"Không có gì? Không có gì thì tại sao hai người lại nghi ngờ anh?". Tôi tức giận nói: "Từ khi anh gặp cái tay Trần Danh này, em trở nên rất kỳ lạ, không phải em có gì giấu anh đấy chứ?"
Tôi đưa ra một câu hỏi khiến Bào Văn chột dạ, sắc mặt cô ta khẽ thay đổi, điều cô ta sợ nhất chính là tôi nghi ngờ cái gì, nhìn ra cái gì, nếu như vậy, nhiệm vụ của cô ta có thể sẽ không hoàn thành được, cho nên cô ta lập tức thay đổi ý tứ, ôn nhu nói: "Chồng à, anh nói lung tung gì thế? Em đối với anh thế nào, trong lòng anh còn không rõ sao?"
Tôi nghiêm mặt, hừ một tiếng, trong lòng lại nóng như lửa đốt, tôi biết Thẩm Nặc Ngôn chắc chắn đang ở dưới nước, mặc dù anh ấy dùng một cái ống làm công cụ để hít thở, nhưng như vậy sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, hơn nữa vết thương của anh ấy cứ ngâm dưới nước sẽ khó tránh được bị nhiễm trùng, nếu như vậy thì sợ là dù không chết cũng sẽ phải cắt bỏ mất một chân, cho nên, việc cấp bách trước mắt là phải nhanh chóng rời khỏi đây.
Nghĩ đến đây, tôi lạnh nhạt nói: "Anh tin em, nhưng em có tin anh không? Em đi cùng với người muốn gϊếŧ anh đến đây, cùng anh ta nghi ngờ anh, em coi anh là thằng ngốc không nhận ra sao? Bào Văn, anh thật sự nghi ngờ em trước đây luôn miệng nói yêu anh, rốt cuộc là thật hay chỉ là diễn trò? Nếu như em đã thích hắn, thì có thể nói với anh, anh để em đi là được chứ gì".
Nói xong, tôi giả vờ tỏ ra rất tức giận, hất tay cô ta ra rồi đi trở về khách sạn, trước khi đi còn phẫn nộ đạp mấy cái cây, để biểu hiện rằng tôi đang rất tức giận.
Bào Văn đằng sau gọi tên tôi, tên Trần Danh giả đi theo cô ta, nói mấy lời chia rẽ châm ngòi, cuối cùng cô ta cũng không thể nhịn được nữa, tức giận hổn hển quát: "Trần Danh! Anh im miệng cho tôi! Nếu không sau này tôi sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa!"
Trần Danh giả lập tức im bặt, Bào Văn chạy theo tôi trở về phòng, chỉ có điều tôi không thèm để ý đến cô ta, trở về phòng rồi khóa cửa lại, còn cài cả chốt trong, Bào Văn đứng ngoài đập cửa, nói: "Chồng à, anh đừng tức giận, nghe em giải thích đi. Cái người bỏ trốn kia là bạn tốt trước đây của anh, nhưng bởi vì lợi ích mà đã quy phục Trần Danh, kết quả lần này không biết tại sao mà đột nhiên muốn ám sát Trần Danh. Bọn em đều biết anh trọng tình trọng nghĩa, cho nên mới lo lắng anh sẽ niệm tình cũ mà cứu hắn thả hắn đi".
Tôi cười lạnh nói: "Có phải em quên là anh đã mất trí nhớ rồi không? Cho dù anh có gặp thì anh cũng không thể nhận ra anh ta mà, sự lo lắng của em có phải là quá đa nghi không? Còn nữa, cho dù anh không mất trí nhớ, đối với kẻ phản bội, anh có thể thương hại mềm lòng sao? Anh thật sự rất tò mò, rốt cuộc em đang nghĩ gì vậy? Trong mắt em, anh suy cho cùng là người như thế nào? Hả?"
