Mục lục
Kim bài nhân sinh (Full 596 chap)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đoàn Thanh Hồ nói chị ấy muốn tự trả mối thù của bố mình. Tim tôi bỗng đập liên hồi như trống trận. Tôi vô ý sờ phải gai của bông hoa hồng nên vội vã rụt tay lại nhưng không kịp. Khi nhìn xuống thì ngón tay tôi đã chảy máu đầm đìa.

Đoàn Thanh Hồ hoảng hốt, vội bỏ món đồ đang làm dở trong tay xuống chạy tới xem xét ngón tay của tôi. Chị ấy cau mày, nói: "Sao em lại không cẩn thận như vậy?"

Vừa nói, chị ấy vừa tìm hộp dụng cụ y tế. Tôi nắm chặt lấy tay Thanh Hồ, kéo chị ấy vào trong lòng mình, nói: "Không cần phải lo lắng như vậy, chỉ là vết xước nhỏ xíu thôi mà."

Đoàn Thanh Hồ lí nhí nói: "Dù là vết xước nhỏ thì chị cũng lo lắng."

"Sao lại thế?", tôi cúi xuống cười với Thanh Hồ: "Có lẽ là vì yêu đấy."

Đoàn Thanh Hồ nhẹ nhàng ừm một tiếng nhưng trong lòng tôi bỗng chấn động. Tình yêu đã khiến người con gái bình thường lạnh lùng, cứng rắn ấy trở nên yếu mềm, khiến chị ấy chấp nhận cả việc trong lòng tôi có người phụ nữ khác, khiến chị ấy năm lần bảy lượt chịu hạ cái tôi xuống, phá vỡ các giới hạn của bản thân. Nhưng tình yêu đó không thể làm cho chị ấy quên đi mối thù của bố mình. Chỉ có điều, bố tôi đã mất rồi, chị ấy muốn báo thù kiểu gì đây? Lẽ nào, đúng như Trần Thiên nói, chị ấy muốn bắt tôi trả món nợ do bố mình gây ra?

Trong lúc những suy nghĩ trong đầu tôi còn rối như tơ vò, Đoàn Thanh Hồ nhẹ nhàng hỏi tôi có sao không, có phải tôi đang có tâm sự gì hay không.

Tôi vừa nới lỏng phòng bị một chút là Thanh Hồ đã phát hiện tôi có gì đó không đúng lắm. Đứng trước người con gái đã thông minh lại mẫn cảm như Thanh Hồ, tôi phải làm sao mới che giấu được chuyện tôi đã biết hết ân oán của bố chúng tôi ngày trước?

Tôi đáp: "Không có gì, chỉ là em cảm thấy chị quá kiên cường, việc gì cũng tự mình gánh vác khiến em rất đau lòng."

Đoàn Thanh Hồ ra khỏi vòng tay tôi rồi nhìn tôi cười, nói: "Chị biết em lo một mình chị không thể gánh vác được nhưng có những con đường mà chị phải tự đi một mình. Cũng giống như em bây giờ phải đi trên rất nhiều chặng đường gian nan nhưng chị chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn mà không giúp gì được. Hai việc đó cũng giống nhau thôi mà."

Nói đến đây, Thanh Hồ đột ngột đổi chủ đề: "Có điều, sao tự nhiên hôm nay tự nhiên em lại hỏi về mối thù của bố chị?"

Trong lòng tôi bắt đầu hoảng loạn, có lẽ chị ấy đã thấy điều gì đó khác thường.

Tôi cố gắng kìm nén cảm giác hoang mang lo sợ này lại, tỏ vẻ điềm nhiên đáp: "Bởi vì hôm nay em đã gặp Trần Thiên."


Đoàn Thanh Hồ cau mày hỏi lại: “Trần Thiên? Ông ta tới Nam Kinh rồi sao?"

Tôi gật đầu, nói: "Ừm, trước mắt chỉ có em, Mạt Tang và Nam Bắc biết chuyện này. Trần Thiên muốn em giúp ông ta trở thành chủ nhân của nhà họ Nhan. Điều kiện ông ta đưa ra là trả lại hộp tro cốt của bố và dì chị cùng với một nửa tài sản, quyền lực của nhà họ Nhan.

