Mục lục
Kim bài nhân sinh (Full 596 chap)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lúc Tô Nhược Thủy đi vào nhà vệ sinh, chính mắt tôi nhìn thấy Trần Danh giả đổ một thứ gì đó vào ly rượu của cô ấy. Tôi nghĩ chắc chắn đó là thuốc kí©ɧ ɖụ©.

Tôi hít một hơi thật sâu, đi vào nhà vệ sinh theo một hướng khác. Lúc lướt qua nhà vệ sinh nữ, tôi nhìn thấy Tô Nhược Thủy đang cố gắng lau vết bẩn trên áo. Tôi đi qua cô ấy, chặn cổ họng mình giả giọng nhẹ nhàng, hỏi: "Tô Nhược Thủy, là cô sao?"

Tay Tô Nhược Thủy khẽ run, vội trả lời rằng tôi nhận nhầm người rồi. Tôi đáp: "Đừng lo lắng, tôi tới đây để nói với cô một chuyện, nếu cô không muốn đêm nay bị kẻ khác làm nhục thì hãy mở điện thoại của mình ra, trong phần ghi âm có một đoạn ghi âm, nghe nó rồi cô sẽ biết gã đàn ông ngồi đối diện cô là một kẻ lòng lang dạ sói đến mức nào.

Nói xong, tôi liền bước vào nhà vệ sinh nam, nấp sau góc tường nhìn trộm Tô Nhược Thủy. Sau khi nghe lời tôi nói, cô ấy ngẩn người đứng im, sau đó lấy điện thoại ra tìm đoạn ghi âm kia. Đoạn ghi âm đó chính là những lời tôi và Bào Văn nói với nhau ở căn phòng trong khách sạn. Bởi vì máy nghe lén của tôi và điện thoại của Tô Nhược Thủy kết nối với nhau, cho nên đoạn ghi âm đó mới được đồng bộ trong điện thoại của cô ấy.

Tô Nhược Thủy im lặng nghe hết đoạn ghi âm trong điện thoại, chiếc điện thoại trong tay suýt rơi xuống đất. Cô ấy bần thần đứng đó rồi nhìn lại hình bóng mình trong gương, cười cay đắng như tự chế giễu bản thân. Xong xuôi, cô ấy đi về phía Trần Danh giả. Trần Danh giả khi đó vẫn chưa biết việc mình đã bị vạch trần nên khi vừa thấy Tô Nhược Thủy quay lại, lập tức nặn ra một nụ cười dịu dàng. Tô Nhược Thủy không ngồi xuống, cô ấy cầm ly rượu lên uống hết trước ánh mắt đầy nghi ngờ của Trần Danh giả.

Lúc đó, tôi lặng người vì tôi vốn cho rằng sau khi biết Trần Danh giả có ý đồ xấu với mình, Tô Nhược Thủy sẽ không uống ly rượu đó, cho nên tôi mới không nhắc nhở cô ấy. Thật không ngờ cô ấy vẫn uống ly rượu này. Nghĩ đến việc trong đó có thuốc kí©ɧ ɖụ©, tôi vô cùng kích động tới nỗi muốn lao ra ngoài đó luôn. Nhưng khi tôi nhìn thấy Tô Nhược Thủy nói gì đó với Trần Danh giả rồi hiên ngang bỏ đi, để lại Trần Danh giả vẫn đang bần thần vì kinh ngạc thì tôi mới hiểu ra vấn đề. Có lẽ ly rượu cô ấy vừa uống chính là ly rượu từ biệt, ý muốn nói rằng sau khi uống hết ly rượu này thì hai người bọn họ không cần gặp lại nữa.


Trần Danh giả có lẽ cũng không biết tại sao sau khi Tô Nhược Thủy đi vào nhà vệ sinh thì thái độ lại quay ngoắt 180 độ như vậy. Hắn ta cau mày rồi định đuổi theo cô ấy. Nhưng đúng lúc đó, người hâm mộ của Tô Nhược Thủy kéo tới vây lấy cô ấy. Nhờ sự xuất hiện của đám người này mà Trần Danh giả đành phải ngồi im, không dám lại gần cô ấy. Nhưng hắn ta không hề biết, đám người hâm mộ này chính là do tôi sắp xếp, bọn họ đều là người của Lục Hiểu Phong.

Tô Nhược Thủy nhanh chóng rời khỏi đó. Lúc này, tôi thấy Trần Danh giả móc điện thoại ra, không biết hắn gọi điện cho ai. Sau khi nói chuyện điện thoại xong, mặt hắn biến sắc, sát khí đằng đằng, miệng lẩm bẩm nói gì đó. Lần này, tôi đọc được khẩu hình của hắn, hắn nói: "Đêm nay cô không thoát khỏi tay tôi được đâu".

Nghĩ đến việc có lẽ bên cạnh Tô Nhược Thủy có tai mắt của Trần Danh giả, lại thêm việc Tô Nhược Thủy uống phải thuốc kí©ɧ ɖụ©, tôi cũng lờ mờ đoán ra hắn đang định làm gì. Lũ rác rưởi này cũng chỉ có thể dùng thủ đoạn bỉ ổi này để đối phó với một cô gái chân yếu tay mềm mà thôi.

Trần Danh giả không rời khỏi đó ngay mà ung dung ngồi ăn uống. Tôi biết hắn không vội bởi thuốc kí©ɧ ɖụ© cần phải đợi một thời gian mới phát huy tác dụng.
Tôi âm thầm rời khỏi nhà hàng. Thấy tôi, người của tôi sắp xếp đứng chờ trước cổng bước tới báo cáo: "Anh Hải, quản lý của Tô Nhược Thủy đã đưa cô ấy đi khỏi, chúng tôi đã cho người đi theo".

Tôi gật đầu, bắt xe đến khách sạn mà Tô Nhược Thủy ở trước đây. Sau khi đến nơi, người của tôi báo cáo: "Anh Hải, Tô Nhược Thủy đã bị đưa vào phòng rồi. Tôi thấy quản lý của cô ấy gọi một cuộc điện thoại sau khi ra ngoài. Cô ta gọi người trong điện thoại là "anh Trần". Cô ta còn nói trong phòng đã bố trí sẵn camera. Cô ta hẹn lát nữa sẽ dụ tất cả mọi người ra ngoài và bảo người trong điện thoại nửa tiếng nữa tới đây".

Nghe những lời này, lửa giận trong lòng tôi bốc lên ngùn ngụt. Thật không ngờ người quản lý kia chính là người của Trần Danh giả. Tất cả việc ăn uống ngủ nghỉ của Tô Nhược Thủy đều do cô ta sắp xếp nên việc làm hại Tô Nhược Thủy đối với cô ta dễ như trở bàn tay. Cũng có nghĩa là, cho dù đêm nay Tô Nhược Thủy không uống phải ly nước kia thì chỉ cần người quản lý kia còn ở bên cạnh cô ấy thì Trần Danh giả có thể làm hại cô ấy bất cứ lúc nào. Tôi nghĩ, sự cố trên sân khấu lần trước cũng khó mà thiếu phần của người quản lý này.
Nghĩ vậy, tôi khó lòng giữ được bình tĩnh, lạnh lùng nói: "Trói người quản lý đó lại rồi đưa tới phòng Tô Nhược Thủy. Ngoài ra, báo Lục Hiểu Phong chuẩn bị phẫu thuật, nói với ông ấy Tô Nhược Thủy bị người ta lừa uống thuốc kí©ɧ ɖụ©".

Sau khi nhận chỉ thị của tôi, người đó lập tức đi truyền lệnh xuống bên dưới. Còn tôi thì thuận theo ống thông gió ở đằng sau, leo lên phòng Tô Nhược Thủy ở tầng 3. Khi tôi vào phòng Tô Nhược Thủy, cô ấy không có trong phòng. Từ nhà tắm vọng ra tiếng nước chảy róc rách nên tôi biết cô ấy đang tắm. Đang nghĩ cách làm thế nào để khiến cô ấy bất tỉnh rồi đưa đi khỏi đây thì tôi nghe thấy tiếng rên ngày càng dồn dập.

Tôi không phải "một tấm chiếu mới" chưa trải sự đời nên vừa nghe là biết đó là tiếng gì. Chắc chắn thuốc kí©ɧ ɖụ© đã phát huy tác dụng khiến Tô Nhược Thủy vô cùng khó chịu. Tiếng rên càng lúc nghe càng rõ, tôi cảm thấy toàn bộ máu nóng trong người mình đang cuộn trào dữ dội. Tôi mau chóng dập tắt ý nghĩ đen tối manh nha trong đầu, nhanh chóng tìm kiếm khắp căn phòng. Cuối cùng tôi cũng tìm thấy một chiếc camera được giấu ở phía đối diện đầu giường. Tôi lập tức gỡ chiếc camera, đạp vỡ nó. Lúc này, âm thanh trong phòng tắm vọng ra ngày càng lớn. Tôi chậm rãi bước tới trước cửa phòng tắm, trong lòng vô cùng mâu thuẫn.
Tôi không biết có nên vào trong đó hay không. Nếu tôi vào đó lúc này chắc chắn sẽ khiến cô ấy hoảng sợ. Nhưng nếu tôi không vào thì có lẽ cô ấy sẽ chẳng có sức mà ra khỏi đó nữa. Người của tôi sắp đem quản lý kia tới, chắc chắn tôi không thể để họ nhìn thấy cảnh này. Nghĩ vậy, tôi liền mở cửa phòng tắm rồi bước vào. Không biết có phải do quá khó chịu và bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ cao độ bởi thứ thuốc kia hay không mà Tô Nhược Thủy không hề phát hiện ra có người mở cửa bước vào.

Cảnh tượng trước mắt làm cho máu nóng trong cơ thể tôi cuộn trào.

Tô Nhược Thủy đang nằm trong bồn tắm, thân thể trắng nõn ngâm trong nước nóng nên chuyển sang hồng hồng, trên chóp mũi lấm tấm mồ hôi.

Đây không phải lần đầu tôi nhìn thấy cơ thể của Tô Nhược Thủy. Mặc dù chúng tôi chưa làm tới bước cuối cùng, nhưng từng vị trí trên người cô ấy đều rất quen thuộc với tôi, tôi thậm chí còn nhớ rất rõ. Nhưng dù vậy, khi nhìn thấy cảnh này, tôi vẫn không khỏi bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Tôi nuốt nước bọt một cái, cố gắng kìm nén du͙© vọиɠ đang sắp sửa tuôn trào. Tôi hít một hơi thật sâu, từ từ bước tới bên cạnh bồn tắm. Lúc này Tô Nhược Thủy vẫn đang chìm đắm trong thế giới riêng của bản thân, đôi tay hư hỏng của tôi không kìm nén nổi mà quanh quẩn dây dưa trên người cô ấy. Chân mày tôi căng ra, ngại ngùng tự trách bản thân: "Không được ... mình không thể làm như vậy được ..."

Mái tóc dài của cô ấy bị nước từ vòi hoa sen trên đầu nhỏ xuống làm ướt, những giọt nước lăn tăn không ngừng chảy xuống cơ thể Nhược Thủy. Có sợi tóc của cô ấy trôi nổi trong nước, có sợi lại dính bết trên người khiến cô ấy càng thêm gợi cảm và quyến rũ.

Tôi bắt đầu không ngừng nuốt nước bọt nhưng rồi nhận ra nuốt nước bọt cũng chẳng làm trôi đi du͙© vọиɠ của tôi đối với cô ấy. Tôi cảm thấy quyết định này khó khăn như những quyết định phải đưa ra vào thời khắc sinh tử vậy. Tôi cầm khăn tắm lên, quấn quanh người cô ấy rồi bế cô ấy lên.
Vì động tác của tôi rất nhanh, đầu óc Tô Nhược Thủy lúc này lại không tỉnh táo cho nên cô ấy vẫn chưa nhận thức được sự có mặt và những việc tôi vừa làm. Đến tận khi tôi quay lưng lại định bế cô ấy ra khỏi phòng tắm thì Tô Nhược Thủy mới mở mắt ra, kinh hoàng kêu lên một tiếng. Sau đó cô ấy cố đẩy tôi ra, chẳng may tay tôi trơn nên đánh rơi cô ấy xuống đất.

Tôi vội nằm xuống đỡ cho cô ấy khỏi bị đau. Tô Nhược Thủy hét lên một tiếng, ngã vào người tôi. Sau đó cô ấy định né sang một bên nhưng bị tôi ôm eo kéo lại. Lúc này, chiếc khăn tắm trên người Tô Nhược Thủy rơi xuống sàn. Khi bàn tay ấm áp của tôi ôm chặt eo cô ấy, Nhược Thủy run mạnh, sau đó hoảng loạn định ngồi dậy nhưng thần chí cô ấy không tỉnh táo nên không thể ngồi dậy được. Cơ thế cô ấy lại va mạnh vào cơ thể tôi, lần này còn va theo hướng chính diện. Tôi lập tức giang tay ôm lấy cô ấy, lo lắng hỏi: "Nhược Thủy, ngã có đau không?"
Đầu Nhược Thủy đập vào cằm tôi. Một tay cô ấy che đầu, một tay chống xuống đất định ngồi dậy nhưng lại một lần nữa ngã vào người tôi.

Lúc này, tôi cảm thấy tất cả phòng tuyến của mình đã bị phá vỡ. Tôi chỉ muốn ôm thật chặt thân thể cô gái này, cùng cô ấy hòa làm một.


Kỹ năng hôn của Tô Nhược Thủy vẫn rất giỏi, khiến tôi cảm thấy dường như người đang chủ động là cô ấy chứ không phải là tôi.


Đúng vào lúc tôi không kiểm soát được bản thân mình, suýt đi quá giới hạn với cô ấy thì tiếng gõ cửa vang lên làm đầu óc tôi tỉnh táo hẳn. Tôi cố gắng đẩy Nhược Thủy ra rồi bế ra ngoài, mặc lại quần áo cho cô ấy. Tôi làm Nhược Thủy ngất đi rồi đi ra cửa, thấy người của tôi đã cải trang thành nhân viên phục vụ đứng ở bên ngoài, tay đẩy một xe đẩy đồ ăn. Chiếc xe đẩy được phủ một tấm vải trắng. Tôi mở cửa ra, người đó đẩy xe đẩy đồ ăn bước vào, nói với tôi: "Anh Hải, người quản lý đó tôi đang giấu dưới chiếc xe đẩy này".

Tôi mở hé tấm khăn màu trắng, nhìn thấy người quản lý của Tô Nhược Thủy bị trói lại, bịt miệng nhốt ở đó. Lúc nhìn thấy tôi, cô ta vô cùng sợ hãi, cố gắng nói gì đó nhưng vì miệng bị bịt lại nên không nói được gì cả. Tôi lôi cô ta ra rồi đẩy ngã xuống sàn nhà, sau đó bế Tô Nhược Thủy lên, lạnh lùng ra lệnh: "Trừ khử cô ta đi".


Cô ta nghe thấy vậy thì sợ hãi đến ngây người. Cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt cầu khẩn nhưng tôi chẳng thèm để ý. Bất cứ kẻ nào muốn làm hại Tô Nhược Thủy, dù là vì lí do gì đi chăng nữa thì tôi cũng không thể tha thứ!



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK