Trái tim tôi bỗng nặng trĩu, tôi thừa hiểu điều đó có nghĩa là gì. Có vẻ như sau khi Đoan Mộc Thâm bị bắt đi, Đoan Mộc Du cũng không hề cho người đi cứu con trai mình. Có lẽ ông ta nghĩ chỉ cần mình không xuất hiện thì Giai Âm sẽ không làm hại Đoan Mộc Thâm cho nên ông ta mới chọn cách im lặng quan sát. Như vậy xem ra ông ta là một kẻ cứng rắn đến mức đáng sợ.
Nhưng điều làm tôi cảm thấy thất bại nhất chính là ông ta có thể lọt vào đại bản doanh của tôi để gϊếŧ tôi vậy mà lại không dám đối đầu với Giai Âm. Như vậy có phải là hơi ngược đời không?
Đương nhiên, đây không phải là điều quan trọng nhất. Điều quan trọng nhất là nếu tin Thanh Hồ được thả ra truyền đến tai Đoan Mộc Du, ông ta nhất định sẽ tìm cách đối phó với chị ấy, lợi dụng chị ấy để uy hϊếp tôi nhằm đổi lấy tự do cho con trai mình. Nếu như vậy thì việc thả Thanh Hồ ra chẳng khác nào đuổi chị ấy ra khỏi vùng an toàn, chẳng khác nào mỡ dâng miệng mèo.
Nghĩ đến đây, lòng tôi chợt nóng như lửa đốt, vô cùng lo lắng cho Thanh Hồ. Có lẽ tôi thể hiện điều đó ra ngoài rất rõ nên Giai Âm liếc nhìn tôi với ánh mắt lạnh nhạt. Cô ấy móc chiếc điện thoại trong túi áo ra đưa cho tôi, nói: "Điện thoại của anh."
Tôi mãi không tìm thấy điện thoại, mọi người cũng không nói với tôi điện thoại của tôi đang ở đâu. Thật không ngờ, nó lại ở chỗ Giai Âm, có lẽ cô ấy lo tôi sẽ bí mật liên lạc với Thanh Hồ nên mới làm vậy. Nghĩ vậy, trong lòng tôi rất buồn, cũng rất thất vọng. Nói thế nào đây, Giai Âm đã vì tôi mà biến thành một cô gái bình thường, vì tôi mà biết ghen tuông, biết nhỏ nhen ích kỷ. Lẽ ra khi thấy những điều này tôi nên thấy vui mừng nhưng tôi lại không hề cảm thấy như vậy bởi những toan tính của cô ấy khiến một người con gái khác mà tôi yêu sâu đậm gặp nguy hiểm.
Thậm chí tôi còn đang nghi ngờ, thủ đoạn đối phó với Thanh Hồ của cô ấy hoàn toàn là do nghĩ cho tôi hay là đang trả thù riêng?
Tôi cầm điện thoại lên, mở nó ra. Trên màn hình hiện ra mười mấy tin nhắn mà Thanh Hồ gửi cho tôi. Tôi mở từng cái ra đọc, lòng vô cùng buồn bã. Trong số tin nhắn đó có cái là lời thú tội của chị ấy, có cái kể về lựa chọn khó khăn của chị ấy, có cái là sự áy náy ân hận nhưng nhiều nhất vẫn là những dòng tin nhắn từ biệt.
Thanh Hồ nói chị ấy sớm đã biết việc chúng tôi được ở bên nhau kiếp này chỉ là một giấc mộng hão huyền, cho nên chị ấy luôn ép mình phải tỉnh táo. Điều này tàn nhẫn với tôi nhưng ít nhất sau khi xảy ra chuyện, nó sẽ khiến tôi không quá đau lòng, sẽ khiến tôi không quá thương tâm khi quyết định từ bỏ chị ấy.
Nhưng tôi muốn nói với chị ấy, dù chị ấy có làm gì đi chăng nữa thì nỗi đau trong lòng tôi vẫn chẳng vơi đi chút nào. So với việc nhận được những lời sám hối đó, so với việc chị ấy bỏ đi thì tôi càng mong chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng, bây giờ tôi còn tỉnh táo hơn cả chị ấy. Trong lòng tôi còn biết ước nguyện ở bên nhau của chúng tôi không thể thành sự thật rõ hơn cả chị ấy.
Hai tay tôi run rẩy nắm chặt chiếc điện thoại, do dự bấm vào tên của Thanh Hồ. Trên đỉnh đầu là ánh mắt hình viên đạn của Giai Âm. Trong lòng tôi rất hoảng sợ, biết rằng nếu liên lạc với Thanh Hồ sẽ chỉ càng làm chị ấy tuyệt vọng hơn. Dù cho có như vậy, tôi vẫn muốn được nói vài lời.
Cuối cùng, tôi bấm nút gọi. Trong điện thoại phát ra bài nhạc chuông tình nhân do chính tay tôi cài cho chị ấy.
"Tôi thích ở bên em như thế này, muốn được cùng em đi khắp nơi. Khuôn mặt em kề sát lại gần tôi, tương lai của hai chúng ta cũng ngày càng trở nên rõ nét hơn ... "
Những âm thanh du dương đó vọng lại bên tai tôi, giống như tua lại từng thước phim ngọt ngào của 2 chúng tôi. Tất cả nghe thật là mỉa mai biết bao.
Thanh Hồ bắt máy rất nhanh nhưng không nói gì cả.
Tôi nghẹn ngào gọi: "Chị ... "
Tiếng thở ở đầu dây bên kia dồn dập hơn thường lệ. Dù là âm thanh rất nhỏ, dù Thanh Hồ đã rất cẩn thận che giấu nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được, vẫn có thể biết được chị ấy đang âm thầm rơi lệ.
Tôi siết chặt tay thành nắm đấm, nói: "Chị đi đi."
Chỉ 3 chữ ngắn gọn nhưng tôi phải dùng toàn bộ sức lực của mình để nói ra.
Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ nói điều này với người con gái mình thương yêu nhưng bây giờ, đó là điều duy nhất tôi có thể làm cho chị ấy.
Tôi nói: "Nam Kinh là nơi nguy hiểm. Những người muốn đối phó với chị ngoài người của em ra còn có người của tổ chức sát thủ Mẫn Diệt. Chị thật sự không thể ở lại đây lâu, là người ... "
Nói đến đây, tôi cắn chặt răng, cố gắng bình tĩnh lại rồi mới tiếp tục nói: "Là người yêu cũ của chị, điều duy nhất em có thể làm là khuyên chị rời khỏi đây. Từ nay trở đi, chúng ta mỗi người một phương. Chị yên tâm, em sẽ để lại cho chị một con đường lui."
Thanh Hồ vẫn không nói gì, tôi hạ giọng nói: "Em biết những người chị muốn gϊếŧ rất nhiều, có lẽ trong đó có rất nhiều anh em của bố em nhưng em sẽ không quản chuyện này. Nếu sau này báo thù xong mà chị vẫn không buông bỏ được nỗi hận trong tim thì có thể đến tìm em, muốn chém muốn gϊếŧ gì tùy chị."
Nói xong, tôi chầm chậm cúp máy.
Giây phút này, tôi dường như mất đi toàn bộ sức lực của mình. Tôi nằm đó, ngước nhìn lên trần nhà lẩm bẩm: "Tất cả đều kết thúc rồi."
Giai Âm không nói gì, quay lưng đi thẳng. Nhưng khi cô ấy đi đến cửa, tôi cất tiếng hỏi: "Em trách anh sao?"
Giai Âm nói với tôi kế hoạch của cô ấy nhưng tôi lại báo cho Thanh Hồ rời khỏi đây. Nếu Thanh Hồ thực sự rời đi thì chị ấy sẽ được an toàn nhưng không ai biết bước tiếp theo Đoan Mộc Du sẽ làm gì.
Đây quả thực là một canh bạc hết sức bất lợi đối với chúng tôi nhưng tôi không thể trơ mắt nhìn Thanh Hồ bị đưa vào chỗ chết. Dù có phải rời xa chị ấy, tôi vẫn mong chị ấy có thể sống thật tốt.
Giai Âm thậm chí không ngoảnh đầu lại, nói: "Thực ra ... em đã nói những điều tương tự với Thanh Hồ rồi."
Trái tim tôi chợt nặng trĩu, tôi nhìn cô ấy với ánh mắt không thể tin nổi. Cô ấy lạnh lùng nói: "Đã là người trong lòng của anh thì em nào có thể đẩy cô ấy vào chỗ chết?"
Tôi truy hỏi: "Vậy tại sao em còn lừa anh?"
Giai Âm chầm chậm quay lại, nhìn tôi nói: "Vì em muốn xem xem mình đã hết hi vọng hay chưa. Em muốn xem cuối cùng anh có tin lời em nói hay không. Nếu anh tin những lời đó là thật thì trong lòng anh em là loại người gì?"
Nghe những lời này, tim tôi đập thình thịch. Tôi nhìn Giai Âm, cảm thấy quá khứ dường như đang lặp lại. Lúc mà tôi từng hiểu lầm cô ấy, chúng tôi cũng đã nói với nhau những lời tương tự. Rõ ràng tôi đã hứa với cô ấy sẽ không bao giờ phạm phải lỗi lầm tương tự, sẽ không nghi ngờ cô ấy nữa. Vậy mà, tôi nói lời chẳng giữ lấy lời, lại thêm lần nữa làm tổn thương trái tim cô ấy.
Tại sao tôi có thể quên người đứng trước mặt tôi là Tống Giai Âm, là đại tiểu thư xinh đẹp tuyệt trần của nhà họ Tống. Cô ấy có lòng tự tôn, có khí phách của mình. Cô ấy sẽ không vì tranh cướp một người đàn ông mà không từ thủ đoạn. Cô ấy có thể vì tôi mà trở thành một người con gái nhỏ bé, bình thường nhưng tuyệt đối sẽ không vì tôi mà làm hại ai miễn là người đó chưa từng làm hại tôi.
Tôi áy náy, nói: "Anh xin lỗi, anh thật sự ngu ngốc, anh lại mắc phải lỗi lầm y hệt trước đây."
Giai Âm không nổi giận, càng không tỏ ra thất vọng chút nào, cô ấy chỉ cười nhạt, nói: "Không sao."
Tôi lắc đầu, còn chưa kịp mở miệng thì câu tiếp theo mà Giai Âm nói khiến tôi cảm thấy như rơi xuống đáy vực thẳm: "Bởi vì em đã quen rồi."
Giai Âm nói xong, trên gương mặt thoáng lộ ra chút bi thương. Sau đó, cô ấy nhìn tôi rồi quay lưng đi thẳng.
Tôi muốn gọi cô ấy lại nhưng vẫn như lần trước, tôi không thể thốt nên lời bởi tôi biết tôi đã không còn tư cách để gọi tên cô ấy nữa.
Đợi Giai Âm đi khỏi, tôi ôm lấy lồng ngực, cảm thấy dường như không còn sức để thở nữa. Tôi biết rằng, lần này chúng tôi không thể quay lại như trước được nữa. Tôi không hề nắm lấy cơ hội cuối cùng mà cô ấy cho tôi. Cách tôi phản ứng lại với mọi chuyện đã đẩy chúng tôi đi quá xa, đến nỗi không thể quay lại.
Người con gái ấy, cô ấy kiêu ngạo như vậy, kiên cường như vậy mà tại sao lại cho tôi tới 3 cơ hội làm tổn thương cô ấy? Cô ấy nói đã quen rồi nghĩa là cô ấy đã hoàn toàn tuyệt vọng về tôi.
Bỗng một tiếng "xoảng" vọng đến bên tai, tôi quay mặt ra xem có chuyện gì thì phát hiện cửa sổ đã bị đập vỡ một lỗ to. Bên ngoài đột nhiên mưa như trút nước. Lọ hoa tinh xảo bên cạnh cửa sổ bỗng rơi xuống đất, vỡ thành rất nhiều mảnh. Những đóa hoa mai trắng rụng đầy trên sàn nhà, tan tác, hoàn toàn không còn vẻ diễm lệ như trước.
Cửa phòng mở ra, tôi quay mặt ra thì thấy ông Nhĩ đã bước vào. Ông nhìn ô cửa sổ vỡ, nói: "Bên ngoài đang mưa đá."
Tôi không đáp lời, ông thở dài nói: "Mưa đá to như vậy, chắc sẽ gây ra không ít thiệt hại đây."
Khi ông Nhĩ đang nói thì có người tới bịt cửa sổ lại. Ông vừa lấy kim châm cứu ra vừa lẩm bẩm: "Ông trời ơi, chắc ông phải đau lòng lắm nên mới "khóc" ra đá thế này? Chắc là ông đang tan nát cõi lòng đấy nhỉ?"
Tôi vẫn không tiếp lời, trong lòng bỗng cảm thấy chua xót, tôi nghĩ thầm: "Ông trời ơi, có phải ông muốn quật ngã ý chí tranh đấu cuối cùng của tôi không?"
Trận mưa đá đột ngột này không kéo dài lâu. Trong lúc đó, ông Nhĩ châm cứu cho tôi nên cũng không biết liệu có phải Bạch Bách Hợp vì bị Giai Âm công kích đến nỗi mất hết tự tin nên đã không từ mà biệt hay không.
Châm cứu chính là quá trình giải độc. Quá trình này rất đau, sau khi kết thúc tôi dường như kiệt sức. Hôm nay sắc mặt của ông Nhĩ rất khó coi, tôi đoán chắc đã có chuyện gì xảy ra nên hỏi: "Sao vậy ông?"
Ông Nhĩ nhìn tôi hồi lâu rồi nhìn sang mấy hộp bánh ngọt ở bên cạnh, hỏi: "Ngoài mấy thứ này ra cậu có ăn gì khác nữa không?"
Cảm thấy có chuyện không hay sắp xảy ra, tôi đáp: "Không."
Ông Nhĩ vỗ đùi, nói: "Cậu nghỉ ngơi cho tốt, tôi ra đây một lát rồi quay lại ngay."
Ông Nhĩ dứt lời liền cầm theo mấy hộp bánh ngọt đi khỏi. Trong lòng tôi dấy lên một dự cảm không lành.
Khi đi đến cửa, ông Nhĩ nói: "Cái đó, tôi nghĩ tôi còn chuyện này phải nói với cậu. Điện thoại của cậu vốn luôn nằm trong tay tôi. Tôi giữ nó vì không muốn cậu liên lạc với Thanh Hồ."
Nghe những lời này, tôi thấy đau nhói nơi lồng ngực, suýt chút nữa thì thổ huyết. Hóa ra, ngay từ đầu tôi đã hoàn toàn hiểu lầm Giai Âm.
Một lát sau, Tam gia tới. Tôi tưởng anh ấy đến bàn chuyện kết hôn của Tôn Nam Bắc. Tôi đang định hỏi chuyện thì anh ấy vội vã nói với vẻ mặt rất nghiêm trọng: "Trần Danh, có chuyện không hay rồi."
Tôi cau mày hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Tam gia trầm giọng, nói: "Giai Âm và Thanh Hồ đều mất tích rồi."