Ông chủ Lưu kia vừa nghe thấy Tôn Nam Bắc muốn đánh gãy chân mình thì sợ đến mức trốn ngay đến bên cạnh Tống Dịch Cương và chỉ vào đám đàn em của mình rồi nói: “Nhanh lên, đánh chết mấy thằng làm loạn ở quan bar này đi!”
Ông ta vừa dứt lời, đám người Tôn Nam Bắc đã ra tay rồi. Người anh ấy đưa đến là mấy người xuất sắc của công ty bảo vệ, đừng nói là mấy thằng lưu manh ở quán karaoke không có tiếng tăm, ngay cả đàn em của Tam gia cũng chưa chắc có thể thắng được họ. Cho nên kể từ khi bắt đầu chúng tôi đã nắm chắc phần thắng rồi.
Khi bọn họ ra tay, tôi lấy điện thoại ra xem giờ sau đó rít một hơi thuốc, lặng lẽ tính giờ cho họ.
Các cậu ấm cô chiêu đang ngồi ở đây lúc này còn không dám thở mạnh. Nhưng tôi nhìn ra được là bọn họ rất tức giận, dù sao thì trong mắt kiểu người cao ngạo này, cái thằng ất ơ không quyền không thế như tôi đáng bị bọn họ bắt nạt. Nếu họ không đánh chết tôi, tôi còn phải quỳ xuống nói cảm ơn, cho nên trong mắt họ sự phản khảng của tôi chính là khiêu khích và sỉ nhục họ.
Nhưng tôi thích nhìn dáng vẻ ghét tôi nhưng lại sợ tôi, muốn đánh tôi nhưng lại không dám đánh của họ.
Nhìn sắc mặt tái xanh của Tống Dịch Cương, tôi vỗ cặp mông cong của Tô Nhược Thủy và cưng chiều nói: “Ngoan, đi hát góp vui đi.”
Cả người Tô Nhược Thủy dán vào người tôi, cười quyến rũ, cô ấy ôm cổ tôi và hỏi tôi muốn nghe bài gì, tôi nói chỉ cần là cô ấy hát, tôi đều thích nghe.
Sau khi nghe xong Tô Nhược Thủy cười như hoa nở, chứng tỏ lời nói âu yếm của tôi rất có tác dụng với cô ấy. Cô ấy chầm chậm đi đến chỗ chọn bài, chọn một bài hát cũ là “Chuột yêu gạo”, vừa hát vừa thả thính với tôi, làm cho Tống Dịch Cương tức đến nổ đom dóm mắt. Những người xung quanh ai cũng nhìn tôi bằng ánh mắt như nhìn thấy ma, có lẽ họ không hiểu được tại sao một thằng ất ơ như tôi lại dám chọc tức Tống Dịch Cương như vậy. Dù sao thì bây giờ tôi đang tát vào mặt hắn, đang nói với tất cả mọi người rằng cô gái hắn thích không thèm để ý đến “Tống đại thiếu gia” nhưng lại có tình cảm với thằng ất ơ như tôi.
Khi Tô Nhược Thủy hát xong một bài, đám Tôn Nam Bắc cũng kết thúc cuộc chiến, cả một hàng người quỳ trong gian phòng không lớn, ông chủ Lưu cũng ở trong đó, ông ta thảm thiết nói với vẻ khổ sở: “Tống đại thiếu gia, thằng ranh này coi thường pháp luật, tụ tập đánh người, anh nhất định phải phân xử cho tôi.”
Ông chủ Lưu vừa nói xong đã bị Tôn Nam Bắc đá vào bụng dưới, ông ta ôm bụng nằm ở đó không dám nói gì nữa. Tôi đi qua đó nghênh ngang nói: “Từ nay về sau, quyền bảo kê quán bar này thuộc về tôi, mấy người có ý kiến gì không?”
Vẻ mặt của ông chủ Lưu khổ sở, thấy Tống Dịch Cương đến bây giờ không có ý mở lời giúp mình, nghĩ đến cái mạng nhỏ của mình, ông ta lập tức khổ sở nói được.
Tống Dịch Cương đột nhiên cười khinh bỉ: “Sao thế? Muốn ra oai trước mặt tôi à? Cậu muốn ganh đua với tôi xem ai ác hơn, đấu đến cuối cùng ai sẽ thua à?”
