh Hồ tới mức nào đi nữa, nhưng sự cố xảy ra lần trước có lẽ đã hoàn toàn chọc tức hắn, dù sao thì các cậu cũng đã chặt mất cánh tay đắc lực nhất của hắn, Đoàn Thanh Hồ chơi hắn một vố, hắn tức giận từ bỏ Thanh Hồ, muốn diệt hết chúng ta, cũng là chuyện bình thường. Có điều giống như cậu nói đó, đây chỉ là đoán mà thôi, còn có một người nữa, đang nghi nhất giống như Diệp Phong, đó chính là Bào Văn.”
Nhắc tới Bào Văn, trong lòng tôi có chút gì đó chua chát, Tam gia nói: “Bào Văn quả thật đã cải tà quy chính từ lâu rồi, nhưng mối thù gϊếŧ bố, không đội trời chung, bản thân cô ta có tình cảm với cậu, không thể ra tay được, vì thế mới thuê sát thủ đến để giải quyết cậu, đây cũng là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra.” Tôi thực sự cũng rất rõ, chỉ là nhớ đến tình nghĩa mà cô ấy đối với em gái tôi, cho dù cô ấy thật sự đối với tôi như thế, tôi cũng không thể nào gϊếŧ cô ấy dứt khoát, đuổi cùng gϊếŧ tận được.
Tôi nói: “Lý Cô Tiếu đột nhiên chết, thế lực dưới tay ông ta chắc cũng loạn hết cả lên, không biết Bào Văn có thể trấn áp nổi đám người này không.” “Khó lắm, Bào Văn vì giúp đỡ cậu, khiến Lý Cô Tiếu và mấy người thân tín của ông ta đều vô cùng bất mãn, chỉ là ngại cô ta là cô chủ, nên những người đó vẫn chưa dám chống đối cô ta, nhưng Lý Cô Tiếu chết rồi, sự ràng buộc giữa bọn họ dường như cũng bị đứt theo, cộng thêm sự thúc đẩy của lợi ích, Bào Văn muốn kiểm soát toàn cục, e là rất khó. Hơn nữa, tôi nghe nói thời gian này Bào Văn đã lén lút bán một số sản nghiệp mà bố cô ta để lại, kì lạ là, chúng ta không điều tra ra bất cứ thông tin gì về người mua sản nghiệp của cô ta, hắn cứ như từ trên trời rơi xuống.” Tam gia nói.
Nghe Tam gia nói, tôi trầm ngâm một lúc rồi nói: “Có lẽ Bào Văn đã biết bản thân đã không thể khống chế được những người này, nên đã dứt khoát bán đi sản nghiệp của Lý Cô Tiếu, một khi những sản nghiệp này bị bán đi, đám người này ở Nam Kinh sẽ không còn lối thoát nào nữa, muốn gây dựng một khoảng trời đâu có dễ? Vì thế, cuối cùng hoặc là bọn họ đi theo người khác, hoặc là phải rời khỏi Nam Kinh, không thể không nói, Bào Văn cũng khá tàn ác. Nhưng mà đáng để chú ý hơn là, cuối cùng là ai đã mua sản nghiệp của cô ấy, người này e là có gia thế không nhỏ, nếu không thì cho dù có mua lại sản nghiệp đó, đám người dưới trướng của Lý Cô Tiếu chạy tới gây chuyện, hắn có lẽ cũng không nuốt nổi cái sản nghiệp này.”
Tam gia gật đầu nói: “Vì thế nên tôi nghi ngờ một chuyện.” - “Chuyện gì?”
“Nam Kinh, có thể lại đón người mới tới rồi.” Câu nói này giống như một cây búa nặng đập vào lòng tôi vậy, Tam gia tiếp tục nói: “Nam Kinh không giống như các thành phố khác, tuy các thế lực ngầm của nó đã trải qua một số thay đổi, nhưng so với các thế lực ngầm ở các thành phố khác, thì cũng được coi là khá ổn định kín tiếng, lấy ví dụ chuyện vũ khí đi, các thế lực ngầm ở Nam Kinh hiếm khi có súng, lúc Lý Cô Tiếu mới tới Nam Kinh, cũng là nhập gia tùy tục, không được trang bị súng và đạn dược, nhưng sau đó mới nhập vào một lô súng, theo tôi được biết cũng chỉ có ba cây, một cây trong tay ông ta, hai cây còn lại, chính là trong tay kẻ đã bắt cóc em gái cậu và hai mẹ con Bào Văn, còn về các thế lực khác, ví dụ như tôi, như Diệp Phong, thì ở mảng này là một khoảng trống.”
Dừng một lúc, anh ấy nói: “Nói thẳng ra, thế lực ở Nam Kinh cũng không gọi là quá xấu xa, so với các thành phố khác thì, cũng chỉ là quấy rối mà thôi, lại cộng thêm người từ bên ngoài tới như Lý Cô Tiếu mà cũng dễ dàng có được chỗ đứng ở Nam Kinh, vì thế trong mắt rất nhiều người, Nam Kinh đã trở thành lựa chọn tốt nhất để cho họ mở rộng thế lực của mình. Con người thần bí này, rất có khả năng là muốn tới Nam Kinh để mở rộng thế lực, hơn nữa thân thế khủng tới không sợ cậu và Diệp Vân Sơn sẽ liên thủ đối phó với hắn, sau khi chúng ta trở về, nhất định phải cẩn thận hơn nữa.”
Tôi gật đầu, nói: “Tôi cũng không ngờ, thế lực ngầm ở Nam Kinh này lại “yếu” nhất.” - “Nam Kinh không giống các thành phố lớn như thủ đô, Thượng Hải, Thâm Quyến, nó không tồn tại như trung tâm quyền lực, cũng không tồn tại như trung tâm kinh tế, vì thế không có được nhiều lợi ích, nhiều cuộc đấu tránh trong sáng ngoài tối như vậy, nhưng đồng thời lại không giống những thành phố nhỏ như Vân Nam, Liên Vân, vì kinh tế tương đối lạc hậu, núi cao hoàng đế ở xa, thích làm gì thì làm, vậy nên nói Nam Kinh tương đối ổn định, an yên, dù chúng ta có làm ầm ĩ thế nào, cũng không ảnh hưởng tới dân sinh.”
Tam gia phân tích cho tôi những chuyện trước giờ tôi chưa bao giờ nghĩ tới, tôi cũng cho rằng như vậy là đúng liền gật đầu, thấy anh ấy thật sự là một thầy giáo tốt của tôi. Tôi suy nghĩ những điều mà anh ấy nói, trong lòng đột nhiên có một suy nghĩ rất kì quặc, đó chính là Bào Văn chắc không phải đang chuẩn bị rời khỏi Nam Kinh chứ? Nhưng cô ấy còn chưa báo thù, liệu có rời khỏi đây không?
Một giờ chiều, chúng tôi đã tới Nam Kinh Trước tiên là tìm chỗ nào đó để ăn, Tam gia nói công ty của anh ấy còn có việc, nên đi trước, còn Tôn Nam Bắc cũng đi rồi, Mạt Tang để cho bốn tay súng bắn tỉa lặng lẽ đi theo tôi, bảo vệ tôi, bản thân cũng chạy đi xử lý công việc rồi, cuối cùng, chỉ còn lại tôi và Đoàn Thanh Hồ hai người không có xe chờ ở cửa nhà hàng.
Nói ra thì, thời gian này tôi cũng khá lạnh nhạt với Đoàn Thanh Hồ, nhìn khuôn mặt chị ấy gầy đi khá nhiều, tôi biết sự quan tâm của chị ấy dành cho tôi không ít hơn so với Tống Giai Âm. Tôi nói: “Chị, khoảng thời gian này vất vả cho chị rồi.”
Đoàn Thanh Hồ lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Không vất vả.” Tôi nói nhỏ: “Sao mà không vất vả chứ, chị xem, chị đã gầy đi như thế này rồi.”
Tôi nói, rồi gạt sợi tóc trước trán chị ấy qua một bên. Đoàn Thanh Hồ đột nhiên nắm chặt lấy tay tôi, tôi tưởng rằng chị ấy muốn từ chối tôi, ai ngờ chị ấy lại cứ thế nắm lấy tay tôi như vậy, bàn tay trắng trẻo như ngọc cứ nắm lấy tay tôi thật chặt.
Bốn mắt nhìn nhau, tôi nhìn thấy trong ánh mắt của Đoàn Thanh Hồ có chút tình cảm nào đó quấn quýt, trái tim không kìm nén được đập thình thịch, tôi nuốt nước bọt, khẽ gọi: “Chị.” Đoàn Thanh Hồ nhẹ nhàng nói: “Để tôi nhìn cậu thật kĩ nào.”