Sau khi đọc nội dung trong tin nhắn này, tôi – người đã rất lâu rồi không biết đến việc không kiểm soát được cục diện thì nay lại đang cảm thấy vô cùng hoang mang. Đối phương rốt cục đang có ý gì đây? Lẽ nào bọn chúng không hề bị những lời đe dọa của tôi làm cho sợ hãi mà vẫn tiếp tục định làm hại em gái tôi? Tôi thực sự không dám tin, cảm giác lòng bàn tay mình toát cả mồ hôi lạnh. Tôi ra sức gọi điện cho Trần Vi, nhưng cái tôi nhận được chỉ là câu nói đáng hận: “Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được”.
Lòng tôi như lửa đốt, tôi gọi điện lại cho số điện thoại lạ kia nhưng đối phương đã tắt máy. Tôi nghiến chặt răng và nói: “Chết tiệt!”
Tam gia hỏi tôi làm sao thế? Tôi kể lại sự việc cho anh ấy, sắc mặt anh ấy trở nên cực kì nghiêm túc. Anh ấy an ủi tôi: “Cậu hãy khoan mất kiểm soát, có thể đối phương chỉ đang muốn dọa cậu thôi thì sao?”
Tôi siết chặt nắm đấm và lo lắng nói: “Nếu như đối phương chỉ đang dọa tôi thì tốt rồi.”
Em gái tôi không thể xảy ra chuyện gì được. Tuyệt đối không thể!
Tam gia nhìn chiếc điện thoại trong tay tôi và nói: “Đối phương chỉ trả lại điện thoại cho cậu thôi à?”
Tôi gật đầu nói: “Tôi cũng dùng điện thoại của anh gọi xong mới phát hiện ra, bọn chúng ném điện thoại trên mặt đất còn súng với dao găm thì mang đi.”
Khẩu súng đó là trung tướng đưa cho tôi nên có ý nghĩa rất lớn. Cho dù tôi đã rời khỏi Phi Ưng thì vẫn nên bảo quản khẩu súng đó cho thật tốt. Thứ nhất là hiện giờ tôi đang cần dùng súng, thứ hai biết đâu một ngày nào đó tôi phải trả lại khẩu súng đó cho trung tướng. Có điều, tôi nghĩ khả năng bên phía đối phương thèm thuồng khẩu súng của tôi là rất thấp. Rất có thể bọn chúng muốn mang khẩu súng đi để muốn thông qua khẩu súng đó đào sâu hơn những bí mật đằng sau tôi.
Suốt dọc đường tôi cứ miên man suy nghĩ mãi chuyện này mà không biết thời gian đã trôi qua bao lâu rồi. Triệu Côn Bằng gọi điện cho Tam gia, tôi thấy sắc mặt của Tam gia rất kì lạ, anh ấy nói: “Cậu nghe đi.”
Tôi nghĩ rằng anh ấy đoán biết được trước đó tôi vẫn giấu điện thoại của anh ấy ở đâu. Sau một thoáng ngại ngùng tôi đón lấy điện thoại và hỏi: “Anh Triệu, tình hình thế nào rồi?”
Triệu Côn Bằng nói: “Người của chúng tôi và người của cậu đã sẵn sàng mai phục ở các giao lộ rồi. Tôi thấy có hai chiếc xe đang tiến về hướng này, một trong hai chiếc chính là con xe màu xám không có biển số lúc trước đã mang cậu đi. Tôi chỉ muốn hỏi các cậu một câu là bây giờ cần giữ lại mạng chúng không hay là…”
Tôi trầm giọng nói: “Bên chỗ anh không có súng, đối phương thì có súng, nếu như cố tình công kích chỉ sợ rằng các anh sẽ bị thiệt.”
Triệu Côn Bằng nói: “Giao lộ chỗ tôi đang cắm chốt là một con đường nhỏ xa xôi hẻo lánh, bình thường sẽ không có xe nào rời khỏi Nam Kinh theo đường này hết. Tôi đoán rằng đám người này rất có thể sẽ rời khỏi đây bằng lối này nên đã mang phần lớn những cao thủ có súng bên cạnh cậu phục sẵn ở đây.”
Sau khi nghe anh ấy nói như vậy tôi liền cảm thấy yên tâm hơn, tôi trầm giọng nói: “Anh nhất định phải giữ mạng sống cho chúng.”
Cho đến giờ phút này tôi vẫn đang không biết rốt cục kẻ muốn ra tay với tôi và em gái tôi là ai. Tôi nghĩ cũng chẳng dễ gì để điều tra rõ được gốc gác của Tú Xuân Đao, vì vậy tôi nhất định phải moi được manh mối từ những kẻ này.
Triệu Côn Bằng nói “được” và bảo Tam gia mở Wechat ra, anh ấy sẽ sử dụng định vị chia sẻ vị trí hiện tại của anh ấy để chúng tôi đến đó.
Sau khi dập máy tôi mở wechat ra, quả nhiên thấy chia sẻ của Triệu Côn Bằng. Sau đó tôi và Tam gia lái thẳng xe đến địa điểm đó. Dọc đường tôi gọi điện cho Mạt Tang, chị ấy nói rằng đội của chị ấy cũng đã phát hiện ra đối tượng khả nghi.
Tôi nói: “Giữ mạng chúng lại.”
Giọng điệu của Mạt Tang có chút kì lạ, chị ấy nói: “Người đều chết cả rồi.”
Tôi còn đang nghĩ sao chị ấy ra tay nhanh vậy. Nào ngờ câu nói tiếp theo của chị ấy làm tôi như bị sét đánh giữa trời quang: “Trần Danh, em gái cậu cũng ở trên chiếc xe này.”
Nghĩ tới câu nói trước đó của chị ấy “người chết cả rồi”, tiếp đó lại nghe được câu nói vừa rồi, tôi cảm thấy như bị sét đánh. Tôi hỏi một cách thận trọng: “Chị nói cái gì?”
Mạt Tang nói với giọng tự trách: “Xin lỗi, chúng tôi đã đến muộn một bước.”
“Các chị đang ở đâu?” Giọng của tôi bình tĩnh đến mức lạ thường, nhưng chỉ có tôi mới biết trong sự bình tĩnh này là nỗi tuyệt vọng đến nhường nào.
Mạt Tang nói địa điểm, đó cũng là một con đường ở nơi khá là xa xôi hẻo lánh. Đó không phải là con đường nhỏ nhưng cũng vừa mới được xây xong, còn chưa kịp lắp đặt thiết bị giám sát.
Tôi bảo Tam gia đi đến nơi đó rồi chán nản dựa lưng vào ghế. Hiện giờ đầu óc tôi toàn là những lời Mạt Tang nói khi nãy, tim tôi đau đớn đến mức không cách nào kiềm chế được. Đầu óc tôi thì đã hoàn toàn rối loạn, không còn bất cứ khả năng suy nghĩ nào nữa, chỉ còn một ý niệm duy nhất lóe lên trong đầu tôi, đó là em gái của tôi chết rồi, nó đã chết rồi!
Nghĩ đến gương mặt cười tinh khiết như làn nước của Trần Vi, nghĩ đến việc con bé níu cánh tay tôi và nói “anh là người anh tốt nhất trên thế giới này”, nghĩ đến lúc tôi nói với nó rằng nó sẽ nhanh chóng được đến thủ đô để chữa khỏi bệnh và dáng vẻ mừng rỡ nhảy cẫng lên của nó, nghĩ đến lúc em gái vì tôi làm món sườn nướng mà tôi thích ăn nhất và điệu bộ hưng phấn của nó khi tôi nếm thử… tôi đã nghĩ rất nhiều, rất nhiều, từ hình dáng hiện giờ của con bé đến lúc nó còn nhỏ, nó trông giống như cục bột gạo nếp khiến người ta phải thương mến.
