Đám Trương Nhất Sơn cười ha ha, tôi thản nhiên nói: "Ai thừa nhận thì người đó đương nhiên là chó rồi".
Dương Dương nắm chặt nắm đấm, xương cốt ở nắm tay kêu lên răng rắc, anh ta vươn tay ra muốn nắm lấy cổ áo của tôi, có lẽ anh ta chỉ muốn khiêu khích tôi, nhưng tôi lại coi cánh tay đưa ra của anh ta là hành động tấn công, tôi nhanh chóng tóm lấy cổ tay của anh ta, sau đó nhẹ nhàng kéo lên trên rồi lại vặn ra bên ngoài, cánh tay của anh ta lập tức vang lên tiếng "Răng rắc".
"A!". Nỗi đau xảy đến bất ngờ khiến Dương Dương đau đến đỏ cả mắt, anh ta phẫn nộ trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt đầy sự căm phẫn, anh ta giống như một con chó điên quát lớn vào mặt tôi: "Tao phải phế mày, khiến mày thê thảm bị người ta vứt ra khỏi đội đặc chủng của bọn tao!"
Tôi cười, buông lỏng tay, nói: "Nếu như anh đã khiêu chiến với tôi trước, tôi cũng chỉ có thể vui vẻ tiếp nhận. Anh nghe đây, đả cẩu bổng của tôi đã luyện đến bậc cao nhất rồi, nếu như anh không muốn bị dạy dỗ cho thê thảm thì làm phiền anh hãy nghiêm túc đánh, lấy ra bản lĩnh "trông nhà" của anh tử tế chơi cùng tôi, nếu không chỉ trong vòng một nốt nhạc thôi là anh đã bị tôi xử lý rồi, tôi sẽ cảm thấy rất mất hứng, rất thất vọng đấy".
"Mẹ kiếp! Tên khốn lính mới này thật điên cuồng mà!"
"Mẹ nó, anh Dương, đánh hắn đi, đuổi hắn ra khỏi đây!"
"Một tên lính đặc chủng phổ thông, không biết trời cao đất dày đến đội đặc chủng tinh anh của chúng ta, thật sự coi nơi này của chúng ta là nơi thu gom rác sao!"
....
Sự kiêu ngạo của tôi lập tức khiến mọi người xung quanh bất mãn.
Trước đây tôi đã từng nói, trên thế giới này bên trong của tuyệt đại đa số con người đều có một loại cảm xúc gọi là "bài ngoại", và một loại chế độ nghiêm khắc gọi là "cấp bậc", cho nên mọi người sau khi thấy tôi và Dương Dương xảy ra xung đột, phản ứng đầu tiên chắc chắn là giúp Dương Dương, cho dù người khiêu khích trước là Dương Dương, bọn họ cũng sẽ không thay đổi suy nghĩ của mình, ai bảo bọn họ vẫn luôn là một đoàn thể, còn tôi thì lại là một người được chọn ra từ trong đội lính đặc chủng phổ thông chứ?
Có điều như vậy cũng tốt, mọi người càng coi thường những lính đặc chủng phổ thông chúng tôi, đợi đến khi tôi đánh bại được Dương Dương, thì bọn họ càng cảm thấy bàng hoàng, tôi nghĩ đến lúc đó, chỉ cần là người có tự trọng một chút, đều sẽ không vì "nơi sinh ra" của chúng tôi mà coi thường chúng tôi nữa, đây cũng là lý do khiến tôi ngạo mạn như vậy, tôi hi vọng, sau khi tôi và Dương Dương quyết đấu xong, những đồng đội này sẽ có đủ sự tôn trọng với đám Trương Nhất Sơn.
Dương Dương thấy mọi người đều cổ vũ anh ta, lập tức như được tiếp thêm sức mạnh, cười lạnh nhìn tôi, vẻ mặt đầy chiến ý nói: "Ranh con, để xem lúc mày nằm bò trên mặt đất còn có thể ngông cuồng như vậy nữa hay không".
Tôi nhún vai, vẻ mặt không quan tâm.
Cuối cùng, hai chúng tôi quyết định đến thao trường đấu một trận, Trương Toàn thấy không thể khuyên được chúng tôi, đau đầu bỏ đi, bộ dạng vội vàng hấp tấp của anh ấy như vậy chắc là đi báo cáo với Tô Quảng Hạ rồi. Có lẽ do thấy tôi cứ nhìn theo Trương Toàn đang rời đi, tên ngốc Dương Dương này còn tưởng rằng tôi đang mong chờ Tô Quảng Hạ đến đây để giải vây giúp tôi, châm chọc nói: "Sao thế? Có phải vẫn đang mong ngóng đội trưởng đến cứu mày? Bây giờ mày quỳ xuống xin tao, tao có thể cân nhắc suy nghĩ dừng trận đấu lại ".
Tôi lạnh lùng nói: "Tôi sợ đội trưởng Tô đến quá muộn, không ngăn lại được việc anh bị biến thành tên tàn phế đấy!"
Vừa dứt lời, tôi nhanh chóng xông về phía Dương Dương, Dương Dương tự tin nhìn tôi, thấy hai nắm đấm của tôi đấm thẳng đến huyệt thái dương của anh ta, anh ta mắng một câu "vô vị", đoán chừng là cảm thấy chiêu này của tôi quá rách nát, cho nên có hơi khinh địch, giơ hai tay ra thể hiện dáng vẻ sắp tóm lấy cổ tay của tôi.
Tôi vặn mình trong không trung thay đổi cơ thể sang một tư thế hơi dị thường, hai tay đồng thời thu về, cả người mạnh mẽ dán chặt xuống đất, đá nhanh một cước vào thẳng vào đũng quần của anh ta, tôi vốn cho rằng một chiêu này của mình có thể thắng đối phương bất ngờ, nhưng không ngờ tay này lại nhanh chóng dùng hai chân kẹp chặt lấy chân của tôi, khiến tôi không thể tiến lên tiếp.
Sức mạnh bước lùi của anh ta vô cùng mạnh mẽ, thế cho nên tôi căn bản không thể thoát khỏi sự "giam cầm" của anh ta, còn anh ta sau khi khống chế được tôi, đắc ý đấm một quyền hướng lên đầu tôi, thấy quyền này sắp chạm đến huyệt thái dương của tôi, tôi dứt khoát buông cả hai tay chống xuống đất, rồi bật cả người lên trên, hai tay tóm lấy nắm đấm của anh ta, toàn thân giống như chuột túi treo trên người anh ta.
Dương Dương liền chuyển hướng hai chân, khiến chân tôi đột nhiên rơi xuống đất, anh ta tận dụng thời cơ đạp một chân lên cổ chân tôi, chân tôi chuyển động để lại một vết tích trên mặt cát, khó khăn lắm cũng thoát được sự tấn công của anh ta, đồng thời, cánh tay của tôi trong nháy mắt bày ra tư thế Thái Cực Quyền, khởi động sức lực toàn thân tập trung ở cánh tay, liên hoàn bát quái đánh, liền tháo gỡ được tất cả sức mạnh ở nắm đấm của Dương Dương và đẩy được anh ta ra ngoài, anh ta loạng choạng lùi về sau vài bước, tôi trực tiếp đưa tay đánh một quyền lên ngực của anh ta, hai chân không ngừng tiến về phía trước, sau khi ép sát anh ta, lòng bàn tay hóa thành nắm đấm, hai quyền đấm ‘bịch bịch" lên lồng ngực của anh ta, anh ta kêu lên một tiếng đau đớn, cả người lập tức bay ngược ra ngoài, mấy mét sau mới rơi mạnh xuống thảm cỏ.
Tôi hai tay ôm quyền, khiêm tốn nói: "Anh Dương đã nhường rồi".
Mấy người đi tới đỡ Dương Dương dậy, anh ta thẹn quá hóa giận, đẩy bọn họ ra, nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi, loạng choạng bò từ dưới đất lên, trừng mắt nhìn tôi nói : "Mày..."
Tôi cười nhạt nói: "Tôi làm sao? Tôi đánh không đủ lực nên anh muốn đánh lại lần nữa, đúng không?"
Dương Dương bị lời tôi nói chọc cho đỏ mặt, anh ta đang muốn nói gì đó thì nghe thấy một giọng nói lạnh như băng truyền đến: "Dương Dương, đừng làm mất mặt nữa, tôi đảm bảo nếu như cậu không đến phòng y tế bây giờ thì có lẽ vết thương trên người cậu sẽ rất lâu khỏi đấy, đến lúc đó có lẽ cậu chỉ có thể bị điều xuống nhà bếp làm việc, cùng lăn lộn với anh Toàn đấy".
