Cô ấy nhanh chóng bật cười nói với tôi: “Cậu biết điều đấy, em trai tân bé nhỏ của tôi.”
Nói xong cô ấy còn đến bên cạnh tôi, đầu tiên là dùng đôi môi đỏ gợi cảm hôn vào lòng bàn tay mình, sau đó chạm nhẹ tay vào đôi mô thô ráp của tôi rồi nói: “Đây là nụ hôn chị tặng cho cậu.”
Tôi cứng người lại, chạm vào lòng bàn tay cô ấy, ngửi mùi hương nhẹ nhàng của cô ây khiến tôi như bị điện giật.
“Bịch”
Lúc này một âm thanh từ ngoài cửa vọng vào, là âm thanh phát ra khi Bào Văn ngã va vào cửa. Cũng không biết cô ta cố ý hay nghe lén, nghe đến đoạn quan trọng thì bất cẩn nên ngã nhào ra.
Lòng tôi vui rạo rực, thầm nghĩ hôm nay coi như đã khiến Bào Văn phải nếm trải nỗi khổ bị dày vò hết lần này đến lần khác rồi.
Đầu tiên là biết được Chàng Hề trong lòng mình yêu chính là tên rác rưởi cô ta vẫn luôn căm ghét, rồi rất nhanh sau đó lại nghe nói Chàng Hề của cô ta từ nay về sau là anh hùng của người con gái khác, còn Tô Nhược Thuỷ vốn dĩ là người con gái của cô ta giờ lại ở bên Chàng Hề….
Tôi tin rằng tim Bào Văn lúc này đang tan nát.
Tô Nhược Thuỷ vội quay đầu nhìn cửa ra vào, khi cô ấy nhìn thấy Bào Văn đứng ở cửa thì ném cho tôi cái nhìn chả mấy tốt đẹp, ánh mắt đó như muốn nói với tôi: Em trai tân bé nhỏ giỏi lắm, cố ý nói câu này để chọc giận Bào Văn à? Dám lấy chị ra làm bình phong.
Tôi biết tình hình cấp bách không nên ở lại lâu, Khôn thiếu gia và Cao Phong chỉ tạm thời mất đi khả năng hành động, bọn chúng sẽ nhanh chóng kêu người qua trả thù thôi.
Thế là tôi kéo tay Tô Nhược Thuỷ, sau khi ra cửa tôi lại ôm chặt lấy Bào Văn.
Sau khi bị tôi ôm chặt, Bào Văn cứng người lại theo phản xạ tự nhiên, sau đó giơ tay đẩy tôi như muốn thoát khỏi vòng tay của tôi.
Suýt chút nữa Bào Văn ngã xuống đất, tôi dùng sức dứt khoát ôm chặt cô ta. Ngực cô ta và bụng tôi ép chặt vào nhau, cảm giác đó thực sự rất kỳ lạ, tôi có cảm giác tôi và cô ta đều ngây ra.
“Nếu không muốn chết thì ngoan ngoãn cho tôi! Tôi đưa cô ra khỏi đây, nếu không hôm nay cô sẽ gặp rắc rối lớn đấy! Đừng tưởng trên đời này ai cũng sợ cô, nghe theo ý cô. Người muốn bắt nạt cô, muốn chiếm lấy thân thể cô đầy ra, không phải ai cũng thật thà giống tôi đâu!” Tôi tức giận nói với Bào Văn, cảm giác cô ta cũng thật là, đã đến nước này rồi còn làm trò.
Bào Văn tức đến mức không nói nên lời, chỉ trừng mắt nhìn tôi, nhưng ánh mắt đó với ánh mắt giận dữ trước đây dành cho tôi không giống nhau cho lắm.
Ít khinh thường hơn và thêm bao cảm giác phức tạp khác.
Tôi không quan tâm cô ta nữa, sau khi ra khỏi đây tôi thả cô ta xuống, tôi bảo Tô Nhược Thuỷ đỡ Bào Văn còn tôi nhanh chóng quay lại phòng của Khôn thiếu gia.
Lúc này Khôn thiếu gia vẫn còn nằm trên giường nhưng hắn không ngất mà chỉ là ý thức hơi mơ hồ.
Tôi cởi hết quần áo của Khôn thiếu gia mặc lên người. Chỉ cần thế này, rồi đeo chiếc thêm mặt nạ lên, lát nữa lúc đưa hai cô ấy rời khỏi đây thì dù đàn em của Khôn thiếu gia nhìn thấy tôi cũng không dám đối đầu với tôi, chắc chắn còn cho rằng tôi là Khôn thiếu gia.
Đang lúc tôi định rời đi thì Khôn thiếu gia giơ tay túm chặt lấy quần áo tôi, hắn mở to mắt.
Nhưng hắn không có khả năng chống cự, chỉ là trừng trừng mắt nhìn tôi.
“Bỏ ra cho tao, tao không muốn gϊếŧ mày.” Tôi trợn mắt nhìn hắn và nói.
Khôn thiếu tự nhiên lảm nhảm bật cười, nụ cười vô cùng lạnh nhạt trên khuôn mặt trắng bệch của hắn trông thật quỷ quyệt.
“Có bản lĩnh thì mày gϊếŧ tao đi, Trần Danh, tao nói cho mày biết, hôm nay mày không gϊếŧ tao thì sau này mày không có cơ hội được đứng để xin lỗi tao đâu, mày không thể sống tiếp để rời khỏi Nam Kinh đâu.” Khôn thiếu gia lạnh nhạt nói với tôi.
Nghe hắn nói tôi ớn lạnh, cảm giác không phải hắn đang doạ tôi mà nói được làm được.
Tôi nghĩ hắn nhất định thấy thất bại trong tay một tên oắt con như tôi khiến lòng tự trọng bị tổn thương nên mới tức giận như vậy.
Lúc đó tôi thật sự muốn cầm dao đâm chết hắn nhưng tôi nào có gan, tôi gạt chân hắn sau đó đi ra khỏi phòng.
Tôi quay lại chỗ bọn Tô Nhược Thuỷ, cô ấy cõng Bào Văn lên, lúc này cô ta không phản kháng gì, vậy là tôi đưa hai bọn họ xuống tầng.
Vừa đi xuống đầu cầu thang tôi chợt nghe tiếng tên béo lúc trước: “Mẹ kiếp, Khôn thiếu gia gửi tin nhắn đến có chuyện rồi, các anh em theo tao lên trên.”
Sau đó tên béo dẫn theo bảy tám người lên tầng. Tôi hoảng sợ nhưng vẫn cố tỏ ra lạnh lùng điềm tĩnh, giả vờ tôi chính là Khôn thiếu gia.
Nhưng tên béo kia sau khi trông thấy tôi liền vội chỉ vào tôi và nói: “Mẹ kiếp, chính là nó, xử nó đi.”
Tim tôi nhảy dựng lên, tôi nhớ đã lục điện thoại tên Khôn thiếu gia này rồi mà, sao hắn còn báo tin ra được, xem ra hắn không hề đơn giản, còn có kế hoạch dự phòng.
Tôi liều mình, lần này không sợ hãi nữa. Tôi phải chiến đấu như một người đàn ông, cho dù là phải chết.
Thế là tôi đặt Bào Văn xuống rồi nói với Tô Nhược Thuỷ: “Chị tự bảo vệ mình, liên lạc với bên ngoài báo cảnh sát hoặc gọi cứu trợ, tôi chặn bọn chúng.”
Vậy là tôi hét to một tiếng, một tay cầm dao găm, một tay cầm dùi cui điện xông vào bọn chúng.
Đây là lần đầu tiên tôi đánh nhau điên rồ như vậy. Tôi cảm giác toàn thân đầy sức mạnh.
Chẳng mấy chốc tôi đã bị đập cho vài cái, bọn chúng đem theo gậy baton, cây gậy cứng ngắc quật lên người đúng là đau chết mẹ, nhưng tôi cũng không cảm nhận được, không lâu sau tôi quật ngã hai tên.
Bọn chúng nhìn thấy dùi cui điện trên tay tôi cũng hơi sợ hãi, nhìn tôi như nhìn một con chó điên.
“Không phải chỉ một thằng điên thôi sao, anh em không phải sợ, xông lên. Túm lấy hắn trước rồi mới đi tìm Khôn thiếu gia.” Tên béo này lập tức mệnh lệnh, xem ra cũng tỉnh táo lắm.
Sau khi nghe mệnh lệnh của hắn, mấy tên kia hợp sức bao vây tôi, chúng đánh gọn gàng dứt khoát khiến tôi ngã ra nền đất.
Mà đúng lúc này, bên ngoài vọng vào tiếng bước chân, không lâu sau thì có mười mấy người xông vào.
Tôi vừa nhìn là biết Tráo Tử đem người tới, lúc này tôi mới thở nhẹ hơi nhưng tôi cũng rất tò mò sao chúng đến nhanh vậy.
Tôi bất giác quay đầu nhìn Tô Nhược Thuỷ, cô ấy chớp đôi mắt xinh đẹp và tôi chợt tỉnh táo lại, nhất định là Tô Nhược Thuỷ báo tin. Cô ấy sớm biết được khi hẹn Bào Văn là nguy hiểm trùng trùng nên đã có kế hoạch trước. Hôm nay kể cả tôi không xuất hiện thì bọn họ cũng không gặp nguy hiểm lớn, còn Tô Nhược Thuỷ nếu không vì lo lắng tôi bị bắt thì có lẽ kế hoạch của bọn Cao Phong cũng đừng hòng mà thành công.
Không thể phủ nhận Tô Nhược Thuỷ thật sự là một người con gái thông minh.
Bọn Tráo Tử xử nhóm tên béo nằm bò trên đất, còn tôi vội nắm lấy tay Tô Nhược Thuỷ kéo cô ấy rời khỏi đây vì tôi sợ Bào Văn sẽ nổi điên với cô ấy. Nếu để Bào Văn biết Tô Nhược Thuỷ vì muốn cứu tôi mới hẹn cô ta thì Tô Nhược Thuỷ thảm rồi.
Sau khi ra khỏi Nhà Tần Hoài Nhân, tôi phát hiện chiếc xe Geely của Lâm Cường cũng biến mất, tôi ngây người nghĩ anh ấy thấy biểu hiện của tôi hôm nay không tốt nên không dạy võ cho tôi nữa và cứ vậy rời đi một mình sao?
“Em trai tân bé nhỏ, tiểu anh hùng của chị, giờ cậu muốn đưa tôi đi đâu?” Tô Nhược Thuỷ đột nhiên ghé sát tai tôi hỏi tôi với giọng õng ẹo.
Tôi ngây người, trong lòng đột nhiên hoang mang, đúng vậy giờ tôi đi đâu?
Mặc dù hôm nay tôi đã làm chính mình một lần, hạ gục Khôn thiếu gia và Cao Phong, còn cho Bào Văn biết tôi là Chàng Hề khiến cô ta vừa tức vừa xấu hổ vậy là đủ rồi, nhưng tiếp theo đó tôi phải làm gì đây?
Lúc nãy tôi vốn dĩ cho rằng Lâm Cường có thể giúp tôi, chỉ dạy tôi nhưng giờ anh ấy biến mất thì tôi phải làm sao đây? Có phải khi nãy tôi đã quá vội vàng?
Đang lúc sợ hãi, Tô Nhược Thuỷ vẫy một cái xe lại, sau khi lên xe cô ấy đọc địa chỉ nói đi đến khu đại học.
Sau khi tới đây tôi mới biết Tô Nhược Thuỷ có một căn phòng ở đây, mặc dù không rộng nhưng cũng rất ấm cúng. Tôi nghĩ cô ấy đúng là một người nhiều nơi ẩn náu.
Sau khi vào nhà Tô Nhược Thuỷ, cô ấy bảo tôi ngồi trên sô pha rồi lấy hộp thuốc ra giúp tôi băng bó vết thương sau đầu.
Vừa băng bó xong mặt tô Nhược Thuỷ đột nhiên lạnh lùng.
Lúc đầu tôi không để ý, còn cười nói với cô ấy: “Chị Thuỷ, thế này là chúng ta sống chung rồi, sau này cứ trốn ở đây sao? Sao tôi cảm giác như tội phạm vậy.”
Tô Nhược Thuỷ không đùa với tôi mà mở mắt lạnh lùng nhìn tôi.
Lúc này tôi mới ý thức được cô ấy hình như đang giận vội hỏi: “Chị Thuỷ, chị sao vậy? Không khoẻ à, có phải ăn nhầm đồ gì bị bọn họ tẩm thuốc không, nếu không khoẻ thì tôi đưa chị đi viện?”
Tô Nhược Thuỷ nói với giọng không vui: “Cậu đi đi, tôi ở đây một mình, cậu tự nghĩ cách đi.”
Tôi ngây người, nhìn cô ấy với ánh mắt khó hiểu.
Còn cô ấy hé đôi môi gợi cảm tiếp tục nói với tôi: “Trong lòng cậu vốn không hề có tôi, người mà cậu thích là Văn Văn.”
Tôi cứng đờ người vội nói: “Chị Thuỷ, chị đang nói gì thế, tôi bị Bào Văn hại chết rồi, hận cô ta không hết. Chị là người tốt nhất với tôi ở Nam Kinh này, tôi nguyện làm mọi việc vì chị.”
Cô ấy mở to mắt nói: “Cũng học được cách ăn nói rồi đấy, cậu cho rằng có thể lừa được tôi sao, cậu không lừa được tôi. Hôm nay cậu đi cứu Bào Văn trước, tiện thể mới cứu tôi. Còn nói chỉ làm tiểu anh hùng của chị đây, cậu cố ý nói như vậy là vì đang giận Văn Văn. Tôi chỉ là công cụ của cậu, hôm nay nếu cậu đến muộn một bước thì suýt chút nữa cơ thể chị đây cũng đã bị Cao Phong cướp đi rồi…”
Nghe Tô Nhược Thuỷ nói, tôi chợt thấy ngượng ngùng. Mặc dù những gì mà Tô Nhược Thuỷ nói không phải hoàn toàn đúng, nhưng sự thực đúng là như vậy, nên tôi chợt không biết trả lời làm sao.
“Chị Thuỷ, tôi, tôi…” Tôi ấp úng nói không nên lời.
Đang lúc lúng túng thì Tô Nhược Thuỷ lại gần tôi, cô ấy móc tay vào cằm tôi và nói: “Nhưng nể tình đây là lần đầu của cậu, chị đây có thể tha thứ. Nhưng phải đồng ý với chị một chuyện.”
Tôi vội hỏi cô ấy: “Chị Thuỷ, chuyện gì chị cứ nói đi, tôi nhất định nói được làm được.”
Cô ấy đột nhiên thổi hơi vào tôi, cười nhíu mắt nói: “Cho chị lần đầu tiên của cậu…”