Khi ấy nhà tôi còn nghèo, mẹ thường dành tất cả những thứ gì ngon nhất cho cô con gái ruột của bà. Còn con bé lúc nào cũng lén giấu đi một chút đợi lúc đêm đem ra cho tôi và ngoan ngoãn nói với tôi: “Anh ăn đi nè”. Sau khi bố mẹ mất nó ở lì trong nhà sống chết cũng không chịu đi học. Tất cả mọi người đều khuyên nó nhưng nó chỉ lặp đi lặp lại có mỗi một câu, đó là “anh trai đi học, Vi Vi làm việc”. Lúc ấy, mỗi lần tôi ra đồng là con bé thường đi phía sau tôi đòi giúp. Có một lần nó giúp nhưng càng giúp càng loạn thêm, tôi liền tức giận quát nó, nó buồn bã khóc òa lên.
Tôi lấy một tay che mắt, tay còn lại siết chặt thành nắm đấm. Tôi nghiến chặt răng cố gắng chịu đựng, toàn thân run lên bần bật.
Tôi thực sự không dám tưởng tượng, Trần Vi thực sự đã chết rồi sao? Không, tôi làm sao có thể chấp nhận được sự thực con bé không còn trên cõi đời này nữa.
Tại sao ông trời lại mang nó rời khỏi tôi? Người anh em tôi yêu quý nhất, lúc anh ấy chết tôi không ở bên cạnh để lại cho tôi sự luyến tiếc và hối hận. Ngay đến đứa em gái mà tôi yêu thương nhất, khi nó chết tôi cũng không ở bên cạnh. Tôi thực sự không dám tưởng tượng khoảnh khắc em gái mình đối mặt với cái chết đã bất lực và sợ hãi ra sao! Tôi nghĩ nó nhất định vẫn luôn chờ tôi đến để giải cứu nó, nhất định luôn tin tưởng rằng tôi có thể đến để cứu nó…
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu rồi, Tam gia dừng xe lại, anh ấy vỗ vai tôi và nói: “Trần Danh, hãy nén đau thương.”
Tôi bỏ tay xuống nhìn lên nóc xe một màu đen thui và hỏi: “Tam gia này, anh nói xem, nếu như bây giờ anh lái xe chở tôi về lại Cẩm Tú, chúng ta cứ coi như là đêm nay chưa từng rời khỏi đó, thì thời gian liệu có quay trở lại không? Rồi khi sớm ngày mai tỉnh giấc, em gái tôi liệu có giống như lúc trước đến gõ cửa phòng tôi và nói “anh ơi, bữa sáng xong rồi, mau ra ăn thôi”. Liệu nó có kéo cánh tay tôi, làm nũng với tôi và nói “anh ơi, hôm nay anh đi xem phim với em có được không?” hay không? Liệu nó có…”
Nói đến đây tôi nghẹn ngào không nói thêm được bất cứ điều gì nữa. Cổ họng tôi như có một cục đá đang chặn ở bên trong, nuốt xuống không được, nhổ ra cũng không xong. Toàn bộ thân thể tôi ngột ngạt nhức nhối đến mức sắp phát điên lên rồi.
Tam gia thở dài nói: “Trần Danh, cậu hiểu rõ hơn ai hết rằng thời gian không thể quay trở lại. Cho dù nó mang lại cho cậu biết bao đau khổ, mang lại cho cậu biết bao thử thách, cho dù cậu có không muốn tiếp nhận như thế nào đi chăng nữa thì vẫn không bao giờ có thể quay đầu lại được, cậu vẫn chỉ có cách chấp nhận mà thôi.”
Toàn thân tôi choáng váng, giật mình nói: “Phải rồi, thời gian không thể quay trở lại. Thứ quay trở lại chỉ là những ký ức mơ hồ đẫm máu.”
Tôi vừa nói vừa bước xuống xe. Từ xa tôi đã thấy Mạt Tang đang đứng trước xe cúi đầu hút thuốc một cách buồn phiền. Tôi đi đến đó, chị ấy gọi một tiếng: “Trần Danh”. Tôi hướng ánh mắt của mình sang chiếc xe ở bên cạnh và từ từ quay mặt qua. Mặt tôi chậm chạp dán vào chỗ cửa sổ, đập vào mắt tôi là cảnh tượng em gái tôi đang cuộn người trên xe. Tuy ánh đèn trong xe mờ mịt nhưng tôi vẫn nhìn thấy rất rõ hình dáng của con bé. Mắt nó mở to, miệng hơi hé và trên ngực là vết máu đã khô.
Tôi cứ như vậy nhìn vào đôi mắt nó, đôi tay run rẩy mở cánh cửa xe và vẫn cứ đứng như trời trồng nhìn chằm chằm vào mắt con bé. Lúc này, đột nhiên tôi nghĩ tới mẹ nuôi của tôi, nghĩ về ngày mà bà mất cũng là đôi mắt trợn lên như thế này - một sự tuyệt vọng và không cam tâm.
Vi Vi, nó thực sự đã chết rồi.
Tôi từ từ giơ tay ra định sờ khuôn mặt con bé nhưng lại sợ nó ghét sự đụng chạm của tôi. Bởi vì chính tôi là người hại nó phải chết. Nước mắt tôi cứ rơi không kiểm soát, tay tôi cũng run lên bần bật không thể kiềm chế. Phải mất một lúc lâu cuối cùng tôi mới với tới khuôn mặt lạnh lẽo của con bé, tôi vuốt đôi mắt cho em gái. Ngay thời khắc này trông con bé giống như đang ngủ say vậy. Tôi ôm con bé từ từ bước ra khỏi xe và khẽ mắng: “Con bé ngốc nghếch này, sao lại chạy đến xe của người khác mà ngủ thế này? Anh đưa em về nhà ngủ nhé, được không?”
Nói rồi tôi ôm Vi Vi từ từ đi về phía chiếc xe của Tam gia. Tam gia nói bên cạnh tôi: “Trần Danh à, Vi Vi đã đi rồi, cậu tỉnh lại đi.”
Tôi lắc đầu cười với anh ấy và nói: “Tam gia, nếu như anh còn đùa với tôi như vậy thì tôi sẽ giận thật đấy. Ai chết rồi, em gái tôi không thể chết được. Nó từng nói với tôi là đợi sau khi nó chữa khỏi bệnh, muốn tôi tìm cho nó một cậu bạn trai thật ngầu. Tôi vẫn còn chưa thực hiện được thì làm sao nó có thể chết được chứ?”
Nói xong tôi cúi đầu nhìn Vi Vi đang nằm trong lòng mình, nựng yêu: “Chúng ta về nhà nhé, bố mẹ chắc là nhớ em lắm đấy, chúng ta cùng nhau trở về thăm họ được không?”
Nói rồi tôi liền ôm Vi Vi đến ghế phụ, thắt dây an toàn vào cho em gái còn mình thì ngồi vào ghế lái và lái xe rời khỏi đó.
Tôi vừa lái xe vừa nói chuyện với Vi Vi, tôi nói những chuyện vui lúc nhỏ của hai anh em, nói về điều mà em gái tôi mong muốn nhất. Tôi cứ thế lái xe đi về phía trước, dường như đang đi trên con đường mà không biết đích đến là đâu.
Đêm khuya, tôi lái xe chở Trần Vi về tới quê. Ngôi nhà cũ ở quê đã không có ai ở suốt những năm qua. Đó là căn nhà ba gian rất thấp mà gạch xây không được sơn trắng. Vì quá lâu rồi không có ai ở nên khắp nơi là cảnh tượng hoang vắng. Tôi ôm Trần Vi và đá cánh cửa gỗ đã mục nát ra. Trước mắt tôi là ngôi nhà tôi đã từng sống mười mấy năm, nhìn thấy đồ đạc trong nhà không hề thay đổi, nhìn thấy ảnh thờ của bố mẹ tôi để ở trên bàn trong phòng, tôi liền quỳ xuống và nói: “Vi Vi, chúng ta về nhà rồi. Bố mẹ, con dẫn Vi Vi đến thăm bố mẹ đây.”