Chuyện này thì đúng là thật, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao có câu diệt cỏ phải diệt tận gốc.
Tôi hơi đau đầu, nhìn về phía Đoàn Thanh Hồ, chị ấy nhìn tôi cười một cách gượng gạo nói: “Tùy cậu xử lý hắn ta, chỉ cần không làm hắn chết, tôi bảo đảm cậu sẽ không sao cả.”
Tôi gật đầu, rồi vừa cười vừa nói có lời nói này của chị là đủ, sau đó tôi nhìn về phía Trương Thành với vẻ mặt phiền não nói: “Mày muốn tao chặt tay mày trước, rồi cắt tai, hay là móc đôi mắt đáng ghét này của mày trước đây?”
Mặt Trương Thành lúc mày tái mét, hắn nhìn Đoàn Thanh Hồ, nhưng chị Thanh Hồ lại điềm tĩnh ngồi ở đó, anh Đậu lấy một chai rượu vang, mặt hớn hở cười tươi rót rượu cho chị ấy, còn bên cạnh hai người họ, tên bị đâm xuyên tay rồi lại bị đâm xuyên tai từ lúc bò lên mặt bàn đến giờ vẫn không dám động đậy, tên bị đập tóe máu mũi cũng ngồi ở đó, không dám xông lên nữa.
Cảnh tượng máu me, cùng với dáng vẻ thanh thoát bình thản của Đoàn Thanh Hồ tạo nên một sự so sánh rõ nét, một cảm giác kỳ dị vô cùng đặc biệt.
Có thể là cảm thấy Đoàn Thanh Hồ quá điềm tĩnh, Trương Thành cũng tin một phần lời chị ấy nói, vì cái mạng của mình, hắn cuối cùng cũng nhẹ giọng, vừa cười vừa nịnh bợ nói: “Hồng Nhan, chúng ta như thế này hai bên đều thiệt hại, chung quy lại vẫn không tốt, cô nói xem có đúng không?”
Tôi liền ra tát cho hắn một cái, rồi hét lên: “Mau nói, ‘chị Đoàn Thanh Hồ’.”
Trương Thành nhìn tôi một cách căm thù, tôi lắc nhẹ con gao găm trong tay, hắn liền ngoan ngoãn gọi lên một tiếng: “Chị Đoàn Thanh Hồ”.
Tôi nói: “Vậy mới đúng chứ, mày nhớ đấy, sau này còn gọi chị tao là “Hồng Nhan” thì tao sẽ cắt d*i mày.”
Trương Thành vội vàng nói: “Vâng, vâng”
Tôi nhìn Đoàn Thanh Hồ, nhếch mép cười, chị ấy liền cười lên, môi đỏ răng trắng, mặt như đóa hoa phù dung, cười đến mức khiến tất cả mọi người trong phòng đểu chết mê chết mệt mới thôi.
Đoàn Thanh Hồ nhìn về phía Trương Thành, dửng dưng nói: “Anh nói rất đúng, hai bên đều thiệt chung quy lại đều không tốt, cho nên, anh định làm thế nào?”
Trương Thành nói: “Hay là thế này, chúng ta đấu một trận, nếu tôi thua, cô phải ở đây hỗ trợ cho tôi, nếu tôi thắng, tôi tự nguyện nhượng bộ, lùi lại làm tay chân hỗ trợ phía sau cho cô, phân chia hoa hồng theo tỷ lệ 20% và 80%, cô thấy sao?”
Đoàn Thanh Hồ nhếch lông mày, rồi nói: “Thi đấu cái gì?”
Trương Thành nói: “Cô cũng biết, câu lạc bộ Cảnh Minh bề ngoài thì là câu lạc bộ tư nhân, thực ra trọng tâm lại là sân đấu chó ngầm, chúng ta làm theo quy tắc ở đây, mỗi người chúng ta dắt một con chó, chó của ai thắng thì coi như người đó thắng, cô thấy sao?”
Nghe đến hai chữ “đấu chó”, mắt tôi liền sáng lên, trong lòng rất kích động. Lúc Trương Thành đưa ra thách đấu, tôi đã lo rằng tên này sẽ gài bẫy chúng tôi, dù sao nếu là đấu võ, tôi nghĩ chắc cả Nam Kinh cũng không có ai đấu lại được với Đoàn Thanh Hồ, nhưng nếu là kiểu đấu khác, thì không dám chắc rồi, mà trận đấu này của chúng tôi, chỉ được thắng, không được phép thua.
