Bào Văn là một người phụ nữ lạnh lùng, dù cô ta từng yêu "Chàng Hề" là tôi, thì lúc này ánh mắt cô ta vẫn không hề sợ hãi, cô ta nhìn chằm chằm tôi, có lẽ cô ta đã quên "Chàng Hề" lâu rồi, trong mắt cô ta tôi vẫn là một kẻ hoàn toàn vô dụng.
Nhưng lần này tôi không sợ nữa, tôi nheo mắt, cứ nhìn chằm chằm Bào Văn, không nhìn ra được bất kỳ cảm xúc trong mắt tôi, nếu có, thì cũng chỉ có phẫn nộ.
Cuối cùng Bào Văn thu lại ánh nhìn, cô ta giả vờ vô ý quay đầu sang một bên.
Tôi không nhìn cô ta nữa, mà lặng lẽ nhìn qua một lượt mọi người, về cơ bản đều là những nhân vật từng xuất hiện trong bữa tiệc của Bào Văn hôm đó, chỉ có mấy người tôi chưa từng gặp.
Theo lý mà nói, trong bữa tiệc hôm đó, tôi đi theo chú Lôi đức cao vọng trọng, đáng lẽ họ sẽ kiêng nể tôi mới đúng, nhưng bây giờ lại tập trung xem bi kịch của tôi. Chỉ có thể nói giang hồ hiểm ác, có lẽ họ đã điều tra rõ từ lâu, tôi và chú Lôi chẳng có tí tẹo quan hệ gì, dù tôi có bị gϊếŧ thì cũng không liên quan gì đến chú Lôi.
"Cảm ơn những người bạn hôm nay có thể nể mặt Phàm Khôn tôi, tham dự hội gϊếŧ chó lần này, những người bạn có mặt hôm nay đều nhận được thẻ hội viên vàng của hộp đêm Thanh Hồ chúng tôi." Phàm Khôn nhanh chóng lên tiếng nói với những người dưới khán đài.
Mọi người sôi nổi phụ họa, nói Phàm Khôn có thể mời họ đến là vinh dự của họ, hình ảnh ấy còn náo nhiệt hơn bữa tiệc hôm đó của Bào Văn.
Phàm Khôn xua tay, nói tiếp: "Chắc hẳn mọi người đều biết mục đích của hội gϊếŧ chó hôm nay, đúng vậy, chính là muốn gϊếŧ một con chó."
Nói xong, Phàm Khôn quay ngoắt đầu nhìn tôi.
Tôi cũng đang nhìn hắn, tôi không hề sợ hãi.
Hắn chỉ vào tôi, mở miệng nói với những người dưới sân khấu: "Nhìn đi, mọi người nhìn ánh mắt của hắn xem, hôm đó hắn nhỏ bé ti tiện biết bao, giờ lại dữ dằn thế này đây. Hắn là một kẻ lừa đảo, hắn bỡn cợt tất cả mọi người, hắn coi tất cả chúng ta như kẻ ngốc, cho rằng thế lực ở Nam Kinh của chúng ta đều là những kẻ có mắt không tròng."
Mẹ nó, Phàm Khôn này đúng là biết gây thù chuốc oán, vừa bắt đầu đã nói tôi bỡn cợt mọi người.
Mà những người này có vẻ vẫn không biết tôi là người bình thường, không biết tôi có thể nói chuyện, ai cũng lộ vẻ khó hiểu, thì thầm to nhỏ nói gì đó.
"Hắn không phải người câm điếc, hắn luôn giả câm giả điếc! Hắn đóng giả người câm điếc gả cho Bào Văn, ai biết mục đích thực sự của hắn là gì chứ. Hắn trà trộn vào quán bar của Hoàng Tam gia, dạo chơi giữa các thế lực lớn của Nam Kinh chúng ta, hắn trông như một nhân vật nhỏ bé không bắt mắt, ai biết hắn đã đánh cắp bao nhiều bí mật của các thế lực ngầm Nam Kinh của chúng ta chứ?" Phàm Khôn tiếp tục dùng lời lẽ hùng hồn diễn thuyết.
Khi Phàm Khôn dứt lời, hiện trường trở nên xôn xao, họ đều không ngờ tôi thực sự là kẻ lừa đảo, vì lời của Phàm Khôn, đột nhiên họ đều nhìn tôi phẫn nộ, tâm trạng mọi người bức xúc.
Đặc biệt là Hoàng Tam, ánh mắt ông ta nhìn tôi sắp điên rồi, tôi nghĩ bụng có lẽ ông ta đoán được tôi là gã đeo mặt nạ đánh ông ta nhiều lần.
Mà sau khi nhìn tôi, những người đó ngay lập tức chuyển hướng nhìn Bào Văn, mặc dù ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng chắc chắn đang nghĩ, Bào Văn bị lừa lâu như vậy, biết đâu thân thể cũng bị tôi lừa rồi, thường xuyên bị tôi đùa bỡn hay gì đó.
Mọi người đều là nhân vật máu mặt, không lâu sau đã liên tưởng đến Chàng Hề nói thích Trần Nhã kia, vì thế ánh mắt họ nhìn Bào Văn càng kỳ quái hơn.
Mặt Bào Văn đỏ chót, cô ta trợn mắt trừng những người xung quanh, những người đó mới thu lại ánh nhìn, cuối cùng Bào Văn hung dữ nhìn tôi, dáng vẻ ấy chỉ ước gì gϊếŧ chết tôi luôn, tôi biết cô ta chắc chắn lại hận tôi hơn rồi.
Sau khi thành công khiến mọi người nổi giận với tôi, Phàm Khôn mới lấy một con dao ra, hắn đến trước mặt tôi, nhìn tôi, vừa nghịch con dao trong tay, vừa nói với mọi người dưới sân khấu: "Hôm nay, chúng ta sẽ cho con chó này biết, thế lực Nam Kinh của chúng ta đoàn kết, chúng ta có sự gắn kết. Dù là hắn nhân vật tai to mặt lớn hay chỉ là một nhân vật nhỏ bé, chỉ cần dám có ý đồ với chúng ta thì chúng ta cũng cho hắn chết!"
Rõ ràng, Phàm Khôn rất có dã tâm.
Ngừng một lúc, Phàm Khôn nói tiếp: "Hôm nay tôi dẫn đầu, tôi đánh nát một cánh tay hắn trước, mọi người nếu nể mặt tôi, nếu cũng ghét loại lừa đảo này, thì lên sân khấu, chúng ta mỗi người một dao, xem rốt cuộc hắn có thể kiên trì bao lâu."
Lời Phàm Khôn đột nhiên kí©ɧ ŧɧí©ɧ cảm xúc của mọi người, dù sao con người đều là động vật máu nóng, đặc biệt là đàn ông, có khát vọng gϊếŧ chóc, họ có lẽ không dám gϊếŧ người, nhưng nếu Phàm Khôn dẫn đầu, mỗi người đâm tôi một nhát, thì dù cuối cùng tôi không chết, cũng không thể nói là ai gϊếŧ tôi, nếu họ cùng đâm thì chắc chắn có thể dẹp yên việc này.
Không lâu sau Hoàng Tam đã đứng dậy, tiếp có có rất nhiều người lần lượt đứng dậy, đều bằng lòng đối phó tôi cùng Phàm Khôn.
Bào Văn từ đầu chí cuối vẫn ngồi đó, mãi không đứng dậy.
Phàm Khôn rất hài lòng gật đầu, trầm giọng nói một câu: "Đại hội gϊếŧ chó chính thức bắt đầu!"
Nói xong, đâm một nhát vào vai trái tôi, hắn muốn phế bỏ tay trái của tôi.
Vừa đâm tôi, Phàm Khôn vừa lạnh lùng nói với tôi: "Trần Danh, đi chết đi."
Mà đúng lúc này, tôi giãy đứt sợi dây đã bị động tay động chân từ trước.
Tôi dùng tốc độ nhanh nhất né sang trái, sau khi tránh được một nhát dao này, tôi giơ mạnh hai tay giấu sau lưng ra.
Đồng thời, cuốn xích sắt trong tay vào cổ Phàm Khôn.
Tôi dùng thật nhiều sức, Phàm Khôn bất ngờ không kịp đề phòng nên bị tôi khóa chặt yết hầu bằng xích sắt.
Sau đó tôi trầm giọng hét lớn: "Không sai, đại hội gϊếŧ chó chính thức bắt đầu! Nhưng con chó này, không phải tao, mà là mày, Phàm Khôn!"
Tình thế thay đổi quá nhanh, tiếng thét kinh ngạc truyền lên từ dưới khán đài, mọi người đều sững sờ.
Sau khi phản ứng được, những người này, và cả mười mấy, hai mươi tên đàn em của hộp đêm ngay lập tức vây lại đối phó với tôi.
Tôi thì dùng thật nhiều sức, siết đến mức cổ Phàm Khôn cũng rỉ máu.
Tôi trầm giọng nói với chúng: "Nếu không muốn hắn chết thì ngoan ngoãn cho tao."
Nói xong, tôi nhìn quét mọi người một lượt, nhận ra họ đều đang dùng ánh mắt khác lạ đánh giá tôi, đặc biệt là Bào Văn, cô ta cũng bị năng lực bất chợt bùng phát của tôi khiến cho kinh ngạc, ánh mắt nhìn tôi rất phức tạp.
Khóe môi tôi hơi nhếch lên, tạo thành một độ cong, sau đó nói với họ: "Đây là cái được gọi là trật tự ngầm của Nam Kinh sao? Một đám nhân vật máu mặt khoác lác, cao ngạo, cứ phải dùng tội danh không có thật đùa chết một người bình thường như chơi một con chó?"
Không ai nói gì, họ đều đang nhìn tôi.
Còn tôi lại tiếp tục nói: "Không sai, tao không phải người câm điếc, nhưng tao chưa bao giờ làm gì sai. Là một người chồng, tao muốn bảo vệ vợ mình bằng tất cả khả năng, dù suýt nữa chết, tao cũng vẫn cố làm tròn trách nhiệm của một người đàn ông. Là một nhân viên, tao chăm chỉ cần cù làm việc, không muốn phạm lỗi gì. Tao chưa bao giờ chủ động trêu chọc bất kỳ ai, dù bị người khác bắt nạt, tao cũng luôn nhẫn nhịn, tao luôn tin rằng dĩ hòa vi quý, chỉ cần tao nhịn cục tức này, thì sẽ sóng lặng biển yên. Nhưng kết quả thì sao, tao thoi thóp như một con chó, còn bọn mày, bọn mày vẫn ép tao vào con đường chết. Bọn mày tự nhìn lại lương tâm mình xem, tao có chủ động trêu chọc bọn mày không? Chẳng lẽ chỉ vì tao nghèo, vì tao nhỏ bé, nên bọn mày muốn đẩy tao vào chỗ chết sao? Hả? Muốn gϊếŧ tao, được, đến đây, chúng ta chết chung!"
Nói xong, tôi dùng xích sắt siết chặt cổ Khôn thiếu gia, siết đến mức mặt hắn đỏ bừng.
"Trần Danh, đừng làm việc dại dột." Không biết ai ở dưới khán đài nói một câu như vậy, nghe không có ác ý, chắc hẳn là thấy tôi đáng thương, muốn khuyên tôi dừng tay, không làm to chuyện.
Mà tôi lại tiếp tục siết cổ Phàm Khôn, đôi mắt đỏ ngầu, nhìn những người này nói, tiếp tục nói: "Với các người, chúng ta không có thù hận gì sâu đậm. Nhưng với Phàm Khôn, tao sẽ không dừng tay thế này. Hắn nói một tràng dài những lời sỉ nhục tao, nhưng không hề nhắc đến việc hắn làm nhục vợ tao. Chính vào mấy ngày trước, hắn dùng thuốc làm vợ tao hôn mê, có ý đồ không đứng đắn, nhưng tao đã liều mạng cứu vợ mình. Vì vậy mới kết thù oán với hắn, vì thế hắn mới muốn tao chết."
Ngừng một lúc, tôi đột nhiên nhìn Bào Văn, nói tiếp: "Dù người khác nhìn tao thế nào, tao vẫn cố làm tròn trách nhiệm của mình, tao bảo vệ người tao cần bảo vệ, tao không hổ thẹn với lòng mình."
Nói xong, tôi tiếp tục dùng nhiều sức hơn, định siết chết Phàm Khôn.
Không ai dám lên ngăn tôi lại, tôi lúc này trong mắt họ chính là một thằng điên.
Họ dường như cũng cảm thấy mình vô lý, bắt đầu nói chuyện dưới khán đài, nói là có gì nói chuyện hẳn hoi, thù oán có thể việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ bỏ qua.
Nhưng tôi vẫn không thu tay, sau đó họ bảo Bào Văn khuyên tôi, dù sao chúng tôi cũng từng là vợ chồng.
Bào Văn cũng không biết đang nghĩ gì, ánh mắt cô ta nhìn tôi rất rối rắm, cô ta nói với tôi: "Trần Danh, dừng tay đi, đừng điên nữa."
Tôi nhìn cô ta, nheo mắt, hung dữ nói: "Bào Văn, tưởng tôi sợ cô thật sao, tưởng tôi việc gì cũng nghe cô sao? Từ giờ về sau, việc của Trần Danh tôi, cô không có tư cách quản nữa, ít xen vào việc của tôi thôi."
Bào Văn sững người, cô ta tức đến mức ngực phập phồng, cô ta không ngờ tôi lại dám nói chuyện với cô ta như vậy, cả người đều tức đến xì khói.
Lúc này, Phàm Khôn đột nhiên lại yếu ớt nói: "Đừng để ý hắn, lên cho tao, nó có giỏi thì siết chết tao đi, hôm nay không phải nó chết thì là tao chết, nếu không thì cùng chết, lên, gϊếŧ chết nó cho tao!"