Thanh Hồ hơi cau mày, hờ hững đáp: "Không ngờ hắn còn có tâm cơ như thế này."

Tôi trả lời: "Em đã đồng ý với hắn rồi."

Lúc trở về từ Hàng Châu, tôi đã từng nói về ý định lật đổ nhà họ Nhan trước mặt Thanh Hồ. Cho nên kế hoạch lần này, tôi cũng không định giấu chị ấy. Có điều, bây giờ một lớp màn bí mật nữa đã được phủ lên. Bí mật đó khiến tôi lo lắng liệu kế hoạch báo thù của Thanh Hồ có giống như Trần Thiên nói. Tôi sợ người con gái ở bên cạnh mình không còn như lúc đầu mà nay đã có mục đích khác.

Thanh Hồ có vẻ chẳng ngạc nhiên chút nào, đáp: "Đồng ý giao kèo này là việc nên làm. Nếu hắn thực sự nói lời giữ lời thì nhà họ Nhan có thể trở thành bước đệm để chúng ta khống chế cả Hàng Châu. Có điều, chị thấy chúng ta cũng có thể lợi dụng nhà họ Vệ. Còn về nhà họ Quách và nhà họ Hàn chắc chắn phải trấn áp cho bằng được. Lần trước, Quách Đức Cao có vẻ nghiêng về phía em, nhưng thực chất là nghiêng về thế lực nhà họ Tống đằng sau lưng em. Một khi hắn biết nhà họ Tống không còn chống lưng cho em, e rằng sẽ trở mặt ngay lập tức. Vậy thà rằng nhân lúc hắn ta còn chưa biết hãy khiến hắn không thể ngóc đầu lên được nữa."
Suy nghĩ của tôi và Đoàn Thanh Hồ luôn khớp với nhau. Nhưng từ suy nghĩ của chị ấy, có thể thấy chị ấy vẫn luôn một lòng một dạ lo lắng cho tôi. Người con gái yêu tôi như vậy mà tôi còn hoài nghi, còn đề phòng sao?

Tôi đang định nói vài câu thì bên ngoài có tiếng người gọi: "Hai người đã tâm sự chán chưa vậy? Chúng tôi còn đợi hai người xuống ăn tối đây."

Tôi vỗ nhẹ đầu mình một cái. Tôi quên mất mình đã mua đồ ăn tối về. Sau đó, tôi nói: "Chị lên giường nằm nghỉ đi, em sẽ mang đồ ăn lên cho."

Thanh Hồ vội nói không cần, còn nói chân của chị ấy hết đau rồi nhưng tôi cười, nói: "Nghe lời đi nào, em làm như vậy cũng chính là tạo cơ hội cho An An và Tam gia có cơ hội ở riêng với nhau. Chị cũng phải đẩy thuyền cho bọn họ đi chứ."

Thanh Hồ nghe vậy đành đồng ý.
Tôi ra ngoài lấy chút đồ ăn, sau đó còn lấy thêm hai bát cháo thịt bê vào phòng. Sau khi tôi và Thanh Hồ ăn xong, tôi bảo chị ấy đi nghỉ ngơi trước còn mình thì đi tìm Tam gia bàn chút chuyện.

Lúc tôi đi ra ngoài cũng là lúc An An đang định về. Nhìn thấy tôi đi ra, cô ấy nói: "Trần Danh, vừa hay tôi đang định về, may mà vẫn kịp chào anh một tiếng."

Tôi cười đáp: "Chị dâu, lần sau lại đến chơi nhé."

An An quay sang lè lưỡi với tôi, vẻ hoạt bát đáng yêu của cô ấy khiến mọi người phải bật cười. Tôi nhìn sang Tam gia, chỉ thấy anh ấy đang ngồi trên sofa nhìn An An cười. Ánh mắt anh ấy đầy vẻ cưng chiều và ấm áp. Ngay cả khi An An đã ra về, ánh mắt Tam gia vẫn hướng về phía cô ấy vừa đi khỏi.

Tôi cười cười chọc ghẹo Tam gia: "Đừng nhìn nữa, cửa cũng đóng, người cũng về rồi."
Lúc này, ánh mắt của Tam gia mới chuyển hướng sang nhìn tôi. Tôi nói tiếp: "Tam gia, còn nói là chưa xác lập mối quan hệ. Tôi thấy xung quanh hai người đều là tim hồng bay phấp phới rồi kia kìa."

Tam gia lần này không chối nữa, hờ hững đáp: "Tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày tôi thích một cô gái, hơn nữa lại còn là...nha đầu này."

Nha đầu? Tôi suy nghĩ xem nếu An An biết được Tam gia miêu tả cô ấy như vậy liệu có nổi giận dần cho Tam gia một trận ra trò không. Nghĩ tới dáng vẻ của cô ấy lúc đó, tôi không nhịn được mà bật ra tiếng cười.

Tam gia liếc nhìn dáng vẻ kì quái của tôi, tôi nói: "Không có gì, tôi chỉ đang nghĩ thực ra anh và An An rất hợp nhau. Tính cách cô ấy vui vẻ, hoạt bát còn anh thì trầm tĩnh, hướng nội. Hai người ở bên cạnh sẽ bù đắp được cho nhau. Có cô ấy bên cạnh anh sẽ không còn buồn chán, nhạt nhẽo nữa. Có anh bên cạnh, cô ấy sẽ không còn xốc nổi nữa. Vậy chẳng phải rất tốt hay sao? Hơn nữa, An An lúc nào cũng cười cười nói nói nhưng thực ra rất tinh tế, đối với anh hết sức kiên nhẫn, quan tâm. Xuất thân của anh và cô ấy cũng môn đăng hộ đối. Thành thực mà nói, tôi không tìm được ai phù hợp với anh hơn cô ấy."
Tam gia cười cười, đáp: "Ban đầu tôi cứ nghĩ thích một người chắc chắn là do người ấy có điều gì đó khiến tôi ngưỡng mộ hoặc có thứ mà tôi cần. Sau này tôi mới biết, hóa ra thích một người chỉ vì mỗi khi nhìn người ấy, tôi sẽ cảm thấy rất dễ chịu, rất muốn mỉm cười, muốn cùng cô ấy trải nghiệm những cảm giác mới mẻ."

Tôi nói: "Yêu một người thực ra là một việc hết sức cảm tính."

Tam gia đáp: "Được rồi, không nói chuyện này nữa. Không phải cậu nói có chuyện gì muốn bàn bạc với tôi hay sao?"

Tôi gật đầu, tỏ ý muốn vào phòng anh ấy bàn bạc. Anh ấy hiểu ý ngay, nói: "Vào phòng tôi đi, vừa hay tôi có thứ này muốn cho cậu xem."

"Được.", tôi đáp, rồi đi theo Tam gia vào phòng anh ấy.

Sau khi vào phòng, tôi kể với anh ấy về thỏa thuận giữa tôi và Trần Thiên. Tam gia nghe xong, nói: "Quyết định của cậu là đúng đắn. Có điều, cậu không nên giấu Thanh Hồ chuyện này. Cậu việc gì phải giấu cô ấy, bí mật nói với tôi như vậy?"
Tôi thất vọng, đáp: "Trần Thiên đã nói cho tôi biết một việc. Việc này rất nghiêm trọng, tôi không thể nói với bọn Nặc Ngôn bởi vì nếu nói với họ thì mẹ tôi sẽ biết, Giai Âm cũng sẽ biết. Tôi không muốn làm họ lo lắng."

Tam gia có vẻ đã đoán được chuyện này nghiêm trọng đến mức nào, chau mày nói nhỏ: "Cậu nói đi, tôi sẽ không để người thứ 3 biết chuyện này đâu."

Tôi đáp: "Tôi rất tin tưởng anh. Tôi nói chuyện này với anh cũng là mong anh giúp tôi nghĩ cách."

Tam gia gật đầu. Tôi hỏi anh ấy có còn nhớ bố Thanh Hồ vì sao mà chết không.

Tam gia trả lời: "Nhớ chứ...lẽ nào việc đó có liên quan gì tới cậu hay sao?"

Tam gia vốn rất thông minh nên việc anh ấy dễ dàng đoán ra cũng không làm tôi ngạc nhiên. Tôi gật đầu nói: "Đúng vậy, chuyện này rất liên quan đến tôi là đằng khác. Năm đó, bố chị ấy nhận lệnh đi ám sát bố tôi, kết quả ngược lại bị bố tôi gϊếŧ chết."
Tam gia trầm giọng hỏi: "Thông tin này chính xác chứ?"

Tôi lắc đầu đáp: "Tôi không chắc, nhưng tôi đã nghe một đoạn ghi âm, chính Thanh Hồ đã thừa nhận điều này là đúng. Mặc dù bố chị ấy là một sát thủ, làm những việc đâm chém này để mưu sinh nhưng tôi nghe nói ban đầu ông ấp nhận nhiệm vụ này là vì muốn cho chị ấy một cuộc sống bình an, yên ổn. Nếu như vậy, cái chết của bố chị ấy chắc chắn sẽ khiến Thanh Hồ thêm thù hận kẻ đã gϊếŧ bố mình. Tôi...tôi đã từng hỏi thử chị ấy rồi. Chị ấy nói sẽ báo thù nhưng tôi lại không dám hỏi chị ấy định báo thù bằng cách nào."

"Thật không thể ngờ, giữa hai người còn có uẩn khúc lớn như vậy. Chẳng trách, dù đã được ở bên cậu như ý nguyện mà cô ấy lúc nào cũng có vẻ u sầu.", Tam gia cúi đầu trầm ngâm đáp.
Tôi cười đau khổ, hóa ra việc Thanh Hồ không vui từ lâu đã bị Tam gia phát hiện ra. Tôi nghĩ có lẽ những người khác cũng phát hiện ra vì trước giờ chị ấy chưa từng che giấu vẻ u buồn đó. Cũng có thể là muốn che giấu nhưng thực sự giấu không nổi. Lúc nào cũng kề cạnh con trai của kẻ thù gϊếŧ bố mình, có lẽ chị ấy đau khổ lắm.

Tam gia hỏi tôi định làm thế nào nhưng tôi không đáp. Tam gia đành nói tiếp: "Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ theo dõi nhất cử nhất động của cô ấy."

Tôi lặng người, biết Tam gia đã hiểu ý của tôi. Cuối cùng thì tôi vẫn nghi ngờ Thanh Hồ sẽ có ý gì đó với mình nên cần có một người khác thay tôi để mắt đến chị ấy. Nhưng suy nghĩ này tôi không thể nói ra thành lời vì nó thật vô liêm sỉ.

Tôi nói với Tam gia: "Nếu chị ấy muốn gϊếŧ tôi thì được thôi. Nhưng nếu chị ấy nhằm vào những thứ mà tôi có thì tôi không thể cho chị ấy được vì những thứ đó là do tôi và các anh em, tôi và anh đã liều mạng mới có được. Tôi không thể tự ý động vào những thứ đó."
Từ trước đến nay, tình yêu và đạo nghĩa khó lòng vẹn toàn. Tôi có thể dùng cả tính mạng mình để yêu Thanh Hồ nhưng không thể phó thác cho chị ấy tất cả những gì tôi có.

Tam gia hờ hững đáp: "Tôi biết cậu đối với cô ấy tình sâu nghĩa nặng đến nhường nào. Những người ngoài như chúng tôi nhìn thấy rất rõ. Việc cậu không thể tự làm thì để tôi làm cho."


Tôi gật đầu, Tam gia vỗ vai tôi an ủi: "Chắc cậu cũng mệt lắm rồi, đi nghỉ ngơi đi. Có chuyện gì thì để mai nói tiếp."


Tôi đồng ý rồi rời khỏi phòng Tam gia, trở về phòng mình. Tôi tập vài bài thể dục như thường lệ, tắm rửa rồi đi ngủ luôn.


Đêm hôm đó, tôi mơ thấy một cơn ác mộng. Tôi mơ thấy Thanh Hồ kề dao vào cổ tôi. Sau lưng chị ấy là vài thi thể. Đó là Tam gia, Thẩm Nặc Ngôn, Tiểu Thái, Tôn Nam Bắc. Tôi nghe thấy Thanh Hồ nói: "Trần Danh, em có hận chị cũng không sao. Gϊếŧ em rồi, chị cũng sẽ không một mình sống tiếp đâu."

Tôi sợ hãi mở to mắt bật dậy, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo. Phải ngồi một hồi lâu tôi mới trấn tĩnh lại được. Thật may, đó chỉ là một cơn ác mộng...



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK