Tôi lặng lẽ rời khỏi nhà, lúc đến quán bar, nơi này mọi thứ đều bình thường, xa hoa trụy lạc, nó khiến tôi thở phào nhẹ nhõm, mọi thứ vẫn còn kịp.
Tôi đến thẳng phòng thay đồ, lúc vừa thay xong chuẩn bị đến phòng làm việc của Hoàng Tam thì phía đầu sau của tôi bị một ai đó đánh một cách hung hãn, đau điếng.
Đồng thời bên tai tôi nghe thấy âm thanh trách mắng: "Hai ngày không đi làm rồi, hôm nay mày lại đến trễ, còn muốn làm nữa không hả? Không muốn làm thì cút ngay cho tao."
Là giọng nói của tổ trưởng Trương Hạo, bộ phận phục vụ của chúng tôi phân ra hai tổ, mỗi tổ năm người, bình thường vấn đề chuyên cần do tổ trưởng quản lý, thật ra thì cũng không phải chức vị gì to lớn lắm.
Ở trước mặt tôi Trương Hạo luôn điên rồ, chắc tại hắn nghĩ tôi nhát gan sợ xảy ra chuyện, hơn nữa lại không nghe được nên thường xuyên mắng mỏ, nỗi nóng với tôi. Hắn còn sắp xếp cho tôi làm rất nhiều việc, từ sau khi tôi tới đây làm, hắn ta liền rất rảnh rỗi, công việc của hắn đều là tôi làm giúp.
Tôi nghiêng đầu nhìn về phía hắn, hắn lại hung ác trợn mắt nhìn tôi, đồng thời viết chữ cho tôi xem: Hai ngày không đi làm, tao trừ nữa tháng tiền lương của mày, mau cút đi làm việc cho tao.
Bình thường, tôi vẫn luôn rất cung kính với Trương Hạo, một mực cúi đầu nhẫn nhục, dẫu sao hắn cũng là lãnh đạo của tôi.
Nhưng hôm nay tôi có chuyện gấp cần phải xử lý, cũng lười để ý tới hắn, hơn nữa thành kiến của tôi đối với hắn cũng đã rất lớn. Hắn vừa tới liền nói trừ nửa tháng tiền lương, thật ra là hắn muốn tham lam tiền của tôi. Tôi giúp hắn làm bao nhiêu việc như vậy, hắn không cảm ơn tôi đã không nói gì, bây giờ còn bắt bạt tôi, hắn thật sự xem tôi là người tàn tật à.
Tôi cầm tay hắn đẩy ra, sau đó liền đi thẳng về hướng tầng 2, vì phòng làm việc của Hoàng Tam ở hướng đó.
Vừa đi tôi vừa nghe thấy tiếng Trương Hạo ở phía sau mắng mỏ: "Này, cháu trai cũng nóng tính nhỉ, mày còn muốn tiếp tục làm việc ở đây nữa không hả!"
Tôi không thèm để ý tới hắn mà trực tiếp đi lên tầng hai, hắn cũng không đuổi theo, chắc hắn đoán tôi đi vệ sinh hoặc đã đi làm việc gì khác, trong lòng hắn có thể đang tìm cách làm sao để dạy dỗ tôi.
Sau khi lên tầng hai, tôi thấy hôm nay quầy bar làm ăn rất tốt, tất cả các phòng đều đã chật khách, nhưng lúc đi tới cửa phòng làm việc của Hoàng Tam tôi lại phát hiện cửa đã khóa.
Tôi thử gõ cửa hai lần đều không có ai, điều này khiến tôi trở nên căng thẳng, không phải là Bào Văn đã sắp xếp thỏa đáng tất cả rồi dẫn dụ Hoàng Tam đi rồi chứ?
Tôi quyết định đi tìm dì Tuyết hỏi số điện thoại của Hoàng Tam nhưng lúc vừa chuẩn bị xuống lầu, tôi thấy Hoàng Tam quay lại, hắn không thèm nhìn người phục vụ như tôi, chắc hắn nghĩ là tôi đang làm việc nên không hề để ý, hắn đi thẳng về phòng làm việc của mình.
Tôi sợ cảnh sát sẽ nhanh chóng ập tới nên liền lập tức đi theo Hoàng Tam.
Sau khi mở cửa phòng làm việc, Hoàng Tam nghiêng đầu nhìn tôi rồi hỏi tôi đi theo hắn làm gì?
Tôi dùng tay ra hiệu với hắn, tỏ ý rằng mình không nghe được, sau đó đánh liền chữ cho hắn xem.
Hoàng Tam tất nhiên đã biết trong quán bar có một nhân viên phục vụ câm điếc như tôi, nhưng thật không ngờ tính khí ông lại tốt hơn tôi với tưởng tượng, ông ấy không những không giận mà còn dẫn tôi vào phòng làm việc.
Tôi rất nhanh đã viết xong chữ, tôi bảo: ông chủ Hoàng, ông quen Bào Văn chứ, cô ấy muốn hãm hại ông, tôi có đầy đủ chứng cứ.
Xem xong chữ tôi viết, Hoàng Tam có chút sửng sốt, vì tôi nhắc tới Bào Văn nên ông có vẻ rất tin tưởng tôi.
Hắn cũng móc điện thoại di động ra viết chữ bảo tôi nói tiếp.
Tôi không muốn lãng phí thời gian, liền viết: Tình huống rất gấp gáp, tôi cũng không muốn lãng phí thời gian. Chỉ cần ông chủ Hoàng đáp ứng hai điều kiện của tôi, tôi lập tức sẽ nói cho ông biết. Hai điều kiện này là, một tôi muốn có chổ đứng vững trong quán bar, có không gian phát triển. Hai là sau khi thành công giúp ông chủ Hoàng giải quyết vấn đề phiền toái, hy vọng ông chủ Hoàng sẽ cho tôi phần thưởng xứng đáng.
Hoàng Tam viết chữ nói rằng: Thằng nhóc, tôi thích người sòng phẳng như cậu. Được, chỉ cần cậu thật sự giúp được tôi, tôi sẽ đáp ứng điều kiện của cậu.
Sau đó tôi liền nói Bào Văn muốn hãm hại ông, cô ấy đã giấu ma túy ở trong phòng này, rất nhanh sẽ có người đến kiểm tra.
Sau khi nghe tôi nói, sắc mặt Hoàng Tam tối sầm lại, lộ rõ sự căng thẳng.
Ngay lúc đó hắn lục soát khắp phòng, tôi đương nhiên cũng rất căng thẳng, nếu mà không tìm thấy gì, thì ai biết được Hoàng Tam sẽ cho rằng tôi đang lừa gạt hắn hay không.
Cũng may cuối cùng Hoàng Tam đã tìm thấy một vài thứ đồ ẩn giấu trong mấy cái túi, tôi nghĩ đây chính là thứ mà Bào Văn vu oan giá họa cho Hoàng Tam, thật không biết là ai đã đem giấu thứ này vào đây.
Tôi đoán chừng trong quán bar có nội gián, nghĩ tới đây tôi đột nhiên thấy sợ, liền nghĩ nếu như tên nội gián ấy biết chính tôi là mật báo rồi truyền tới tai Bào Văn, thì tôi sẽ bị gϊếŧ chết mất.
Nhưng sự việc đã đến nước này, tôi cũng không quản được nhiều như vậy,
Đi bước nào tính bước đó.
Lúc đó, Hoàng Tam kích động vỗ vào vai tôi, hắn đánh chữ nói sẽ không bạc đãi tôi, bây giờ hắn phải xử lý trước những thứ này rồi sẽ tìm tôi nói chuyện đàng hoàng sau.
Tôi nghĩ trừ việc ngày trước Hoàng Tam đối phó với Bào Văn có chút hạ lưu, bây giờ nhìn lại thì người này cũng không tệ.
Sau đó tôi bước nhanh xuống lầu, vừa đến phòng làm việc, tổ trưởng Trương Hạo liền chạy về phía tôi.
Sau khi đến trước mặt tôi, hắn nổi giận đùng đùng véo mũi tôi nói: "Cái loại chết tiệt mày chết đâu rồi? Sao tao không thấy mày làm việc, hình như tao thấy mày đến phòng ông chủ phải không? Mẹ mày, không phải mày đi nói xấu tao đó chứ?"
Nói xong, Trương Hạo mới viết chữ vào điện thoại đưa tôi xem.
Tôi không phản ứng lại, chuẩn bị đi làm việc của mình.
Hắn kéo lại ta cánh tay tôi, tức giận mắng: "Con mẹ mày, thằng cháu hôm nay ăn phải gì hả, lại dám không để ý tới tao, mẹ mày, mày thật sự không muốn làm việc ở đây nữa hả?"
Tôi vẫn không thèm để ý, chỉ hất mạnh tay hắn ra khỏi cánh tay tôi.
Lần này tôi thật sự đã chọc giận Trương Hạo, hắn đi lên trước đá vào chân tôi một phát rồi quay lại mắng: "Đồ tàn phế, tao thấy mày thật sự không muốn tiếp tục làm việc ở đây nữa, cút đi cho tao, ở đây có mày thì sẽ không có tao, có tao thì sẽ không có mày."
Tôi nhìn hắn giả vờ như mình chẳng nghe thấy gì, còn hắn thì thở phì phò bắt đầu viết chữ cho tôi đọc.
Đúng lúc đó, phía sau vang lên giọng nói của ông chủ Hoàng: "Trương Hạo, ngươi nói không sai, Trần Danh quả thật không cần làm ở vị trí đó nữa."
Toàn thân tôi cứng ngắc, ý của Hoàng Tam là gì? Qua cầu rút ván, trở mặt không nhận người?
Còn Trương Hạo lập tức thay đổi khuôn mặt hống hách lúc nãy quay qua nịnh hót Hoàng Tam và nói: "Ông chủ Hoàng, tên tiểu tửTrần Danh này hay ăn lười làm, thường tìm cơ hội lười biếng, tôi đang dạy dỗ lại hắn, ông thật sự muốn đuổi hắn đi sao?"
Lúc này Hoàng Tam đã tới đứng cạnh tôi, hắn nhấc đá một phát vào bụng Trương Hạo, nói: "Cút, tôi nói Trần Danh không cần làm ở vị trí cũ, ý là cậu ấy sẽ làm ở vị trí của cậu."
Trương Hạo hoảng hốt nhìn về phía ông chủ, Hoàng Tam hút điếu thuốc rồi quay qua mắng Trương Hạo: "Cậu nói đúng, ở đây cậu và Trần Danh chỉ một người được ở lại, cậu bị đuổi, cút!"
Không ngờ Hoàng Tam lại bảo vệ tôi như vậy, xem ra tôi quả thật đã giúp hắn ta một việc lớn, hắn ta đúng là giữ chữ tín.
Trương Hạo đương nhiên không dám phản bác lại Hoàng Tam, hắn tiếp tục cầu xin nhưng Hoàng Tam không cho hắn cơ hội, cuối cùng hắn cũng phải cuốn gói ra đi.
Hoàng Tam còn một vài hành động khác, hắn ta nhân cơ hội lần lần này mở ra một cuộc họp ngắn, kêu gọi mọi người chăm chỉ làm việc, đừng giống như Trương Hạo chia rẻ bắt nạt đồng nghiệp
Cuối cùng hắn giới thiệu tôi với mọi người, nói tôi làm việc chăm chỉ, là người thực tế nên được thăng chứa lên làm tiểu tổ trưởng, kêu mọi người xem tôi như người bình thường, thường xuyên giao lưu với tôi.
Nói thật, lúc ấy tôi rất cảm động, không ngờ sau khi gả cho Bào Văn đi tới Nam Kinh, người đầu tiên cho tôi cảm giác tốt đẹp lại là "tình địch" cách đây không lâu tôi thiếu chút nữa sẩy tay đánh chết.
Tôi vui vẻ đón nhận chức vụ mới, mặc dù tiểu tổ trưởng thật ra chỉ là chức vụ nhỏ, nhưng tiền lương cũng tăng đến ba nghìn rưỡi rồi, hơn nữa tôi nhìn thấy được cơ hội leo lên cao, tin tưởng rằng chỉ cần mình làm tốt thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp lên.
Tôi mới vừa vui vẻ không bao lâu thì thấy Bào Văn cùng Tô Nhược Thủy cùng đến quầy bar, bọn họ ngồi xuống ở vị trí bên góc.
Tôi sợ nên chỉ trốn trong phòng làm việc không dám ra ngoài, tôi biết bọn họ chắc chắn tới để xem kịch vui, muốn nhìn Hoàng Tam bị bắt.
Quả nhiên, bọn họ tới không bao lâu thì một đoàn cảnh sát liền đến, nói rằng đã nhận được thông tin có người tố cáo, ở đây có liên quan đến ma túy nên muốn khám xét.
Cảnh sát rất chuẩn xác, rất nhanh đã lục soát đến phòng làm việc của Hoàng Tam, tôi thấy Bào Văn cũng lặng lẽ đi cùng, ánh mắt tràn đầy sự mong đợi.
Sau khi cảnh sát khám xét xong, nét mặt Bào Văn giống như vừa ăn cứt, rất khó coi, dáng vẻ hoàn toàn không dám tin vào điều đó.
Nhìn Bào Văn ỉu xìu, lòng tôi liền dâng lên một tia kɧoáı ©ảʍ.
Thật sảng khoái, tôi bây giờ rất thích cảm nhận cảm giác này.
Tôi tự thề với bản thân mình, đây chỉ mới là bắt đầu, tôi nhất định phải âm thầm làm cho Bào Văn hết lần này đến lần khác bị tổn thất, để cô ta sụp đổ!
Với lại, tôi còn có thêm một kế hoạch báo thù khác, nhưng tạm thời điều kiện chưa đủ, tôi vẫn chưa thể thực hiện. Mà kế hoạch này một khi thành công, tôi nhất định khiến cô ta đau khổ sống không bằng chết, mãi mãi hối hận.
Nghĩ tới đây, mặc dù đang trốn trong đám người nhưng tôi không nhịn được liền nhếch khóe miệng, cười vui.
Ngay lúc đó, Bào Văn đột nhiên nghiêng đầu nhìn lướt qua, tôi sợ sệt cúi đầu xuống, nhưng tôi có cảm giác cô ta đang nhìn chằm vào mình, tôi lập tức thấy thật căng thẳng.