Mục lục
Kim bài nhân sinh (Full 596 chap)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi hạ quyết tâm sẽ cho Hoàng Liễu thua tan tác, đến cái quần xì cũng không còn. Hắn ta không biết ý định của tôi nên sau khi đặt cược xong, cười lạnh, nói: "Trai bao, nói cho mày biết, tối nay mày cược ai thì người đó sẽ thua, không một kẻ nào dám thắng".

Hoàng Liễu nói rất nhỏ, giọng nói đầy lạnh lẽo. Trong lòng tôi bỗng chấn động, phút chốc hiểu ra mọi việc. Vương Hào đã thuê Hoàng Liễu làm việc cho ông ta thì sao có thể không cho hắn chút lợi lộc nào chứ? Chỉ sợ Vương Hào đã thông báo cho mấy tuyển thủ kia. Tôi cứ cược cho ai thắng thì người đó sẽ phải thua, còn Hoàng Liễu sẽ cược ngược lại với tôi. Đến lúc đó, tôi mất một khoản tiền lớn thì không nói làm gì, nhưng những người hiểu biết về các tuyển thủ, tự tin đặt cược cho họ cũng sẽ phải ngậm đắng nuốt cay giao tiền cho Hoàng Liễu.

Nghĩ vậy, tôi biết lần này mình gặp rắc rối rồi, cho nên trong lòng bắt đầu tính toán để tìm đối sách.

Trận đấu thứ nhất, kết quả đúng như dự đoán, tôi thua cược. Trận thứ hai, trận thứ ba cũng vậy. Đa số mọi người có mặt ở sàn đấu cũng giống như tôi. Có người chửi thề, kêu trời rằng hôm nay thật là đen đủi. Anh ta nói các tuyển thủ kia sao lại sa sút phong độ như vậy, rõ ràng đã chắc mười mươi sẽ thắng cược vậy mà lại thua hết sạch. Trong khi đó, Hoàng Liễu cười khoái trí, nét mặt vô cùng ngạo nghễ, đắc ý. Hắn ta hỏi: "Này trai bao, mày ngủ với mấy mụ già giàu có đó thì mỗi đêm được bao nhiêu tiền? Đừng có đem số tiền mày dùng thân xác vất vả kiếm được nướng hết vào đây chứ? Đến lúc đó, bọn "gái ngành" vô tình như Tiểu Thúy sẽ không thèm đếm xỉa đến mày nữa đâu".

Hắn ta cố ý nói rất to để những người khác đều nghe thấy và giễu cợt tôi. Lúc đó, tôi đang đặt cược cho trận thứ tư. Tôi cố ý viết rất chậm, hơn nữa còn cố tình nghiêng người sang một bên để cho Hoàng Liễu nhìn thấy tôi đặt cược cho ai thắng. Sau khi nhìn thấy tôi đặt cược cho ai, Hoàng Liễu cũng bắt đầu viết tên người mà hắn cược lên tấm thẻ được phát. Lúc đưa tấm thẻ đặt cược đã viết xong của mình cho nữ phục vụ, tôi cố tình giả vờ làm rơi tấm thẻ xuống đất. Khi cô phục vụ đó đang định cúi xuống nhặt thì Tiểu Thúy đã nhanh trí nhặt lên trước. Cùng lúc đó, Hoàng Liễu cũng giao tấm thẻ cược của mình cho nữ phục vụ.

Nữ phục vụ kia lập tức thông báo tên người mà Hoàng Liễu đặt cược cho. Lúc này, Tiểu Thúy cố tình nói rất to: "Anh Hải, em cũng thấy người mà anh Hoàng cược rất có khả năng thắng trận này. Chúng ta còn chưa nộp thẻ, hay là đổi lại đi".

Tôi giả vờ cưng chiều Tiểu Thúy, đáp: "Vốn dĩ hôm nay muốn đưa em tới đây giải khuây một chút. Nếu em đã nói đổi thì chúng ta đổi thôi".

Hoàng Liễu vừa nghe xong ngay lập tức tỏ vẻ không vui, gầm lên: "Này, chúng mày đang làm cái gì vậy? Đã quyết định rồi thì sao có thể lật mặt như vậy được?"

Tôi cười đáp: "Lật mặt? Chẳng lẽ đến quyền thay đổi quyết định cá cược của mình mà chúng tôi cũng không có sao? Còn nữa, ở đây có chỗ nào quy định rằng chỉ cần viết tên tuyển thủ mình cược lên thẻ xong là không được thay đổi nữa?"

Hoàng Liễu á khẩu không biết đối đáp sao. Tôi nhận lấy tấm thẻ từ tay Tiểu Thúy, cược cho tuyển thủ còn lại. Kết quả là ván cược đó tôi thắng. Tôi đắc ý nói: "Ái chà, đúng là anh Hoàng đây rất có mắt nhìn. Người mà anh Hoàng đặt cược cho chắc chắn sẽ thắng. Xem ra, anh Hoàng vô cùng am hiểu thực lực các tuyển thủ ở đây".


Tôi vừa dứt lời thì tất cả mọi người xung quanh đều cảm thấy rất kì lạ. Có người tò mò hỏi: "Sao có thể như vậy được? Tôi hiểu rất rõ thực lực của các tuyển thủ này. Nhưng những người tôi chắc chắn là sẽ thắng thì lại thua hết cả. Còn anh Hoàng luôn đặt cược cho tuyển thủ yếu hơn nhưng lần nào cũng thắng. Chẳng phải là quá trùng hợp hay sao?"

Hoàng Liễu hơi chột dạ, đàn em bên cạnh hắn lớn tiếng quát người vừa lên tiếng: "Mày nói vậy là có ý gì? Ý mày là đại ca tao cấu kết với mấy tuyển thủ kia để sắp đặt trước kết quả sao?"

Người vừa lên tiếng hơi sợ hãi, vội vã nói rằng mình không có ý đó.

Tôi cười ha ha, nói: "Người anh em, người ta tò mò nên mới nói như vậy. Anh kích động như vậy thì khác gì lạy ông tôi ở bụi này cơ chứ?"

Tôi nói dứt lời, những người xung quanh đều lên tiếng phụ họa theo. Mọi người đều mất tiền nên vô cùng sốt ruột. Con người mà, đều như vậy cả, mất tiền rồi thì sẽ ngay lập tức đi soi xét người khác. Ngay cả khi Hoàng Liễu không giở trò thì tôi chỉ cần khiêu khích một chút là tất cả mọi người cũng sẽ bất mãn với hắn. Tại sao tất cả mọi người đều thua mà chỉ mình hắn thắng? Mặc dù với địa vị của Hoàng Liễu, hắn có thể trấn áp sự bất mãn của mọi người, nhưng khi sự bất mãn đó lên tới đỉnh điểm thì hắn sẽ không thể trấn áp được nữa.
Nhìn nét mặt sa sầm lại của Hoàng Liễu, tôi nghĩ đúng là tham thì thâm. Nếu hắn không quá tham lam, thỉnh thoảng đặt cược giống tôi để cho mọi người được thắng một hai trận thì đã không xảy ra chuyện như thế này. Nhưng hắn lại muốn trận nào cũng thắng, khiến tôi nắm được sơ hở của hắn.

Ngoài Hoàng Liễu ra thì Vương Hào kia cũng khá ngu ngốc. Tôi nghĩ ông ta đã cố tình chọn những cặp đấu có thực lực chênh lệch nhau. Ông ta cho rằng nếu làm vậy thì những vị khách thường xuyên tới xem có thể dễ dàng thắng cược còn người mới như tôi, không hiểu rõ năng lực của các tuyển thủ thì sẽ rất khó thắng. Tiếc rằng ông ta đã đánh giá thấp tôi rồi. Tôi chỉ cần nhìn qua cũng biết thực lực của các tay đấm này đến đâu. Kết quả là chỉ có Hoàng Liễu và một số rất nhỏ khác thắng cược còn đại đa số mọi người đều thua.
Tóm lại, Hoàng Liễu đã vô tình biến mình trở thành đối tượng bị công kích. Chỉ cần tôi châm thêm một mồi lửa nữa thì sự bất mãn của mọi người sẽ lên đến đỉnh điểm.

Nghĩ vậy, tôi nháy mắt với Tiểu Thúy, Tiểu Thúy ngay lập tức hiểu ý. Em ấy đưa mắt nhìn hai tuyển thủ trong trận đấu thứ năm vừa bước lên sàn đấu rồi lớn tiếng hỏi tôi: "Anh Hải, lần này chúng ta cược cho ai thắng đây?"

Tôi liếc nhìn hai tuyển thủ trên sàn đấu, nói: "Bên phải đi. Vừa nhìn đã thấy tuyển thủ bên phải lực lưỡng hơn tuyển thủ bên trái. Không chỉ có vậy, em có nhìn thấy toàn thân anh ấy toát ra khí chất của một người luyện võ, vô cùng sắc bén và linh hoạt. Càng là người có sức mạnh thì càng dễ nhìn ra khí chất này".

Tiểu Thúy lắc đầu, nói: "Anh Hải, những lời anh vừa nói mơ hồ quá, em chẳng nhìn ra cái gì cả".
Người bên cạnh tôi lên tiếng: "Người anh em, anh quả là có mắt nhìn đấy".

Anh ta cũng chính là người đầu tiên chào hỏi khi tôi tới đây. Từ đầu đến cuối, anh ta không hề đối xử lạnh nhạt với tôi vì giữa tôi và Hoàng Liễu xảy ra mâu thuẫn, cũng không lấy tôi ra làm trò cười. Anh ta cứ như một người ngoài cuộc, chỉ mải mê đắm chìm trong thế giới riêng của mình. Tôi nhìn anh ta, cười nói: "Thế nào? Anh cũng thấy vậy à?"

Anh ta lắc đầu, đáp: "Không phải, chỉ là thực lực của hai tuyển thủ này chênh lệch rất lớn. Tôi biết người bên tay phải lợi hại hơn người bên trái rất nhiều".

Tôi đáp: "Đúng vậy, trừ phi người bên phải bị tiêu chảy hoặc ốm, nếu không thì anh ta không thể thua được".

Anh ta nghe xong thì bật cười thành tiếng, những người khác cũng hùa theo, xem ra họ biết khá rõ về hai tuyển thủ này. Từ hàng ghế phía sau có người gọi "anh Hoàng", hỏi hắn ta định cược thế nào. Hoàng Liễu không đáp. Tôi viết tên người mình đặt cược lên tấm thẻ cược rồi giao cho nữ phục vụ.
Nữ phục vụ cầm lấy tấm thẻ cược của tôi, bỗng chốc kinh ngạc đến ngây người. Có người sốt ruột giục cô ấy đọc to tên người mà tôi đặt cược. Lúc đó, cô ấy mới bừng tỉnh, ánh mắt nhìn tôi cũng khác. Cô ấy đọc: "Anh Nhĩ Hải cược cho tuyển thủ số 10, số tiền cược là 5 triệu nhân dân tệ".

Cả sàn đấu bỗng chốc rào rào lên như sắp nổ tung, ai nấy đều ngạc nhiên nhìn tôi. Có người còn nói không ngờ tôi lại có nhiều tiền như vậy, có người lại nói tôi bị điên rồi. Mặc dù khán giả ở đây đều là những người có tiền, nhưng đã số vẫn chỉ thuộc tầng lớp trung lưu, làm gì có ai dám chi mạnh tay như tôi?

Tiểu Thúy cũng không ngờ tôi sẽ đặt cược lớn như vậy, em ấy hỏi tôi với giọng vô cùng ngạc nhiên: "Anh Hải, có phải cược như vậy là quá nhiều không? Em thấy mình cứ đặt một khoản vừa vừa thôi".
Chẳng cần nhìn tôi cũng cảm nhận được ánh mắt tham lam của kẻ đang ngồi sau lưng mình đang nhìn chằm chằm vào tấm thẻ đặt cược của tôi. Tôi cười, nói: "Không sao, dù sao mọi người cũng đều cược cho tuyển thủ bên tay phải, cho nên 5 triệu này của anh không thể mất được, coi như là lấy số tiền này ra để làm màu thôi, lát nữa tiền sẽ lại về với chủ".

Người đứng bên cạnh tôi cười ha ha, nói: "Anh nói đúng đấy. Nếu đã như vậy thì tôi cũng theo anh, cược 5 triệu".

Nói rồi, anh ta đưa tấm thẻ cược trên tay mình cho cô phục vụ.

Lần này, cả sàn đấu thực sự sôi sùng sục, có người hét lên: "Điên rồi, điên thật rồi! Mặc dù biết bọn họ sẽ không thua, nhưng lấy ra 10 triệu để đi cá cược thì đúng là điên thật rồi".

Tôi nhìn sang người bên cạnh mình, anh ta không có vẻ gì là một người quá giàu có. Anh ta cười híp mắt, lấy tay đẩy đẩy gọng kính, nói với tôi: "Tôi tên là Vệ Quốc Dân".
Tôi lập tức trở nên cảnh giác, hỏi lại: "Anh là người nhà họ Vệ sao?"