Chuyện không thể ngờ được rằng, Trương Thành lại nói muốn tổ chức đấu chó, tôi cảm thấy đây đúng là ý trời, bởi vì một người không có gì như tôi, lại vừa hay có một con chó!
Chó của tôi có tên là Sơn Bào, là một chú chó ta, nó được đem về nuôi từ năm mà bố tôi mất, cũng là thứ quý giá duy nhất mà bố tôi để lại cho tôi, tôi rất quý trọng nó, và vô cùng thân thiết với nó. Khi còn ở quê, tôi đi đến đâu cũng đem theo nó, sau đó đến Nam Kinh, tôi đành phải gửi nó ở nhà cô tôi, cứ thỉnh thoảng tôi lại gọi điện hỏi thăm cô tôi về tình hình của Sơn Bào.
Tuy Sơn Bào là một con chó ta, cũng đã già rồi nhưng nó vô cùng hung dữ, ngày trước có một lần bố tôi đưa tôi lên núi đi săn và dắt theo nó, nó có thể bắt được những con chim bay tầm thấp chỉ trong chốc lát, cũng có thể đuổi bắt một con thỏ rừng một cách dễ dàng, rồi cắn một phát chết luôn con thỏ đó.
Điều khiến tôi có ấn tượng sâu sắc nhất đó là, có một lần tôi cùng nó ra ngoài chơi, lúc về gặp phải một vài tên cướp, bọn họ có năm người, trên người đều có dao, nhưng Sơn Bào suýt nữa thì cắn chết năm người đó, đến giờ tôi vẫn không thể quên được cái ánh mắt muốn cắn người của nó. Cũng từ đó trở đi, tôi hoàn toàn nhận ra sự hung dữ của Sơn Bào, không dám đưa nó ra ngoài nữa, sợ nó gây chuyện.
Trong lòng tôi, Sơn Bào lợi hại hơn tất cả những loại chó nổi tiếng, kể cả những con cho chọi giá cao cắt cổ.
Tôi nhìn qua Đoàn Thanh Hồ, thấy chị ấy do dự, tôi xông qua chỗ chị ấy rồi gật đầu, chị ấy liền hiểu ra và cười lên, rồi nói với giọng điệu không chút nghi ngờ: “Tôi không có thói quen chia sẻ cùng với người khác, nếu anh thắng, tôi coi như chưa từng đến chỗ này, về phía Tam gia tôi sẽ đi nói với anh ấy, không để anh phải khó xử, nhưng nếu anh thua, thì anh và đồng bọn của anh phải cút khỏi đây ngay.”
Đúng là không để cho đối phương một con đường lùi nào.
Tôi nhìn Đoàn Thanh Hồ, trong lòng có chút kinh sợ, cảm thấy chị ấy đúng là một người phụ nữ rất có nguyên tắc.
Trương Thành thấy Đoàn Thanh Hồ không cho mình chút thể diện nào, nét mặt biểu hiện ra sự khó chịu, liền nói: “Nếu đã như vậy, tôi hy vọng cô đừng có nuốt lời. Tám giờ tối nay, sân đấu chó ngầm của chúng ta sẽ tổ chức một trận đấu chó, những người đến xem sẽ đều là những người có máu mặt, tôi sẽ mời Tam gia đến để chứng kiến trận đấu này, tất nhiên rồi, để đề phòng một trong hai chúng ta có người không chịu nhận thua, chúng ta có thể ký một bản thỏa thuận.”
Đoàn Thanh Hồ gật đầu nói được thôi, Trương Thành lập tức biểu lộ ra điệu cười như đã đạt được ý muốn, có lẽ hắn nghĩ rằng, hắn đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Trương Thành hỏi: “Giờ có thể thả tôi ra được chứ?”
Đoàn Thanh Hồ nhìn qua phía tôi, tôi liền buông tay ra, Trương Thành liền thở phào nhẹ nhõm.
Đoàn Thanh Hồ từ từ đứng dậy, rồi nói: “Trần Danh, đi thôi.”
Anh Đậu bây giờ vô cùng sùng bái Đoàn Thanh Hồ, anh ấy luôn luôn khâm phục những người giỏi đánh nhau, trước đây anh ấy chỉ từng nghe tôi nói, còn chưa từng được nhìn thấy, có lẽ anh ấy luôn nghĩ rằng tôi bốc phét, hôm nay được tận mắt chứng kiến, trong lòng vô cùng kích động.
Thấy Đoàn Thanh Hồ không nhắc đến anh ấy, anh ấy cong đít đi theo Đoàn Thanh Hồ, rồi nịnh hót: “Chị thanh Hồ, tôi là ‘anh Đậu’, à không, tôi là ‘Dương’, chị có thể gọi tôi là ‘Tiểu’.”
Đoàn Thanh Hồ mỉm cười ngoái đầu lại, rồi gật đầu với anh ấy, nói: “Tiểu, cảm ơn vì cậu vì luôn ở bên cạnh Trần Danh, cậu yên tâm, sau này Trần Danh có cuộc sống tốt, thì cậu cũng không thể kém được.”
Tôi nhìn Đoàn Thanh Hồ, trong lòng cảm thấy ấm áp, khi biết chị ấy là vì tôi mà coi trọng anh Đậu, có thể quan tâm tới người xung quanh tôi, mới là người quan tâm tôi thực sự.
Nghĩ đến đây, tôi vui đến mức cười ngây ra, anh Đậu cũng giống tôi, cũng cười thầm một cách vui sướng, anh ấy nói: “Tôi coi Trần Danh như anh em, tôi chỉ mong cậu ấy tốt lên, chỉ cần cậu ấy tốt lên, thì tôi có ngủ ở dưới hầm, ăn bánh bao chay tôi cũng thấy vui.”
Nghe được câu nói này, trong lòng tôi càng thêm cảm động, nhìn hai người họ, cho đến bây giờ tôi coi hai người họ như người thân của mình, họ đối xử tốt với tôi, tôi sẽ không bao giờ quên.
Sau khi rời khỏi câu lạc bộ Cảnh Minh, chúng tôi lên xe của Đoàn Thanh Hồ, chị ấy vừa lái xe vừa hỏi tôi: “Trần Danh, cậu có hiểu biết gì về đấu chó không?”
Tôi lắc đầu nói: “Hoàn toàn không biết, nhưng em có một con chó, đảm bảo sẽ khiến chị chiến thắng.”
Đoàn Thanh Hồ hơi nhếch lông mày, rồi nói một cách có phần hứng thú: “Ồ, là loại chó gì vậy?”
Tôi bảo chị đoán xem, chị ấy nói: “Về đấu chó thì tôi không rành lắm, tôi chỉ đi xem cuộc thi đấu chó với Tam gia một lần, chỉ biết những con chó chọi thường gặp là chó Pitbull và chó ngao Nhật, tỉ lệ chiến thắng của chó Pitbull khá cao, nó được xem là chó chọi có kỹ thuật đánh nhanh mạnh nhất, chó ngao tuy cũng giỏi, nhưng bởi vì ngoài quê hương Tosa ở Nhật ra thì rất khó có thể tìm được con chó ngao thực sự và phương pháp huấn luyện chó ngao, cho nên nếu so sánh hai loại này, chó Pitbull sẽ được đặt cược nhiều hơn. Còn về chó chăn cừu Kavkaz, chó Dogo, chó ngao Anh, những loại này cũng có người mang đến đấu, nhưng chỉ là số ít, hơn nữa thực lực tổng thể thì không mạnh bằng hai loại chó đầu tiên.”
Tôi nghe mà đầu óc choáng váng, trong lòng cũng hơi ngại, vì những loài chó mà chị ấy nói, ngoài chó Pitbull ra, những loài chó khác đến tên của chúng tôi còn chưa từng nghe đến bao giờ.
Anh Đậu thấy khá thích thú liền hỏi: “Vậy chó ngao Tây Tạng thì sao? Chẳng phải đều nói rằng ngao Tây Tạng rất lợi hại sao?”
Đoàn Thanh Hồ dửng dưng nói: “Ngao Tây Tạng sao? Giờ chó ngao Tây Tạng thuần chủng hiếm lắm, thành tích của loài chó ngao Tây Tạng lai trên sàn đấu chó lại không được như mong muốn, vì sự hung dữ của chó ngao Tây Tạng là từ bẩm sinh và sự ngỗ ngược của nó, chó ngao Tây Tạng lai thậm chí chẳng ngỗ ngược mấy, tính bạo lực của chúng cũng được đấy, nhưng sự bền bỉ thì không có.”
Đúng là được mở mang tầm mắt, vậy mà mình luôn nghĩ chó ngao Tây Tạng mới là lợi hại nhất.
Đoàn Thanh Hồ nói xong rồi hỏi tôi: “Chó của cậu thuộc loại chó gì vậy?”
Thấy vẻ mặt mong chờ của chị ấy, tôi hơi chột dạ, rồi nói: “Chị, chị cũng không phải là không biết tình hình của em, em... chắc chắn không thể nuôi những loài chó này rồi, chó của em chỉ là chó ta mà thôi.”
Đoàn Thanh Hồ ngay lập tức có chút thất vọng, nhưng cũng không tức giận, mà nói: “Cũng đúng, tôi quên mất, cậu làm sao có thể có được loại chó chuyên nghiệp đó chứ?”
Tôi liền nhanh nhảu nói: “Chị, chó của em tuy không nổi tiếng như những loài chó kia, nhưng nó thật sự rất hung dữ, em nghĩ nó sẽ không thua đâu.”
Đoàn Thanh Hồ lắc đầu rồi cười nói: “Cậu không hiểu rồi, chó chọi có giỏi hay không, không có liên quan gì đến việc nó có hung dữ hay không, bất luận là loại chó chọi nào, đều phải trải qua huấn luyện một thời gian dài, vì chiến đấu là phải có kỹ thuật, cũng giống như cuộc thi đấu võ của người vậy, nếu chỉ dùng sức mạnh, thì không bao giờ thắng được đâu.”
Nói đến đây, Đoàn Thanh Hồ thở dài một chút rồi nói: “Nhưng mà, trận đấu đó dù sao cũng phải diễn ra, tôi vốn cũng không muốn hoãn lại, việc này cậu đừng lo nữa, chiều nay tôi sẽ đi tìm một con chó đến, đảm bảo sẽ thắng Trương Thành.”
Tôi biết Đoàn Thanh Hồ đã hoàn toàn không tin tưởng tôi nữa, trong lòng rất lo lắng, tôi liền nói: “Chị, em không đùa đâu, hay là em mang con Sơn Bào đó đến đây cho chị xem?”
Đoàn Thanh Hồ lưỡng lự một chút rồi nói: “Vậy được, nhưng thấy cậu cũng thương chó của cậu như vậy, tôi nói trước, đến lúc đó kể cả chó của tôi có thua, cậu cũng đừng đem chó của cậu lên, những chuyện như tự tìm đến cái chết một cách vô ích thì chúng ta không làm.”
Nghe đến đây, trong lòng tôi thấy nóng ran, rồi gật đầu nói tôi biết rồi, còn nói lần này tôi về, có thể chắc tối mới quay lại được, Đoàn Thanh Hồ bảo tôi cứ việc về đi, việc ở đây không cần tôi lo.
Thế là, ba người chúng tôi ăn xong cơm, anh Đậu bảo đàn em của anh ấy lái xe đến, rồi chúng tôi liền lái xe đến nhà cô tôi. Trước khi đi, tôi nhớ đến ông chủ Tiêu, nhắn cho hắn một tin, rồi bảo đàn em đáng tin nhất của anh Đậu tối nay đem hai mươi người đến.
Anh Đậu hỏi tôi nhắn tin cho ông chủ Tiêu rồi à? tôi nói: “Không có gì, chỉ là bảo hắn, em có ảnh vui vẻ của hắn với mẹ vợ và em vợ mà thôi.”
Đây là con át chủ bài của tôi, lúc trước tôi định lấy cái này để uy hϊếp ông chủ Tiêu, ai biết hắn lại giăng cái bẫy cho tôi lớn đến vậy, khiến cho tôi không kịp đối phó với hắn.
Ông chủ Tiêu trả lời tin nhắn của tôi rất nhanh chóng, nói với tôi rằng hắn tuyệt đối sẽ không giở trò nữa.
Tôi đặt điện thoại xuống, nghĩ rằng con người này, vẫn phải dạy dỗ một trận mới được.
Đi mãi cuối cũng cũng đến nhà cô tôi, tôi cho cô tôi một chút tiền, để cô tôi dùng cho mình và mua cho em tôi nhiều đồ ăn ngon một chút, mua quần áo mới chẳng hạn, rồi dắt con Sơn Bào của tôi đi.
Kể cả rất lâu rồi chưa gặp, nhưng Sơn Bào vừa thấy tôi đến, nó lập tức vui không tả xiết, bổ nhào luôn vào trong lòng tôi, thè lưỡi liếm tôi, khiến tôi cũng vô cùng vui mừng.
Anh Đậu đứng cạnh nhìn, rồi nói: “Trần Danh, con chó này của cậu hơi gầy đó.”
Tôi cười nói: “Không sao, gầy chút mới khỏe.”
Dắt Sơn Bào lên xe, tôi vuốt đầu nó, nói: “Sơn Bào, tối nay phải dựa cả vào mày rồi, mày nhất định phải chứng minh bản thân đấy, có thể chinh phục được chị Thanh Hồ hay không là ở mày đó.”
Sơn Bào hình như hiểu được lời tôi nói, ngẩng đầu lên rồi sủa.