Tôi cười nói: “Không dám, anh là ai chứ? Ngoài Diệp Phong ra, anh là người có máu mặt nhất ở trong giới kia tại Nam Kinh. Nhân vật cỏn con như tôi thật sự không thể so sánh với anh, ai bảo bố tôi chết rồi, còn anh lại có ông bố giỏi giang chứ.”
Khi tôi nói xong lời này, con chó bên cạnh Tống Dịch Cương hít sâu một hơi và nhìn tôi bằng ánh mắt như nhìn người chết, cư như tôi đã nói lời gì phạm tôi tử hình vậy. Những người khác lại nhìn Tống Dịch Cương với vẻ lo lắng, chỉ thấy mặt hắn tái xanh, đôi mắt như bắn ra lửa, trông hắn có vẻ đang rất tức giận.
Tống Dịch Cương tức giận cũng là chuyện bình thường. Lời tôi vừa nói câu nào cũng có vẻ như đang nịnh bợ nhưng thật ra câu nào tôi cũng châm chọc hắn. Đặc biệt là khi tôi nói đến cái tên Diệp Phong, phản ứng của hắn mãnh liệt nhất, tôi có cảm giác hắn ta vừa ăn phân xong vậy, những người khác cũng thế. Tôi loáng thoáng cảm thấy, chắc là hai chữ “Diệp Phong” này là cấm kỵ của Tống Dịch Cương.
Nghĩ đến đây tôi nói: “Tống đại thiếu gia, nếu không có việc gì thì tôi đưa bạn gái tôi đi ăn cơm tối đây.”
Nói xong tôi ôm Tô Nhược Thủy chuẩn bị rời khỏi quán bar, ngay lúc này, Tống Dịch Cường trầm giọng nói: “Khoan đã”.
Tôi thầm nói trong lòng cuối cùng Tống Dịch Cương cũng mở lời rồi, tôi giả vờ không biết gì cả quay mặt lại và khó hiểu hỏi hắn có chuyện gì không?
Tống Dịch Cương bảo tất cả ra ngoài, sau đó hắn nói là có việc muốn nói chuyện riêng với tôi. Những người xung quanh rất ngạc nhiên với sự thay đổi về thái độ của Tô Dịch Cương. Nhưng do cách biệt về thân phận và địa vị không ai dám hỏi nguyên nhân. Cuối cùng người của hắn đều ngoan ngoãn rời khỏi quán bar.
Tôi cũng bảo đám Tô Nhược Thủy ra ngoài, Tôn Nam Bắc hơi lo lắng, Thẩm Nặc Ngôn kéo tay anh ấy bảo đi thôi, tôi sẽ không sao đâu. Không thể không nói, Thẩm Nặc Ngôn thật sự rất thông minh, chắc chắn anh ta đã đoán được điểm bất hợp lý của cả câu chuyện này, cho nên mới dám để tôi ở một mình trong phòng.
Tô Nhược Thủy là người thông minh, nghe tôi nói cũng ngoan ngoãn rời khỏi phòng. Bây giờ cả căn phòng chỉ còn lại tôi và Tống Dịch Cương.
Tôi ngồi đối diện của Tống Dịch Cương, hắn nhìn tôi nói: “Cho tôi một lý do cậu dám ngang ngược như vậy, nếu cậu nói sai, tôi không ngại mang bố tôi ra để đối phó với cậu đâu.”
Chưa gì đã nhắc đến bố, được, hắn đúng là hạng công tử ăn chơi mà.
Tôi nói: “Ngay từ đầu Tống đại thiếu gia đã không có ý định thật sự gây khó dễ cho tôi, vậy nên đương nhiên tôi cũng sẽ không sợ anh, không sợ anh đương nhiên sẽ có gan chọc tức anh.”
Tống Dịch Cương đưa cho tôi một chai rượu và cụng chai với tôi, khuôn mặt cay nghiệt hà khắc lúc trước không còn nữa, hắn cười ha ha nói: “Không ngờ cậu thật sự nhìn ra được, nói đi, cậu nhìn ra thế nào?”
Tôi uống một ngụm rượu và nói: “Đầu tiên người có thân phận như anh sao có thể chạy đến quán karaoke bé tẹo thế này? Hơn nữa còn trùng hợp đến mức gặp tôi ở đây. Thứ hai, tuy Trần Danh tôi không coi là nổi tiếng, nhưng tôi vẫn có chút tiếng tăm trong xã hội thương lưu. Chuyện khác anh có thể không biết, nhưng khi tôi đi cướp dâu, anh chắc chắn nằm trong danh sách khách mời. Hôm đó tôi thu hút mọi sự chú ý, vậy mà anh lại không nhớ được tôi sao? Cho nên việc anh giả vờ không biết tôi vừa hay đã để lộ anh có vấn đề. Điểm cuối cùng, cũng là điểm quan trọng nhất, khi tôi nhắc đến Diệp Phong, anh tỏ vẻ khó chịu, chán ghét. Liên kết với điểm ở bên trên, tôi đã đưa ra kết luận một cách rất nhanh là mục đích anh tìm tôi là Diệp Phong. Có câu nói thế nào nhỉ? ‘Kẻ thù của kẻ thù là bạn’.”
Nhìn thấy Tống Dịch Cương lộ ra nụ cười như có như không, tôi hỏi: “Tống đại thiếu gia, tôi đoán đúng không?”
Tống Dịch Cương gật đầu cười nói: “Cậu đã biết rồi, tại sao không vạch trần tôi mà còn phải dùng trò vừa rồi?”
Tôi cười nói: “Mối quan hệ giữa người với người giống như một ván cờ. Bình thường cũng vậy, khi đàm phán cũng vậy. Nếu tôi lên tiếng trước, vậy thì trong cuộc đàm phán này, tôi sẽ ở trong trạng thái bị động. Con người tôi không thích bị động nên tôi đợi, cũng đang ép anh lên tiếng trước. Anh lên tiếng trước, chứng tỏ anh cần cuộc hợp tác này hơn tôi. Huống chi anh vừa xuất hiện đã làm như vậy, chẳng phải là muốn xem thực lực của tôi thế nào sao? Nếu tôi làm không tốt, anh có cho tôi ngồi ở đây nói chuyện với anh không?”
Tống Dịch Cương cười khi nghe lời tôi nói, hắn nói không ngờ tôi lại thông minh như vậy. Đã như vậy thì không vòng vo nữa, hắn nói chuẩn bị hợp tác với tôi để đối phó với Diệp Phong.
Tôi hứng thú hỏi Tống Dịch Cương hợp tác thế nào? Hắn vẫy tay với tôi, ra hiệu bảo tôi lại gần một chút. Tôi lại gần, hắn nói nhỏ: “Bố con Diệp Phong làm mưa làm gió ở Nam Kinh bao nhiêu năm rồi, ông già tôi nói bố của Diệp Phong, cũng chính là Diệp Vân Sơn rất khôn ngoan, ông ta hoàn toàn không có suy nghĩ leo cao. Bởi vì mạng lưới quan hệ của ông ta ở Nam Kinh rất chắc chắn. Tôi nói thế này với cậu, ông ta có ý định làm “vua” ở Nam Kinh đấy. Nếu không kéo ông ta xuống thì chúng ta chỉ có thể mãi mãi bị Diệp Phong chèn ép. Cho nên cách tốt nhất là lật đổ Diệp Vân Sơn.”
Tôi gật đầu tỏ vẻ đồng ý, tôi hỏi Tống Dịch Cương định dùng cách gì để đối phó với Diệp Vân Sơn? Tống Dịch Cương nói: “Ông già tôi nói rồi, thằng cha này chỗ nào cũng có mối quan hệ, không tìm một nhân vật cứng rắn thật sự thì không làm gì được ông ta. Cho nên chúng tôi quyết định hợp tác với cậu. Nếu cậu có thể giúp bố tôi lật đổ Diệp Vân Sơn, tôi sẽ giúp cậu lật đổ Diệp Phong. Không chỉ như thế, tôi còn sẽ cho cậu “quyền lực” tự do nhất, lớn nhất, từ nay về sau cậu muốn làm gì ở Nam Kinh cũng được.”
Tuy lời của Tống Dịch Cương làm tôi động lòng, nhưng tôi thấy hắn đang đùa tôi, nếu tôi có thể tìm một nhân vật cứng rắn thì việc gì tôi còn phải ngồi ở đây chịu đựng cục tức này? Hơn nữa ai mà biết được là có thành công hay không? Nếu không thành công, đến lúc đó họ bắt tôi chịu hết tội, tôi phải nói lý với ai đây?
Nghĩ đến đây, tôi nói chuyện này quá khó, tôi không làm được.
Ai ngờ Tống Dịch Cương lại nói chắc như đinh đóng cột: “Không, cậu làm được. Trần Danh, cậu chỉ cần đưa tài liệu liên quan đến Diệp Vân Sơn bố tôi thu thập được cho đại tiểu thư nhà họ Tống là xong việc, hiểu không?”