Anh ta cười, đáp: "Không sai, tôi chính là người nhà họ Vệ, là anh trai của người mà anh đánh bị thương hôm trước".

Lúc nói câu này, anh ta vẫn tươi cười nhưng tôi cảm thấy hơi rợn người. Bởi tôi đánh người nhà họ Vệ thì chắc chắn bọn họ sẽ oán hận tôi. Hơn nữa, rõ ràng là người đàn ông trước mặt biết rõ tôi là ai, chỉ có điều tôi không biết chắc anh ta sớm đã biết tôi là ai hay chỉ đến khi nghe người khác gọi tên mới biết tôi là ai. Tôi không thể đoán ra là bởi anh ta vẫn luôn tươi cười, từ đầu đến cuối không hề tỏ ra thù địch hay muốn gϊếŧ tôi.

Vệ Quốc Dân có lẽ cũng biết tôi đang suy nghĩ điều gì, anh ta cười, nói: "Anh yên tâm, hôm nay tôi chỉ đơn thuần tới đây xem trận đấu, không có âm mưu hay mục đích gì khác. Còn về chuyện của em trai tôi, mọi người trong nhà tôi đều đã biết, họ không có ý muốn trả thù anh. Ngược lại, người làm anh như tôi còn phải cảm ơn anh đã dạy dỗ em trai tôi, khiến nó không phạm phải những sai lầm không thể cứu chữa được".
Nhìn gương mặt đầy vẻ thành khẩn của Vệ Quốc Dân, trong lòng tôi lại càng nâng cao cảnh giác. Bởi tôi thấy phản ứng của anh ta không hợp với lẽ thường chút nào. Anh ta quá bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi khiến tôi không đoán ra được. Nói thật, đã rất lâu rồi tôi không gặp phải kiểu người như anh ta.

Mặc dù trong lòng đề cao cảnh giác, nhưng ngoài mặt tôi vẫn tỏ ra hết sức nhã nhặn, đáp: "Xin đừng khách sáo".

Lúc này, tôi thấy Hoàng Liễu đang đưa tấm thẻ cược của mình cho nữ phục vụ. Điều khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên là hắn chọn tuyển thủ số 9, cũng chính là tuyển thủ phía bên tay trái.

Thấy Hoàng Liễu làm vậy, ai nấy đều kinh ngạc. Có người la ó rằng hành động của hắn quá kì lạ, còn nói hắn là khách quen ở chỗ này, sao có thể không biết thực lực của hai tuyển thủ này chênh lệch như thế nào. Mọi người cho rằng ván cược này hắn nhất định sẽ thua. Đương nhiên, cũng có những kẻ lén lút đổi sang cược cho tuyển thủ số 9, chắc chắn những kẻ đó đã đánh hơi thấy điều khác thường.

Tôi và Vệ Quốc Dân nhìn thẳng vào mắt nhau, cả hai chúng tôi đều có thể nhìn thấy vẻ đắc ý khi đạt được mục đích trong mắt người kia. Trong lòng tôi bỗng chấn động, nhận ra rằng Vệ Quốc Dân đã đoán ra ý đồ của tôi.


Thực ra tôi đặt cược 5 triệu là vì biết Hoàng Liễu thấy tình hình bất lợi sẽ cố tình thua một ván cược. Hắn sẽ cược cùng một người với tôi để xóa tan nghi ngờ của mọi người. Nhưng khi tôi nâng số tiền đặt cược lên 5 triệu thì hắn đã bị lòng tham làm cho mờ mắt, e rằng hắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội này. Lại thêm Vệ Quốc Dân cược thêm 5 triệu, nâng tổng số tiền cược lên tới 10 triệu, Hoàng Liễu lại càng không thể bỏ qua cơ hội này.


Cho nên, trước sự cám dỗ của đồng tiền, Hoàng Liễu đã ra quyết định như vậy.


Thấy Hoàng Liễu đã nhảy vào cái hố do mình đào sẵn, tôi khẽ nhếch môi, im lặng chờ đợi trận đấu kết thúc. Kết quả trận đấu không hề trái với dự tính của tôi, Hoàng Liễu lại thắng. Thắng được 10 triệu, hắn vô cùng vui sướng, cười lớn. Đám lâu nhâu đi theo hắn cũng mừng rỡ không kém, một tên còn vỗ tay tung hô: "Anh Hoàng là số một! Anh Hoàng là số một!"


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK