Mục lục
Kim bài nhân sinh (Full 596 chap)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người của Lâm Cường lập tức lao đến bên cạnh tôi, không để bọn chúng kịp phản ứng đã lao vào đánh nhau.

Tay đấm, chân đá, khụy gối... một loạt các động tác liên tiếp được sử dụng, những người này vốn đã uống say chẳng bao lâu sau đã không còn sức chống trả, lần lượt bỏ chạy.

Mà lúc này tôi đứng ngoài cuộc xem cũng thấy, người của Lâm Cường vẫn chưa dùng hết sức, chỉ dùng một nửa thực lực cũng có thể thắng, người bình thường đánh nhau với họ quả thật kém xa.

Sau khi bọn chúng bỏ chạy, chúng tôi cũng rời khỏi đó, không phải vì sợ những tên đó quay lại báo thù, chúng tôi chỉ là muốn thực hiện bước tếp theo của kế hoạch.

Về đến nhà Lâm Cường, tôi hỏi anh ấy: “ Anh Cường, bây giờ nên làm gì, hôm nay vừa đánh nhau với mấy tên khốn đó, bọn chúng nhất định sẽ nói ra hành tung của em, bây giờ bên ngoài chắc chắn có rất nhiều người đang tìm em, chuyện này sớm muộn gì bọn Phàm Khôn cũng biết.

Lâm Cường nói thẳng: "Tôi chính là muốn bọn chúng chuyền tin ra ngoài, lần này không cần chùn bước.”

Tôi biết tính toán của Lâm Cường, nhưng lại không hiểu được.

Anh ấy nói tiếp: “Phàm Khôn và những tên đó muốn hại người của cậu, tuy rằng gia thế của bọn chúng rất mạnh, không ai muốn đắc tội. Nhưng Nam Kinh rộng lớn như vậy, không phải chỉ bọn chúng mới có quyền. Bây giờ mọi chuyện đã ầm ĩ rồi, nhưng không phải ai cũng biết, dư luận xôn xao, nhiều người kiêng dè thế lực của bọn chúng nên chỉ đứng ngoài quan sát. Nếu lần này cậu có thể quang minh chính đại ra mặt, đánh một trận thật đẹp thì có thể khắc phục khó khăn hiện tại, cũng càng nhiều người biết đến cậu. Con người đều là như vậy, một khi thấy được tiềm lực của cậu, sẽ có người nguyện ý giúp đỡ cậu. Đặc biệt là đối thủ cạnh tranh của bọn chúng, chắc chắn sẽ chú ý đến cậu, thậm chí hợp tác cùng cậu. Mà đây chính là cơ hội của cậu.”

Nghe xong những lời Lâm Cường nói, cuối cùng tôi cũng hiểu lí do tại sao anh ấy muốn làm lớn chuyện này lên, anh ấy muốn lần này tôi giải quyết triệt để mọi chuyện, trị cả gốc lẫn ngọn, để tôi có cơ hội phát triển thế lực của mình, khiến mọi người kiêng dè, không thể tùy tiện bắt nạt.

Tôi đồng ý với Lâm Cường, tôi hiểu suy nghĩ của anh ấy, lần này tôi nhất định sẽ cố gắng dũng cảm tiến lên.

Sau đó Lâm Cường dạy tôi những chiêu phòng thân đơn giản, hiện tại tuy không thể học hết được nhưng cũng biết một chút, đến lúc gặp nguy hiểm ít nhất cũng biết đánh thế nào cho đối phương chịu thua.

Lâm Cường đột nhiên nói với tôi: “ Được rồi, cậu có thể đi rồi.”


Tôi sửng sốt hỏi anh ấy đi đâu.

Lâm Cường nói thẳng: “ Đi gặp bọn chúng.”

Tôi chưa hiểu chuyện gì, đợi anh ấy nói xong mới hiểu rõ.

Ý của Lâm Cường là sớm muộn gì tôi cũng bị tìm ra, so với việc bị bọn chúng bắt được đưa tặng cho Phàm Khôn, chi bằng lựa chọn chính mình đi trước, như vậy cũng vẻ vang hơn chút. Đợi đến lúc Phàm Khôn tập hợp đủ người, mở đại hội gϊếŧ chó, coi tôi như một con chó để gϊếŧ cũng là lúc mà tôi phản kích.

Tôi nắm chặt tay nói với Lâm Cường: “ Được, em đi. Anh cường, em nhất định sẽ cố gắng cầm cự, đợi đến lúc tụ họp cùng mọi người.”

Lâm Cường nói thẳng: “ Tốt lắm, còn dũng cảm hơn tôi tưởng. Mới đầu cậu có thể phải chịu chút đau khổ, nhưng cậu yên tâm, tôi đã nắm chắc mọi chuyện. Cậu chỉ cần thể hiện thật tốt là được.”

Sau đó tôi xuất phát, đích đến là hộp đêm Thanh Hồ, đó là ổ chi hủy lần này của Phàm Khôn, nghe nói mọi tin tức về tôi đều được gửi tới đó.
Tôi lái xe không lâu sau đã đến hộp đêm Thanh Hồ, chỗ này rất rộng lớn, là hộp đêm cao cấp của thành phố. Có điều đây là hộp đêm tư nhân, phải có thẻ thành viên mới có thể vào, nếu không có thì dù nhiều tiền hơn nữa cũng không vào được. Nhưng vì lần này mở đại hội gϊếŧ chó nên hộp đêm mở cửa cho mọi người ra vào.

Tôi quang minh chính đại tiến vào hộp đêm, vì thế không có ai hoài nghi, có lẽ còn nghĩ tôi là khách đến tham gia đại hội gϊếŧ chó hoặc là người cung cấp manh mối.

Thế cũng dễ hiểu bởi người chính thức gặp tôi vốn không nhiều, cho dù có ảnh chụp nhưng mọi người không ngờ tới tôi lại tự mình chui đầu vào rọ.

Vừa bước tới cửa căn phòng lớn nhất trong hộp đêm, tôi liền nghe thấy tiếng của Phàm Khôn: “Lần này nhất định phải bắt được hắn, những người có thể điều động đều cử đến rồi, bố trí người xung quanh khu vực trường đại học, tìm kiếm mọi nơi, nhất định phải tìm được cái mạng chó của hắn.”
Ngay sau đó tôi nghe thấy tiếng của Cao Phong: “Khôn thiếu gia, lần này cậu chơi đủ lớn, đủ tàn nhẫn. Đại hội gϊếŧ chó, rất thú vị, cũng coi như một bữa tiệc nhỏ cho thế lực ngầm ở Nam Kinh những năm gần đây. Nhưng tôi luôn có một thắc mắc không dám hỏi cậu.”

Sau khi Phàm Khôn bảo Cao Phong hỏi đi, Cao Phong mới tiếp tục nói: “Đối với tên Trần Danh rác rưởi kia, tuy rằng tôi cũng rất hận hắn, chán ghét hắn, luôn muốn chơi chết hắn. Nhưng hắn chẳng qua chỉ là nhân vật nhỏ bé ở dưới đáy xã hội, Khôn thiếu gia lại gióng trống khua chiêng cho người đi tìm hắn, sử dụng toàn bộ lực lượng của cậu, có khác nào gϊếŧ gà dùng dao mổ trâu đâu. Tôi sợ những lời này truyền ra ngoài, mọi người sẽ cảm thấy cậu điên rồ, quá phô trương thanh thế.”

Phàm Khôn hừ lạnh nói: “Cậu không hiểu, đầu tư tỉ lệ thuận với tiền lãi. Lần này tuy rằng chơi lớn, nhưng là do tôi cố tình làm thế. Nhà họ Dương chúng tôi những năm gần đây có chút sa sút, đến lúc cần hoạt động sổi nổi trong giới rồi. Thông qua đại hội lần này mời những người có máu mặt tới, để mọi người nhớ rõ Phàm Khôn này, đồng thời xem rõ ai là địch ai là bạn, ai thật sự muốn cùng tôi liên thủ, cùng nhà họ Dương bọn tôi hợp tác, đợi đến khi tôi tiếp nhận xí nghiệp gia tộc rồi, cũng có thể làm chơi ăn thật.”
Nghe thế tôi càng bội phục Phàm Khôn này, hắn tuyệt đối không chỉ là một công tử quần là áo lượt, mà hơn thế còn là một người biết suy nghĩ, có dã tâm.

Mà Cao Phong cũng không ngốc, hắn lập tức phụ họa nói: “Tôi hiểu rồi, đại hội gϊếŧ chó lần này cùng với bữa tiệc của Bào Văn lúc trước có hiệu quả như nhau, vẫn là Khôn thiếu gia biết nhìn xa trông rộng.”

Phàm Khôn hừ lạnh: “Có điều đó chỉ là lí do thứ nhất, vẫn còn lí do khác quan trọng hơn.”

Cao Phong vội hỏi nguyên nhân gì, lúc này Phàm Khôn mới ẩn ý nói: “Đừng coi thường Trần Danh, tuy hắn chỉ là một con chó, còn là chó lang thang, nhưng cũng là một con chó biết giữ nhà. Có lẽ cậu không nhìn ra hắn có điểm gì đặc biệt, chỉ là một người bình thường biết chút mưu mô. Nhưng hắn cũng không đơn giản như vậy, đừng coi thường hắn, hắn không phải là một con chó bình thường. Chỉ cần cho hắn thời gian, hắn nhất định có thể làm nên chuyện, lúc đó sẽ quay ngược lại cắn người. Tôi nhất định phải nhân lúc hắn chưa làm nên trò trống gì, giải quyết hắn, phòng ngừa hậu họan.”
Cao Phong sửng sốt vội nói: “ Khôn thiếu gia, có phải cậu nghĩ nhiều rồi không, hắn chỉ là một thằng nông dân, không có bản lĩnh gì, không gia thế, chúng ta chỉ cần dùng một ngón tay cũng có thể nghiền chết hắn.”

Phàm Khôn lạnh lùng nói: “Anh hùng vốn không hỏi xuất thân, cậu không hiểu, có những tên chó con không thể giữ lại, bởi vì khi lớn lên chúng sẽ thành chó sói.”

Tôi sững sờ khi nghe những lời Phàm Khôn nói, tuy rằng hắn khinh thường tôi, nhưng tôi không ngờ hắn lại nhận xét tôi đặc biệt như vậy, dường như còn có chút kiêng dè.

Cao Phong giống như vẫn khinh thường tôi như trước, Phàm Khôn cũng không tiếp tục nói về việc này với hắn.

Phàm Khôn nói thẳng: “Được rồi, cậu cũng dẫn người của mình đi tìm hắn mau đi, đừng để hắn chạy mất, nếu hắn rời khỏi Nam Kinh, sau này sẽ thật sự quay về cắn ngược lại chúng ta đấy.”
Tôi đẩy mạnh cửa bước vào nói: “ Không cần tìm, tao đến rồi.”

Lúc tôi xuất hiện, Cao Phong và Phàm Khôn đều sững sờ. Đặc biệt là Cao Phong, tuy rằng thân thủ hắn rất tốt, nhưng cũng theo bản năng lùi về sau hai bước, cũng không biết có phải do lúc này tôi cũng khá là hùng hổ hay không.

Phàm Khôn không biết đánh nhau, nhưng khả năng kiềm chế của hắn rất mạnh, hắn yên lặng đứng một bên cười cười nhìn tôi, nhẹ nhàng vỗ tay nói: “Thật thú vị, chuẩn bị cho tao xem trò hay gì nào?”

Tôi nói thẳng: “Đến gặp bọn mày.”

Hắn liếc mắt nhìn phía sau tôi rồi mới nói: “Chủ động chịu chết?”

Tôi đáp: “Không đến còn có thể như nào, là mày chặn mọi đường lui của tao, nếu tao còn không đến, tao cũng trốn không thoát. Không chỉ riêng tao, còn liên lụy đến người nhà tao, người tao quan tâm. Là một người đàn ông, sao tao có thể để chuyện đó xảy ra được.”
Khi vừa nhắc đến người tôi quan tâm, Cao Phong liền lao đến đạp thẳng một cước lên bụng tôi.

Dù đau đớn nhưng tôi nhịn xuống, vẫn đứng im ở đấy.

Tôi nói tiếp với Phàm Khôn: “Tao đến rồi, nếu mày vẫn còn là đàn ông thì đừng đụng đến người bên cạnh tao. Còn với tao mày muốn chém muốn gϊếŧ sao cũng được. Nếu như tao may mắn sống sót hi vọng mày có thể thả tao đi, chúng ta xóa hết ân oán.”

Phàm Khôn cười cười nhìn tôi như đang nhìn một món đồ chơi.

Không lau sau khoảng mười người từ bên ngoài xông vào trực tiếp bắt tôi, mà tôi cũng không phản kháng, cứ để bọn chúng bắt được.

Sau đó tôi bị nhốt trong một căn phòng bí mật, tay bị khóa ngược sau lưng bằng một chiếc xích sắt.

Tôi bị giam một ngày một đêm, ngay khi tôi cảm thấy kiệt sức, có người xuất hiện, vốn dĩ còn tưởng bọn người Phàm Khôn muốn tới cho tôi bài học, nhưng tôi nhanh chóng nhận ra đây là một bộ đội đặc nhiệm, là bạn của Lâm Cường.
Anh ấy cho tôi chút đồ ăn, giúp tôi bổ sung năng lượng, còn lặng lẽ mở khóa xích sắt giúp tôi, nhưng vẫn giả vờ như tôi vẫn đang bị khóa.

Sau khi làm xong hết mọi việc, anh ấy nói một câu: “Anh Cường bảo tôi nhắn với cậu, cứ yên tâm, cho dù có chuyện gì, bọn tôi luôn ở đây giúp đỡ cậu.”

Tôi có chút cảm động, đồng thời cũng tin tưởng, đại hội gϊếŧ chó lần này thực ra là muốn tôi lên diễn kịch.

Hơn mười giờ tối, có hai người tới đưa tôi ra ngoài.


Tôi bị đưa vào sâu trong hộp đêm, nơi đó dã dựng sẵn một sân khấu, bọn họ trói tôi lên cây cột, tôi nhìn thấy một trong những người đang trói tôi cũng là người của Lâm Cường, cho nên tôi biết, bọn họ chỉ giả vờ trói tôi, tôi có thể cử động được.


Mà mới bị trói trên cây cột xong, tôi đã thấy bên dưới sân khấu có rất nhiều người ngồi, ít nhất cũng có hai mươi người. Những người này cũng không phải người thường, đều là những người có máu mặt mà Phàm Khôn mời tới để kết giao hoặc để thử lòng.

Tôi vội vàng liếc mắt nhìn, chợt nhìn thấy một người quen.


Mà làm lòng tôi chua xót khổ sở chính là, Bào Văn cũng tới đây. Tôi cứu cô ta một mạng, cô ta lại tới nhìn thằng đàn ông suýt nữa cướp hϊếp cô ta gϊếŧ hại ân nhân cứu mạng mình.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK