Mục lục
Kim bài nhân sinh (Full 596 chap)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi nói muốn đưa Bào Văn đi gặp chị Hoa, cô ta biết chúng tôi có chuyện chính phải làm, cũng không ve vãn với tôi nữa, mà quay người đi tắm rửa rồi cười quyến rũ bước ra, tôi vẫn tiếp tục ở đó hút thuốc, mãi đến khi hút hết điếu thuốc tôi mới đứng lên đi tắm rồi ra ngoài.

Sau khi thay quần áo sạch sẽ, tôi giả vờ lơ đãng hỏi: "Đúng rồi, có phải lúc tối em đã quay về không?"

Bào Văn sững người, lắc đầu nói không có, tôi nhíu mày không nói gì, cô ta hỏi tôi tại sao lại hỏi như vậy? Tôi nói không có gì, chỉ là đồ của tôi giống như đã bị động vào, còn tưởng là cô ta đã trở về, cũng có thể là lao công trong lúc tôi không có ở phòng nên tới dọn dẹp vệ sinh.

Nói xong, tôi hỏi Bào Văn chuẩn bị xong chưa? Cô ta nói muốn dặm lại phấn, thế là tôi nằm trên giường đợi cô ta, vừa chăm chú nhìn cô ta trang điểm, tôi vừa thờ ơ hỏi: "Em nói xem Trần Danh liệu có yêu Tô Nhược Thủy không?"

Bào Văn chắc như đinh đóng cột, đến nghĩ cũng không nghĩ mà trả lời: "Không".

Tôi nói: "Chắc chắn vậy sao? Nói thật lòng thì cô ca sĩ đó cũng rất có sức hấp dẫn, giọng hát ngọt ngào không chán, hát rất đi vào lòng người, hơn nữa vừa nhìn đã thấy đúng là dáng vẻ con chim nhỏ nép vào người khác rồi, điều quan trọng hơn là nếu như Trần Danh mà hẹn hò với cô ấy thì e là có thể dựa vào thế lực của nhà cô ấy mà thoát khỏi sự khống chế của bố nuôi, có thể trở về vị trí ông trùm ngang ngược kiêu ngạo ở Nam Kinh của hắn rồi, cớ gì mà hắn lại không làm chứ?"

Bào Văn lắc đầu, đùa cợt nói : "Tô Nhược Thủy có sức hút đến thế nào Trần Danh cũng sẽ không để ý đến cô ấy, nhưng anh ta sẽ cố gắng để cô ấy thích anh ta, như vậy thì anh ta mới có thể hoàn thành sự báo thù của mình".

Tôi thót tim, biết ý của cô ta, là Trần Danh giả muốn thông qua chinh phục Tô Nhược Thủy, biến cô ấy trở thành người phụ nữ của mình để báo thù, mối thù này chính là thù hận với người anh trai là tôi đây.

Tôi giả vờ không hiểu hỏi: "Báo thù? Hắn muốn lợi dụng Tô Nhược Thủy để báo thù ai?"

Bào Văn nhíu mày, dường như có chút phiền phức vì bản thân đã lỡ miệng, cô ta thản nhiên nói: "Cụ thể thì em cũng không rõ, hình như là Tô Quảng Hạ trước đó đã gϊếŧ một người anh em của Trần Danh, anh ta một lòng muốn báo thù cho người anh em của mình, sao có thể yêu em gái của kẻ thù chứ?"

Tôi giả vờ không hề quan tâm nói: "Hóa ra là vậy, đúng là đáng tiếc, nếu như anh ta thích Tô Nhược Thủy thì anh cũng không cần phải suốt ngày nơm nớp lo sợ nữa, sợ anh ta sẽ dụ dỗ em, sẽ ra tay với em".


Bào Văn nghe vậy thì khuôn mặt nở một nụ cười ngọt ngào, cô ta nói: "Anh đó, đúng là không thể tin tưởng em một chút nào sao? Trần Danh cho dù có bước lên vị trí cao như thế nào trong thế giới ngầm thì em cũng không thèm để ý đến anh ta dù chỉ một chút, em đã từng nói rồi, em là của anh".

Tôi đi tới ôm cô ta từ phía sau nói: "Ừ, em là của anh, không ai được cướp đi".

Một lát sau, Bào Văn trang điểm xong, chúng tôi cùng rời khỏi câu lạc bộ, Tiểu Thúy và Trương Tam dẫn chúng tôi tới nhà chị Hoa. Lúc đến nhà chị Hoa là đã ba giờ sáng rồi, chị Hoa mở cửa ra hiệu bảo chúng tôi vào nhà, sau đó bảo Trương Tam ra ngoài đầu đường canh chừng.

Mấy ngày không gặp, chị Hoa có vẻ như không phải chỉ gầy đi một ít, cả người nhìn không có tinh thần, chúng tôi vừa vào chị ta đã nhìn Bào Văn bên cạnh tôi, đáy mắt ánh lên vẻ kinh ngạc. Chị ta nói: "Tôi nhớ cô gái này, cô đến ở trước anh Hải một ngày, hai người..."
Bào Văn lạnh nhạt cười, nói: "Nghiệt duyên".

Hai chữ ngắn gọn đã chặn đứng những câu hỏi của chị Hoa, chị ta thông minh như vậy đương nhiên biết chuyện không đơn giản như thế, nhưng cũng chính vì thông minh nên chị ta mới không tiếp tục hỏi, chị ta cười mời chúng tôi ngồi, tôi nhìn bức di ảnh cách đó không xa của chồng chị ta, gã trông ảnh rất trẻ, cười rất rạng rỡ, như chỉ hai mươi tuổi vậy.

Tôi chỉ liếc nhìn một cái rồi ngồi xuống, chị Hoa bảo Tiểu Thúy đi pha cho chúng tôi ấm trà, sau đó hỏi Bào Văn có phải muốn làm MC không. Bào Văn gật đầu, chị Hoa nói: "Tiểu Tam và một người anh em của Vương Hào có quan hệ rất tốt, nếu như cô không ngại có thể lấy danh nghĩa là bạn gái của Tiểu Tam gặp mặt người anh em kia của nó, để cậu ta giới thiệu, điều kiện của cô tốt thế này, tôi nghĩ đối phương chắc chắn sẽ rất hài lòng với cô".
Điều kiện của Bào Văn tốt là sự thật, dù sao cô ta cũng xuất thân là tiếp viên hàng không, lại là thiên kim đại tiểu thư, bất luận là khí chất hay dung mạo đều không thể bắt bẻ, so với Tôn Duyệt có khí chất dịu dàng, thì cô ta vừa nhìn đã thấy một người phụ nữ mạnh mẽ giỏi giang, rất hợp với không khí sàn đấu thế giới ngầm.

Nhưng tôi cũng không lập tức đồng ý, mà nhíu mày, để lộ dáng vẻ không hài lòng nói: "Không thể để chị giới thiệu sao?"

Nhân vật tinh anh như chị Hoa đương nhiên biết tôi đang nghĩ gì, lập tức cười híp mắt nói: "Haizz, tôi biết cậu để ý để người đẹp này làm bạn gái của Tiểu Tam, nhưng chỉ là diễn kịch thôi mà, cô ấy là bạn gái của cậu, Tiểu Tam có một trăm lá gan cũng không dám lợi dụng gì cô ấy, hơn nữa không phải tôi không muốn trực tiếp giúp đỡ cậu, mà là một quả phụ như tôi lúc này nếu như còn có tâm trạng giới thiệu người cho Vương Hào thì bọn họ có thể sẽ nghi ngờ tôi".
Tôi nói: "Những gì chị nói tôi đều hiểu, nhưng..."

Không đợi cho tôi nói xong, Bào Văn liền giữ tay tôi lại, cười nói: "Chẳng qua chỉ là diễn kịch mà thôi, anh yên tâm đi, em sẽ không bị thiệt thòi gì đâu".

Tôi gật đầu, ra vẻ bất đắc dĩ nói: "Vậy được".

Nói xong, tôi nhìn chị Hoa, nói: "Nếu đã như vậy thì làm phiền chị rồi".

Chị Hoa nói giọng kính cần khách sáo nói: "Làm việc cho anh Hải là vinh hạnh của tôi, nếu đã như thế thì tôi sắp xếp luôn nhé".

Nói xong, chị ấy bảo Tiểu Thúy đi đổi ca cho Trương Tam, một lát sau, Trương Tam quay về, chị Hoa nói với Trương Tam kế hoạch, Trương Tam và Bào Văn cùng rời đi, đêm nay hai người họ phải chuẩn bị xong những hiện tượng giả của một đôi, đợi bọn họ đi xong, tôi thầm nghĩ để đề phòng ngộ nhỡ, tôi phải hủy bỏ tất cả những tư liệu giám sát ở câu lạc bộ đi, nếu không bị người có dã tâm thấy tôi và Bào Văn lúc nào cũng đi có đôi có cặp với nhau thì phiền phức.
Đang suy nghĩ thì tôi cảm nhận được Chị Hoa đang nhìn tôi rất hào hứng, tôi nói: "Chị Hoa, chị dùng ánh mắt say đắm đấy nhìn tôi tôi rất căng thẳng đấy".

Trải qua một quãng thời gian ở cạnh nhau, tôi đã tin tưởng chị Hoa hơn rất nhiều, nói chuyện với chị ta tất nhiên cũng không còn cứng nhắc câu nệ nữa.

Chị Hoa cười nói: "Cậu nói thật đi, có phải cậu đang lừa tôi không?"

Tôi thản nhiên nói: "Chuyện em lừa chị có rất nhiều, không biết chị đang nói đến chuyện nào?"

Chị Hoa tức giận trừng mắt nhìn tôi nói: "Chính là chuyện ấy đấy".

Tôi cười hỏi sao chị ấy biết? Chị ấy lại lần nữa trừng mắt nhìn tôi nói: "Người phụ nữ vừa nãy vừa nhìn đã thấy không phải hiền lành gì, điều quan trọng hơn là tướng mạo của cô ấy nói cho tôi biết cô ấy là một người phụ nữ có du͙© vọиɠ rất mãnh liệt, người phụ nữ như vậy mà nguyện một lòng cam tâm tình nguyện đi theo cậu, cậu thế nào chả phải thỏa mãn cho cô ấy chứ".
Tướng mạo của Bào Văn thế mà lại để lộ ra bí mật này sao? Tôi không khỏi cảm thấy buồn cười, chị Hoa hào hứng hỏi tôi cô ta có phải là người vợ xinh đẹp tuyệt trần mà tôi vẫn hay nói đó không? Tôi giật mình nghĩ đến Tống Giai Âm, lúc tôi và chị Hoa nhắc đến vợ tôi, ý tôi nói là cô ấy.

Vừa nghĩ đến cô ấy, trái tim tôi lập tức rối loạn, bởi vì tôi giật mình nhớ ra cô ấy nói đợi câu trả lời của tôi, nhưng tôi vẫn chưa trả lời cô ấy, tôi rất lo lắng, lo lắng cô ấy liệu có vì không đợi được tin nhắn của tôi mà cho rẳng người trong thiên hạ mà tôi nói bao gồm cả cô ấy.

Chị Hoa thấy tôi tư tưởng không tập trung, như đi vào cõi thần tiên, dường như đã đoán ra được gì đó, thở dài một hơi nói: "Tình yêu mà, đúng là một chuyện không công bằng".

Tôi lấy lại tinh thần, đứng lên nói: "Em đi trước đây".
Nói xong tôi đi ra khỏi cửa.

Rời khỏi nhà chị Hoa, một trận gió thổi đến, đầu óc hỗn độn của tôi tỉnh táo lên được vài phần, tôi lắc lắc đầu, nghĩ đến câu hỏi mà Tống Giai Âm hỏi tôi, không khỏi nghĩ đến nếu như giữa Tô Nhược Thủy và Tống Giai Âm chỉ có thể được chọn một người, tôi sẽ chọn ai? Tôi không biết.

Tôi vẫn luôn cho rằng, tôi và Tô Nhược Thủy đã chấm dứt rồi sẽ không còn bất cứ dây dưa nào nữa, nhưng tôi không ngờ được sẽ có một ngày chúng tôi lại lần nữa liên quan đến nhau, còn cô ấy lại lần nữa trở thành khoảnh cách giữa tôi và Tống Giai Âm, vượt qua nó hay là nán lại bên cạnh cô ấy, đối mặt với Tống Giai Âm, tôi không biết phải nên lựa chọn thế nào.

Tôi như âm hồn phiêu dạt đến một cửa hàng bán điện thoại cũ, bây giờ mới có 4 giờ sáng, cho nên tất cả các cửa tiệm vẫn chưa mở cửa, chỉ là nếu như tôi muốn vào thì đều có thể vào được. Tôi đứng ở cửa, suy nghĩ xem có nên đi mua một chiếc sim để liên lạc với Tống Giai Âm, vỗ về cô ấy một chút hay không, nhưng lúc này tôi phát hiện ra tôi căn bản không biết câu trả lời, nên dứt khoát vờ như không nhìn thấy câu hỏi này, quay người trở về câu lạc bộ.
Một đêm khó ngủ.

Trưa ngày hôm sau, Bào Văn gọi điện cho tôi nói Trương Tam đã đưa cô ta đến gặp người anh em kia của Vương Hào rồi, đối phương đã giới thiệu cô ta cho Vương Hào, Vương Hào rất hài lòng với cô ta, tối nay bảo cô ta đến thử, nếu như cô ta có thể đảm nhận được việc làm MC thì có thể sẽ được giữ lại.

Tôi không bất ngờ với kết quả này, nói tôi biết rồi, rồi chuẩn bị tắt máy, nhưng đúng lúc này cô ta nói: "Chồng à, em cảm thấy có người theo dõi em".

Tôi biết là việc do Lục Hiểu Phong làm, giả vờ lo lắng hỏi: "Chuyện như thế nào? Có điều tra ra được nguồn gốc gì của đối phương không?"

Bào Văn nói: "Đối phương rất thận trọng, không điều tra được gì, người của em cũng không hề hay biết, nhưng điều kỳ lạ là em có thể cảm nhận được những người này".
Tôi im lặng một lúc rồi nói: "Anh biết rồi, hai hôm tới anh sẽ âm thầm theo dõi, anh muốn xem là kẻ nào to gan như vậy, lại dám có ý đồ xấu với em".

Bào Văn cười nói: "Có anh ở sau lưng bảo vệ em, em không sợ gì nữa".

Chúng tôi nói chuyện thêm vài câu rồi mới cúp mắt, lúc này bên ngoài có người gõ cửa, tôi đi tới nhìn qua mắt mèo thì thấy một người trong số năm người mà Lục Hiểu Phong đưa cho tôi, người này mặc quần áo phục vụ, cảnh giác nhìn xung quanh, tôi vội vàng mở của, cậu ta lập tức nói: "Quý khách, xin chào, đồ quý khách gọi ạ".


"Cảm ơn". Tôi nhận đồ rõ ràng thấy bên trong có kèm một tờ giấy, tôi đặt đồ ăn xuống, mở tờ giấy ra xem, chỉ thấy bên trên viết mấy chữ: "Trần Danh hẹn Tô Nhược Thủy đến nhà hàng món pháp "IHOPE" dùng bữa, Trần Danh đã mua thuốc kí©ɧ ɖụ©".

Đọc những chữ này, trái tim tôi trầm xuống, không nghĩ ngợi gì xông ra ngoài. Tôi phải đi cứu cô ấy, cho dù có bại lộ bản thân cũng không chối từ.


Lái xe đến IHOPE, tôi ngụy trang một chút rồi đi vào, lặng lẽ đến một góc vắng vẻ ngồi xuống, tôi bắt đầu tìm kiếm xung quanh, ở đây không có phòng riêng, cho nên tôi nhanh chóng tìm thấy Trần Danh giả và Tô Nhược Thủy ngồi ở một góc vắng vẻ, Tô Nhược Thủy đeo kính đen, đội mũ lưỡi trai, mặc một chiếc áo T-Shirt rộng thùng thình và quần Jeans, thoạt nhìn thì sẽ không nhận ra là ai, không biết Trần Danh giả nói với cô ấy cái gì mà cô ấy cười "ha ha", cười rất ngọt ngào, lúc này tôi thấy một nhân viên phục vụ mang một chai rượu vang đi về phía hai người bọn họ.


Tôi bình tĩnh quan sát, nhìn Trần Danh giả bảo nhân viên phục vụ rót rượu cho họ, thấy Trần Danh giả gắp một miếng bánh ngọt cho Tô Nhược Thủy, nhưng không cẩn thận để rơi miếng điểm tâm lên quần áo của cô ấy, cô ấy lập tức nói muốn vào nhà vệ sinh, sau khi cô ấy đi, hắn nhanh chóng bỏ đồ vào trong cốc rượu của cô ấy.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK