Trong góc vang lên một tiếng rêи ɾỉ, tôi bò dậy bật đèn, phát hiện đèn hỏng rồi, tôi dứt khoát mở đèn pin điện thoại, căn phòng bỗng chốc sáng bừng, tôi nhìn thấy Chu Dung ngồi trên đất bên dưới cửa sổ, đang ôm cái đùi máu me bê bết run rẩy, bệ cửa sổ cũng có máu, chắc là Chu Dung định đánh lén tôi xong thì bỏ chay. Nhưng hắn không ngờ Đoàn Thanh Hồ có thể tìm được chính xác vị trị của hắn trong bóng tối.
Nhìn những mũi tên trên sàn kia, tôi nghĩ lại mà sợ, ai có thể ngờ được những thứ tôi chuẩn bị để đối phó với Nhất Diệp Phù Bình, trong nháy mắt suýt nữa đã lấy mạng tôi cơ chứ?
Tôi nhìn Chu Dung, cười hì hì nói: "Anh Chu, có phải anh vội vàng quá không? Dù tôi nghi ngờ anh, chỉ cần anh án binh bất động thì tôi cũng sẽ không tùy tiện ra tay với anh, nhưng anh làm thế này, rốt cuộc là vì cái gì?"
Chu Dung đã mất hết dáng vẻ nho nhã ngày trước, gương mặt mang theo nụ cười gian xảo, ngạo mạn nói: "Tôi muốn cậu chết đó!"
Nhìn dáng vẻ chật vật của hắn, tôi vừa tức giận lại vừa thấy may mắn, may mắn mình có chuẩn bị.
Trước khi vào nhà, tôi đã thấy sợi tóc nhỏ dài tôi đặt ở cửa biến mất, sợi tóc đó tôi đánh dấu ở cửa bằng một cách đặc biệt, để tránh người khác vào, mà phòng tôi quy định không ai được vào, cũng chỉ có tôi và Chu Dung có chìa khóa. Nên tôi ngay lập tức đoán được kẻ phản bội Chu Dung này có khả năng đang ở trong phòng, vì vậy tôi ra hiệu cho Đoàn Thanh Hồ chuẩn bị sẵn sàng, còn tôi thì đi vào trước, đi nhử mồi.
Hắn ngồi xuống bên cạnh tôi, tôi trêu chọc nói: "Muốn tôi chết? Xem ra "đại ca" sau lưng anh kia rất sợ Lý Cô Tiếu lần này vẫn không gϊếŧ chết tôi được, nên vội vàng muốn anh xử tôi, đổ tội cho Lý Cô Tiếu. Vì "đại ca" kia cảm thấy chỉ cần tôi chết, thì cái người sau lưng tôi chắc chắn sẽ xuất hiện, đúng không?"
Nghe thấy phân tích của tôi, Chu Dung hơi kinh ngạc, có vẻ không ngờ được tôi có thể đoán mọi việc nhanh vậy.
Thực ra, tôi cũng mới nghĩ ra điều này trên đường về, lúc về đây, tôi nghĩ lại hết những việc đã trải qua ở Nam Kinh trong đầu, đột nhiên nhớ ra lần tôi bị Cao Phong hãm hại gϊếŧ Dương Phàm Khôn, lúc ấy tôi không hiểu, đại ca kia tại sao đột nhiên muốn đẩy tôi vào chỗ chết, còn tưởng hắn đã điều tra rõ ràng thân phận của tôi, có thù oán với tôi, nên muốn gϊếŧ tôi, nhưng kết hợp với việc của Trần Nhã, và cả sự việc lần này, tôi ý thức được "đại ca" này không đơn giản chỉ muốn tôi chết, mà muốn dùng cái chết của tôi để dụ ai đó ra.
Mà ở Nam Kinh tôi có bọn Tam gia giúp đỡ, có người Tống Giai Âm để lại hỗ trợ, năng lực cá nhân cũng đã nâng cao, tôi nghĩ "đại ca" kia chắc là lo lần này tôi lại có thể thoát nạn, muốn tôi chết hẳn, nên mới sắp xếp Chu Dung ra tay, còn Chu Dung chọn tối nay ra tay là vì muốn mượn tin tử vong của "Bào Văn" khiến mọi người đều tưởng rằng tôi bị Lý Cô Tiếu gϊếŧ chết.
Nhưng có một việc tôi vẫn không hiểu, đó là tại sao đại ca đó cứ luôn làm việc thừa thãi như vậy, trong mắt tôi, tôi và Lý Cô Tiếu có mối thù không thể tháo gỡ. Dù hắn không làm vậy, thì Lý Cô Tiếu vẫn sẽ gϊếŧ tôi.
Tôi từng hỏi người bên cạnh, đáp án nhận được là có lẽ người ấy sợ nỗi hận của Lý Cô Tiếu với tôi không đủ sâu, nhưng tôi cứ cảm thấy lý do này quá khiên cưỡng, nên ngoài việc dụ người sau lưng tôi ra, thì "đại ca" kia chắc chắn còn có mục đích khác, chỉ có điều giờ tôi căn bản không nghĩ ra đáp án.
Vứt hết những suy nghĩ lung tung đi, tôi nghĩ bụng mặc kệ đi, dù sao cuối cùng cũng sẽ có đáp án thôi.
Tôi nhìn Chu Dung, hỏi hắn: "Anh có quan hệ gì với ông Nhĩ? Tại sao ông ấy tin tưởng anh như vậy, mà anh lại phản bội ông ấy?"
Chu Dung nói rất gợi đòn: "Cậu đoán xem."
Nói xong, hắn đột nhiên nói một câu: "Tôi không có thời gian chơi với cậu nữa rồi, tạm biệt."
Nghe được câu này, tội giật mình, trơ mắt nhìn cái cổ Chu Dung lúc nãy còn hồng hào ngoẹo sang một bên, hắn trợn to mắt, khóe miệng có vết máu.
Sự việc xảy ra đột ngột khiến tôi và Đoàn Thanh Hồ đều ngạc nhiên không nói lên lời, tôi giơ tay ra đặt dưới mũi Chu Dung, rồi lại sờ vào động mạch cổ hắn, sau đó ngồi phịch xuống đất, chân tay lạnh ngắt nói: "Chị, hắn chết rồi."
Chu Dung chết rồi! Tôi không hiểu nổi, sao đột nhiên hắn lại chết chứ?
Sắc mặt Đoàn Thanh Hồ nghiêm trọng, tôi nhìn chằm chằm Chu Dung. Trong lòng có cảm giác sợ hãi, dù tôi đã trải qua nhiều việc nhưng đối mặt với người chết, tôi vẫn không nhịn được mà sợ hãi từ tận đáy lòng, vì tôi luôn quý trọng sinh mệnh, không phải vạn bất đắc dĩ thì tôi chắc chắn sẽ không gϊếŧ người.
Đoàn Thanh Hồ giơ tay ra bóp mở miệng Chu Dung, nhìn vào trong, mặt không cảm xúc nói: "Trong răng hắn nhét thuốc độc, chắc là để tiện tự sát sau khi bị bắt."
Còn có loại người này? Tôi còn tưởng sắp xếp thế này chỉ có trong phim thôi, thì ra ngoài đời cũng tồn tại thật. Nhưng tôi không hiểu, lúc Chu Dung bị tôi bắt chẳng phải vẫn chưa chết sao? Sao đột nhiên lại chết?
Lúc này, Đoàn Thanh Hồ đột nhiên đặt ngón út vào lỗ tai Chu Dung, móc nhẹ một cái, vậy mà lại móc ra được một thứ nhỏ màu đen, tôi hỏi chị ấy đây là gì? Chị ấy nói: "Là một loại máy nghe trộm, hơn nữa có thể kết nối với đầu còn lại. Là máy nghe trộm cao cấp mà có thể nghe được tiếng nhau. Tôi nghĩ, là có người thông qua thứ này ra lệnh tự sát cho hắn, mà hiện tại, cái máy nghe trộm này đã bị bên kia cắt đứt liên lạc rồi."
Tôi lấy máy nghe trộm từ trong tay Đoàn Thanh Hồ, kinh ngạc hỏi chị ấy sao lại biết nhiều vậy? Chị ấy nói: "Ngày trước từng tiếp xúc, làm nghề như chúng tôi, đều hiểu những thứ này."
Thì ra là vậy.
Tôi nghĩ một lúc, rồi gọi điện cho Tam gia, nói việc này với anh ấy, anh ấy bảo chúng tôi đừng làm gì cả, anh ấy sẽ dẫn người đến luôn.
Không lâu sau, Tam gia đã dẫn người đến dọn xác, anh ấy gọi người đến dọn dẹp phòng chúng tôi một lúc, còn xóa hết tất cả lịch sử camera của khách sạn, sau khi chắc chắn không để lại dấu vết gì, anh ấy mới rời đi cùng chúng tôi.
Tôi cũng biết xảy ra việc này, còn ở đây sẽ không an toàn, nên dọn đến Cẩm Tú cùng Đoàn Thanh Hồ ngay trong đêm, còn gọi cả anh Đậu đến nữa.
Cả đêm trằn trọc, ngày hôm sau, mới sáng ra tôi đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cầm lên xem, thế mà lại là ông Nhĩ gọi, tôi giật thót. Nghĩ bụng chẳng nhẽ ông Nhĩ biết việc của Chu Dung rồi?
Nghĩ đến đây, tôi vội vàng ấn phím nghe, lúc này, đầu kia điện thoại vang lên tiếng hét bất mãn của ông Nhĩ: "Ranh con, ông đây cho cậu ăn nhờ ở đậu một năm, còn dạy cậu nhiều thứ, sau khi cậu đi còn chẳng thèm báo tin bình an cho tôi, cậu đúng là không có lương tâm."
Nghe tiếng mắng mạnh mẽ vang dội của ông Nhĩ, tôi cảm thấy thân thiết vô cùng, nhưng điều khiến tôi thấy tò mò là nghe giọng ông Nhĩ thì hình như ông ấy không hề biết Nam Kinh đã xảy ra chuyện gì, là đang đóng kịch hay có điều bí ẩn gì khác?
Nghĩ đến đây, tôi thăm dò: "Ông Nhĩ, Chu Dung chết rồi."
Đầu kia điện thoại yên lặng chốc lát, sau đó ông ấy hỏi với giọng kì quái: "Chu Dung là ai?"
Đợi mãi thế mà lại đợi được câu thế này, đột nhiên tôi có cảm giác giở khóc giở cười. Tôi bảo ông ấy đừng giả vỡ nữa, Chu Dung là ông chủ của khách sạn Giai Giai, là ông ấy đưa tôi danh thϊếp, bảo tôi đến tìm Chu Dung.
Ông Nhĩ bực mình nói: "Ranh con, cậu nói linh tinh gì đấy? Tôi không hề để danh thϊếp gì cho cậu hết, lại càng không biết khách sạn Giai Giai gì cả. Ông đây ở trên núi hai mươi mấy năm rồi, cậu cảm thấy tôi sẽ quen người ở Nam Kinh chắc?"
Tôi giở khóc giở cười nói: "Ông, ông đừng giả vờ nữa, cháu biết thân phận ông không đơn giản, hơn nữa người này đã thừa nhận quen ông từ lâu, ngày đầu tiên đến, hắn còn cho cháu xem tin nhắn ông gửi cho hắn, cháu so số điện thoại, chính là số của ông."
Lúc đầu nếu không phải vì số điện thoại đúng là của ông Nhĩ, tôi cũng sẽ không tin tưởng Chu Dung.
Ông lão hỏi tôi thật hay giả, nói ông ấy không hề gửi tin nhắn cho ai, lặng im chốc lát, ông ấy nói: "Tôi nhớ ra rồi, sau khi cậu đi, có người mượn điện thoại của tôi. Có phải người đó dùng điện thoại tôi để gửi không?"
Tôi vô cùng căng thẳng, hỏi ông ấy người đó là ai? Ông ấy nói thằng nhóc phụ trách đưa thuốc với rượu cho ông ấy, tôi hỏi ông ấy người đó có thân phận gì? Tôi biết những người bên cạnh ông lão đều không đơn giản, cũng không phải ai cũng có thể đến chỗ ông ấy, lại còn mượn điện thoại nữa chứ.
Ông lão im lặng, hỏi: "Bốn quyển sách đó có phải cũng ở trong thùng không?"
Tôi nói đúng thế, chính vì những quyển sách này và số điện thoại kia, tôi mới không tin mấy lời của ông Nhĩ. Tin nhắn ông ấy có thể nói là người khác mượn điện thoại, còn sách thì sao? Ông ấy rất quý những quyển sách này.
Ông lão không nói gì, mãi sau đột nhiên cười ha ha, tiếng cười hơi thê lương, nghe vào tai lòng chợt thấy chua chát, tôi hỏi: "Ông Nhĩ, rốt cuộc là có chuyện gì thế?"
Ông lão thở dài, nói: "Trần Danh, tôi không thể nói với cậu cái gì cả, tôi chỉ có thể nói với cậu một việc, đó chính là cái thùng không phải tôi đưa cho cậu, nhưng tôi có thể nói với cậu một việc, đó là người đưa cậu cái thùng đáng để cậu tin tưởng."
Nói xong lời này, ông lão dập máy.
Nhìn điện thoại, tôi hơi hoảng hốt, có thể thấy, ông lão không hề lừa tôi, dù sao chứng cứ xác thực, ông ấy lừa tôi cũng chẳng có gì hay. Hơn nữa, tôi luôn tò mò tại sao ông lão lại bảo người chuyển cái thùng cho tôi, mà không phải đích thân đưa cho tôi, hôm nay tôi đã rõ, vì cái thùng không phải ông ấy chuẩn bị.
Hơn nữa, nghe ý của ông ấy thì người chuẩn bị cái thùng này chắc hẳn rất quen thuộc với ông ấy. Hơn nữa có khả năng đây là người phía sau tôi.
Nhưng tại sao hắn lại phải giấu thân phận, muốn tôi tưởng là ông lão chuẩn bị thùng? Ông lão nói người này đáng tin, nhưng sự phản bội của Chu Dung, hắn thực sự không biết gì ư?
Đầu óc tôi loạn hết cả lên, tôi cảm thấy bộ não mình sắp không đủ dùng rồi.
Đang đau đầu thì một số máy lạ đột nhiên gửi tin nhắn, tôi mở ra đọc, chỉ thấy trong tin nhắn viết: "Em trai bé nhỏ, chị rất khỏe, cảm ơn em, chị rất nhớ em."