Tôi nhìn theo âm thanh đó thì thấy có bốn người, bọn họ đi qua chỗ nào là tất cả mọi người đều chủ động mở ra lối đi. Bốn người này nhìn trông vô cùng mệt mỏi, nhưng trong ánh mắt lại có sự sắc bén xuyên thấu lòng người, bên ngoài bọn họ có xuề xòa thế nào, thì bên trong vẫn toát ra sự hoang dã như loài chó sói, vừa nhìn thấy bọn họ, trong đầu tôi lập tức lóe lên một suy nghĩ, là những người này rất nguy hiểm.
Khi thấy mọi người xung quanh nhìn họ bằng ánh mắt sùng bái, tôi không khỏi tò mò, bọn họ là ai? Tại sao có thể khiến mọi người sùng bái như vậy?
Dương Dương thấy có người đến, mặt mày càng đỏ hơn, giọng nói trở nên vô cùng nịnh bợ nói: "Anh Hổ, anh đến ạ".
Người được gọi là anh Hổ, trông dáng vẻ không hề hung dữ, ngược lại còn hết sức ôn hòa, chỉ là trên khuôn mặt trắng nõn có một vết sẹo rất lớn, khiến cho vẻ ôn nhu của anh ấy có một nét dữ tợn. Anh ấy cười híp mắt, đôi mắt dài giống như hai mắt hồ ly vậy, cả người lười biếng trông như một con mèo nằm ngủ dưới ánh mặt trời, nhìn thì rất vô hại nhưng kỳ thực lại ẩn giấu một sự nguy hiểm.
Anh Hổ nhìn tôi một cái, rồi nói với Dương Dương: "Dương Dương, tôi biết từ sau khi cậu bị đội trưởng đuổi ra khỏi đội của chúng tôi, tâm tình vẫn luôn không tốt, nhưng cho dù như vậy thì cậu cũng không cần phải trút giận lên một lính mới chứ? Cậu ấy là một lính đặc chủng phổ thông thì đã sao? Nếu như đội trưởng dám dẫn cậu ấy tới đây thì rõ ràng là năng lực của cậu ấy đã được thông qua, người mà đội trưởng nhìn trúng thì cậu dựa vào cái chó gì mà coi thường? Có tư cách gì mà coi thường chứ?"
Một tràng nói này càng khiến sắc mặt Dương Dương trở nên khó coi hơn, nhưng anh ta cũng chỉ có thể câm nín, tỏ ra bộ dạng chăm chú lắng nghe.
Anh Hổ đừa cợt nhìn anh ta một cái rồi nói: "Được rồi, mau gọi người dìu cậu tới phòng y tế đi, nếu cậu không muốn giải ngũ sớm hoặc là xuống bếp nấu cơm cho chúng tôi".
Dương Dương không nói gì, căm hận nhìn tôi một cái, khập khiễng được người khác dìu đi, những người xung quanh vừa nghe nói tôi khi nãy đã nhẹ nhàng đánh trọng thương anh Dương thì đều hết sức kinh ngạc, ánh mắt nhìn tôi cũng không còn nhiều hiềm khích như trước nữa.
Anh Hổ cười híp mắt nói: "Nhóc con, luyện cả Thái Cực Quyền à?"
Tôi gật đầu, anh ấy hứng thú hỏi: "Còn luyện tập những gì nữa?"
Tôi không nói gì, anh ấy cười ha ha, nói: "Không muốn nói thì thôi. Này, tính đề phòng cũng cao đấy".
"Tính đề phòng của cậy ấy cao, có thể trách cậu ấy sao?" Một giọng nói quen thuộc truyền đến từ bên ngoài, mọi người lập tức nhanh chóng mở đường, Tô Quảng Hạ khoanh tay đi về phía tôi, sau đó nhìn mọi người một cái, tất cả những người bị anh ấy nhìn đều hổ thẹn cúi đầu, đặc biệt là mấy người cùng đến chắn đường với Dương Dương, hận nỗi không thể tìm một lỗ mà chui xuống.
Tô Quảng Hạ lạnh giọng nói: "Từ lúc nào mà đội đặc chủng tinh anh chúng ta trở nên nhàn nhã thoải mái như vậy rồi, không lo tập luyện cho tốt mà lại cùng đi bắt nạt một lính mới? Kết quả thế nào? Bị sỉ nhục rồi chứ gì? Đáng đời!"
Mọi người mặt mũi nóng bừng bừng lên, Tô Quảng Hạ trầm giọng khiển trách: "Mỗi người các cậu đều là những cao thủ được quốc gia bỏ ra rất nhiều tiền của để đào tạo, nếu đã trong quân đội thì nên một lòng suy nghĩ đến việc nâng cao năng lực của bản thân, chuẩn bị tốt bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng làm nhiệm vụ, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng cống hiến vì tổ quốc, vì sự an bình của nhân dân và ổn định của xã hội, nhưng các cậu thì hay rồi, sau khi vào đây thì bắt đầu tự cao tự đại, thế nào? Các cậu cho rằng được vào đây là có thể tự cao tự đại không xem ai ra gì sao?"
Tô Quảng Hạ tức giận rồi, sự tức giận không thể chối cãi này khiến tất cả mọi người trở thành rùa rụt đầu, ngay đến cả anh Hổ bất cần đời vừa nãy cũng bắt đầu thôi đùa cợt, lộ ra một vẻ mặt nghiêm túc nghiêm khắc.
Tô Quảng Hạ nhìn mọi người một cái rồi nói: "Nghe cho rõ đây, mọi người đều chui từ trong bụng mẹ ra, không phải chui ra từ trong phiến đá, cũng không phải chui từ trong đũng quần của hoàng đế ra, không ai hơn ai, hôm nay có thể cậu lợi hại hơn người khác, nhưng ngày mai cũng sẽ có người lợi hại hơn cậu, cho nên các cậu điều chỉnh lại cho tôi, khiêm tốn lại, nếu không mỗi ngày tôi sẽ phụ đạo một một cho từng người, khiến các cậu phải hối hận vì đã có mặt trên đời này, hiểu chưa?"
Mặc dù những lời này của Tô Quảng Hạ nghe rất cộc cằn, nhưng mỗi lời nói đều rất có ý nghĩa, lập tức khiến tất cả những người bất mãn với tôi lúc này điều chỉnh lại thái độ, mọi người không còn nhắm vào chúng tôi nữa, mà nhìn bốn người chúng tôi với ánh mắt xin lỗi áy náy.
Tất cả chúng tôi đều đồng thanh hô to: "Hiểu rồi ạ!"
Âm thanh rung trời, giây phút này, bóng dáng ngay thẳng cao ngất kia của Tô Quảng hạ trở thành thứ mà trong suốt cuộc đời tôi đã nhớ đến rất nhiều lần, tôi nghĩ, đây chính là rường cột của quốc gia, là linh hồn của quân đội sao? Còn bố tôi, ông ấy liệu có phải cũng đã từng hăng hái dũng mãnh đứng trước mặt mọi người thế này, nghĩ sẽ cống hiến hết mình vì Hoa Hạ không?
Đang suy nghĩ thì Tô Quảng Hạ quay người nhìn tôi, nói: "Nhĩ Hải, bắt đầu từ hôm nay, cậu đến tiểu đội Thương Khung, ba người còn lại vẫn tiếp tục tập luyện ở tiểu đội phổ thông".
Lời nói vừa dứt, toàn thao trường xôn xao, mọi người đều không thể tin được nhìn tôi, ngay đến mấy người anh Hổ kia cũng có chút kinh ngạc nhìn tôi, tôi khẽ giật mình, tiểu đội Thương Khung là tiểu đội nào? Lẽ nào là đội mà Tống Giai Âm đã từng nói, là tiểu đội hùng mạnh sẽ cùng thực hiện nhiệm vụ với Tô Quảng Hạ sao? Tô Quảng Hạ sắp xếp tôi vào đội đó là đã thừa nhận năng lực của tôi rồi sao?
Nghĩ như vậy, tôi liền nhớ đến "nhiệm vụ" mà Tống Giai Âm đã nói, trực giác nói cho tôi biết, càng ngày tôi càng gần với nhiệm vụ đó rồi.