Bào Văn không nói gì, tôi biết bởi vì cô ta không nghĩ ra được phải lừa tôi như thế nào, đối mặt với lý do thoái thác đã để lộ sơ hở của chính mình, tôi nghĩ cô ta hơi trầy trật rồi. Tôi lấy ra điện thoại và thẻ sim của chiếc điện thoại kia, nghĩ một lúc, rồi đi vào nhà vệ sinh, bẻ vụn cái sim, bỏ vào bồn cầu giật nước trôi đi, sau khi tôi ra ngoài, thì thấy đồ ăn đã nguội rồi, vừa hay trong phòng có lò vi sóng, tôi hâm nóng lại đồ ăn, hoàn toàn không để ý gì đến Bào Văn đang vật lộn với những lời nói dối bên ngoài cửa, tự mình ăn bữa tối.
Ai biết được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì? Tôi phải đảm bảo có đủ thể lực để đối phó với bất cứ tình huống nào.
Sau vài phút xử lý xong bữa ăn, tôi gói mấy cái bánh bao bỏ vào trong túi, đeo ba lô lên rồi mở cửa, Bào Văn buồn bã nhìn tôi, áy náy xin lỗi tôi, tôi nói: "Đừng đi theo anh".
Bào Văn vội vàng hỏi tôi muốn đi đâu?
Tôi phe phẩy chiếc bản đồ trong tay, nói: "Xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu như anh đoán không nhầm thì Trần Danh chắc chắn sẽ nghĩ cách phong tỏa các lối ra vào Hàng Châu, để đề phòng tội phạm chạy thoát, anh nghĩ Trần Thiên nghe được tin tức chắc chắn sẽ vội tới, mặc dù Trần Danh muốn gϊếŧ ông ta, nhưng bên ngoài hai người đó vẫn chưa hoàn toàn lật mặt với nhau, ông ta không thể giả vờ không quan tâm được. Như vậy, bên phía Đức Trang cho dù có xảy ra chuyện, thì Trần Thiên và mấy vệ sĩ cao thủ của ông ta cũng sẽ không tới kịp, đây là cơ hội tốt nhất để thám thính".
Những lời tôi nói hợp tình hợp lý, tất nhiên Bào Văn sẽ không phản đối, nói: "Em đi cùng anh".
Tôi lạnh lùng xa cách, nói: "Không cần, anh muốn một mình yên tĩnh, em đi theo anh, anh sợ chứng đau đầu của anh sẽ tái phát mất".
Nghe vậy, Bào Văn bày ra vẻ mặt tổn thương, tôi nhanh chóng rời đi, trước khi đi, tôi nhìn thấy Trần Danh giả đang đi tới cách đó không xa, nếu như đoán không nhầm thì hắn ta nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này để chia rẽ ly gián, chắc chắn sẽ ở bên cạnh Bào Văn, khuyên giải Bào Văn, cho nên tôi không lo cô ta sẽ đuổi theo.
Tôi men theo con đường nhỏ đến bên bờ sông, đi dọc theo nơi hẻo lánh của bờ sông, tôi biết Thẩm Nặc Ngôn nhất định sẽ di chuyển đến nơi có ít người mới nhô đầu lên. Tôi lấy từ trong ba lô ra một chút thuốc giảm nhiệt và băng gạc, lúc nhìn thấy vằn nước dao động, tôi để đồ ở trên bờ sông nói: "Trần Thiên sẽ nhanh chóng tới cứu anh, đến lúc đó anh cứ yên tâm đi theo ông ta là được, nếu ông ta hỏi anh chuyện Trần Danh muốn gϊếŧ ông ta, anh nói với ông ta, ngày mai tại biệt thự Đức Trang, Trần Danh sẽ sắp xếp vài tay súng bắn tỉa gϊếŧ ông ta. Còn Bào Văn bọn họ tạm thời sẽ không tới đây tìm anh, ở đây có một ít thuốc, anh tìm một nơi trốn đi, xử lý vết thương, nếu không anh sẽ mất nhiều máu đấy".
Nói xong tôi nhanh chóng rời đi, phía sau không có tiếng Thẩm Nặc Ngôn, tôi biết anh ấy chắc chắn nghi ngờ tôi có lừa hay không, tạm thời không dám lộ diện.
Tôi đi được một đoạn xa mới quay lại nhìn, đập vào mắt tôi vẫn chỉ là bóng cây rậm rạp, không nhìn thấy bóng dáng Thẩm Nặc Ngôn đâu, tôi đột nhiên có chút lo lắng, sợ anh ấy đã xảy ra chuyện gì ở dưới nước rồi. Nghĩ đến đây, tôi bấm bụng, dù sao cũng đã đi tới đây rồi, cho dù có bị phát hiện ra thì đã sao? Lẽ nào việc lẩn trốn còn quan trọng hơn mạng sống của anh em sao?
Nghĩ vậy, tôi cắn chặt răng, chạy nhanh đến đến bên bờ sông, có thể vì quá lo lắng nên tôi hoàn toàn không cảnh giác được nguy hiểm, thế là khi tôi vừa chạy qua một hòn đá thì phía sau đầu đột nhiên bị một khẩu súng dí sát vào. Bị người khác dùng súng dí sát vào sau ót, cảm giác này thật sự rất khó chịu, tôi không nói gì, nhưng cúi đầu xuống nhìn thì phát hiện trên đám cỏ bên cạnh có nước, tức là người đang dí súng vào tôi vừa từ dưới nước đi lên, rất có thể là Thẩm Nặc Ngôn.
Quả nhiên là vậy, phía sau nhanh chóng có tiếng của Thẩm Nặc Ngôn, anh ấy hỏi: "Anh là ai? Tại sao lại muốn giúp tôi?"
Giọng nói của anh ấy yếu ớt vô lực, nghe mà lòng tôi nóng như lửa đốt, tôi từ từ quay người lại, sau khi nhìn thấy tôi đeo mặt nạ, anh ấy đột nhiên hoảng hốt.
Lúc này, sắc mặt của Thẩm Nặc Ngôn trắng bệch, không có chút huyết sắc nào, hai mắt vô hồn không có thần thái, cả người ướt sũng, máu tươi đã nhuộm đỏ cả người anh ấy, thuốc mà tôi đưa cho anh ấy đã bị mở ra rồi, một chỗ vết thương của anh ấy lộ ra ngoài, có lẽ vẫn chưa kịp băng bó.
Tôi lo lắng sốt ruột, nhưng vẫn phải giữ sự bình tĩnh nói: "Tôi là kẻ thù của Trần Danh, chỉ cần là chuyện có thể khiến hắn không vui, tôi đều có thể làm, cho nên tôi giúp anh chỉ là muốn đả kích hắn mà thôi, anh không cần nghĩ quá nhiều".
Nói xong, không đợi Thẩm Nặc Ngôn lên tiếng, tôi nhanh chóng rời đi, điều khiến tôi thở phào nhẹ nhõm là anh ấy không đuổi theo, không biết anh ấy có tin lời tôi nói không. Cả đường đi đầu óc tôi chỉ tràn ngập ánh mắt thất vọng và tuyệt vọng của anh ấy, tôi biết, cảm giác bị người mình thân thiết nhất tin tưởng nhất phản bội nhất định sẽ khiến anh ấy đau khổ, giây phút này, tôi thật sự rất hận, hận Trần Danh giả đã khiến người anh em thân thiết nhất của tôi phải chịu đựng sự khổ sở này, tôi âm thầm thề, sẽ có một ngày tôi phải lột được mặt nạ của hắn xuống, lấy lại những thứ là của tôi!
Tôi cũng nghĩ tới việc nhận nhau với Thẩm Nặc Ngôn, nhưng tôi rất sợ, sợ bọn họ sẽ để lộ ra sơ hở gì đó, khiến tên Trần Danh giả xảo quyệt kia nhận thấy được, đến lúc đó e là tất cả những chịu đựng nhẫn nại của tôi đều phí công vô ích, mà mấy người Thẩm Nặc Ngôn sẽ càng nguy hiểm hơn.
Vừa đi vừa nghĩ, tôi bắt đầu ra khỏi núi, lúc tôi đang đi thì thấy Trần Thiên đến, tôi đếm thử, ông ta dẫn theo khoảng gần 50 người tới, nếu tôi không báo tin Trần Danh giả muốn gϊếŧ ông ta, ông ta chắc chắn sẽ không gióng trống khua chiêng đến đây thế này, bây giờ ông ta mang nhiều người tới như vậy, một là có thể khiến Trần Danh giả khϊếp sợ, khiến hắn không dám làm bừa, hai là có thể nhân cơ hội này cứu Thẩm Nặc Ngôn đi.
Xuống núi lấy xe, tôi lái xe đến ven đường rồi dừng lại, đợi khoảng nửa tiếng đồng hồ, tôi thấy một chiếc xe bấm còi inh ỏi chạy qua xe của tôi, tôi nhìn thấy rõ ràng, Trần Thiên ở trong chiếc xe đó.
Đợi xe của đối phương đã đi qua rồi, tôi nhanh chóng nhấn ga, từ phía xa bám theo bọn họ. Có lẽ ông trời vẫn thương tôi, biết tôi lo lắng cho sức khỏe người anh em của mình, cho nên trên cả đoạn đường không có gì trở ngại, không có bất cứ đèn đỏ nào ngăn cản tôi, khiến tôi có thể thuận lợi bám theo bọn họ tới một bệnh viện tư nhân hẻo lánh.
Tôi đỗ xe ở một ngõ nhỏ phía xa không nhìn thấy, sau đó xuống xe, nhanh chóng vòng ra sau trèo lên tường bệnh viện, tôi lật người lại xem, thấy có vài chỗ có thể quan sát, tôi bò lổm ngổm về phía trước, đến một chỗ ngoặt, lập tức nhảy xuống, nhanh chóng trốn vào một bụi cỏ, tháo mặt nạ xuống, lấy băng gạc từ trong túi ra băng bó lại khuôn mặt chỉ để chừa lại ngũ quan, rồi mới từ một cửa sổ nghiêng người chui vào trong bệnh viện.
Bệnh viện lúc này đang trong tình trạng được canh gác vô cùng nghiêm ngặt, một chiếc xe phẫu thuật đẩy một người nằm trên đó nhanh chóng đi vào thang máy, tôi nhìn thấy rất rõ ràng đó là Thẩm Nặc Ngôn, liền thở phào nhẹ nhõm, biết anh ấy đã được Trần Thiên cứu thành công rồi. Nếu như Thẩm Nặc Ngôn đã được cứu, tôi tin anh ấy nhất định sẽ không sao, vì để tránh những rắc rối không đáng có, tôi quyết định quay người rời đi.
Thế nhưng, đúng lúc tôi chuẩn bị rời đi, đột nhiên nhìn thấy một nữ ý tá từ đầu kia đi tới. Người phụ nữ này mang một chiếc khẩu trang lớn, trong tay cầm một cái khay, không vội không gấp đi về phía thang máy, tôi nghiêng người, dựa sát vào tường, ngậm một điếu thuốc, giả vờ đang ngắm phong cảnh, khóe mắt vẫn không ngừng quan sát khuôn mặt của nữ ý tá đó.
Thân hình của nữ y tá này tôi rất quen thuộc, đôi mi thanh tú và đôi mắt của chị ấy tôi cũng rất quen thuộc, là cảm giác quen thuộc vừa nhìn đã ghi nhớ cả đời, chị ấy chính là Đoàn Thanh Hồ.
Đoàn Thanh Hồ sao lại ở đây? Tôi không tin chị ấy tới đây để làm y tá, vậy thì chỉ có một khả năng, đó là chị ấy muốn nhân cơ hội này tới gϊếŧ người!, bây giờ tôi và chị ấy đều là sát thủ của tổ chức Ngã Lang, sát thủ ra tay gϊếŧ người, là việc rất bình thường, nhưng người chị ấy muốn gϊếŧ là Trần Thiên hay là Thẩm Nặc Ngôn?
Vừa nghĩ đến chị ấy có thể đối phó với Thẩm Nặc Ngộn, mí mắt tôi giật liên hồi, trong đầu hiện lên một suy nghĩ, đó chính là tôi phải ngăn cản chị ấy! Cho dù chị ấy muốn đối phó với Trần Thiên, tôi cũng phải ngăn cản chị ấy, bởi vì từ khi bắt đầu tôi cũng đã không có ý đinh gϊếŧ Trần Thiên!
Có thể do một lòng nghĩ đến nhiệm vụ, cũng có thể là do tôi giả vờ quá giỏi, Đoàn Thanh Hồ không hề phát hiện ra tôi, chị ấy thuận lợi đi vào thang máy, vệ sĩ canh gác ở đó cũng không phát hiện ra chị ấy. Tôi biết nếu như cứ để mặc chị ấy thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, nhưng tôi cũng không muốn khiến chị ấy bị thương, nghĩ đến đây, tôi nhanh chóng đi về phía thang máy, tôi vừa chạy liền thu hút sự nghi ngờ của một vài người, nhưng nhìn thấy khuôn mặt tôi bị băng bó nên bọn họ nghĩ tôi là bệnh nhân, cho nên không để ý đến nữa.
Tôi chạy một lèo lên tầng năm, sau đó đến trước cửa thang máy, tốc độ thang máy của bệnh viện không nhanh, tốc độ của tôi lại đặc biệt nhanh, cho nên lúc tôi đến nơi, thang máy vẫn chưa mở cửa.
Lúc này, phòng phẫu thuật ở tầng năm có một số người cảnh giác nhìn tôi, ánh mắt của những người này sắc bén, có một vài ánh mắt còn tràn ngập sát khí mạnh mẽ, tôi biết những người này là vệ sĩ của Trần Thiên, tôi kiềm chế lại sự căng thẳng, chỉ sợ bị nhìn ra sơ hở.
Đợi đến khi thang máy mở cửa, tôi xông thẳng vào, còn Đoàn Thanh Hồ lập tức nheo mắt lại nguy hiểm, hai tay không khách khí đánh ra thăm dò tôi, tôi nhanh chóng tránh sang một bên, nhấc một chân lên đóng cửa lại, đồng thời ấn nút khóa thang máy lại, chị ấy nhíu mày, ngón trỏ khẽ động, đầu nhón tay xuất hiện một lưỡi dao lam, lưỡi dao hướng thẳng về yết hầu của tôi, tôi mạnh mẽ lùi lại phía sau, chỉ cảm giác yết hầu hơi nhói đau, cả người đập "loảng xoảng" vào thang máy, mạo hiểm nói: "Là tôi!"
Nghe thấy giọng của tôi, Đoàn Thanh Hồ có chút kinh ngạc, lưỡi dao trong tay đang hướng đến liền đổi độ cong một cách kỳ lạ, lại lần nữa sát vào yết hầu của tôi, sau đó chị ấy lùi về sau vài bước, nhíu mày hỏi: "Nhĩ Hải?"
Tôi nhìn bụng của chị ấy, nghe nói phụ nữ mang thai mới mấy tháng đầu vẫn chưa lộ bụng, đến giai đoạn cuối thai kỳ bụng sẽ to như quả bóng được bơm hơi, tôi nghĩ Đoàn Thanh Hồ cũng giống như vậy, hơn một tháng không gặp, mà bụng của chị ấy đã lớn lên một vòng rồi. Vừa nghĩ đến trong bụng chị ấy là một sinh linh bé nhỏ có cùng huyết thống với tôi, tôi lại không ghìm được sự vui mừng, tôi ngước mắt lên, nhìn Đoàn Thanh Hồ đang nghi hoặc nhìn tôi, tôi khẽ dao động, biết sự chú tâm vừa nãy của mình đã khiến chị ấy nghi ngờ, lập tức nghiêm mặt, nói: "Đoàn Thanh Hồ, cô điên rồi sao?"
Đoàn Thanh Hồ lạnh lùng nói: "Tại sao anh lại nói như vậy?"
Tôi hỏi ngược lại: "Cô muốn gϊếŧ ai?"
Đoàn Thanh Hồ vẫn lạnh lùng xa cách nói: "Không phải chuyện của anh".
"Là người tên Thẩm Nặc Ngôn sao?" Tôi thử thăm dò hỏi.
Đoàn Thanh Hồ khẽ nhíu mày, có chút ngạc nhiên hỏi: "Thẩm Nặc Ngôn ở đây sao?"
Tôi giật mình, không ngờ chị ấy lại không biết, vậy thì người chị ấy muốn gϊếŧ là Trần Thiên? Là ai kêu chị ấy tới gϊếŧ? Là Trần Danh giả sao? Hay là Tống Vân Hải? Mấy tên rác rưởi đó, lẽ nào không biết bên cạnh Trần Thiên đều được bảo vệ nghiêm ngặt ngày đêm sao? Hắn muốn đẩy chị ấy vào biển lửa sao?
Tôi lạnh lùng nói: "Ngu xuẩn! Chưa biết gì đã hành động, chả trách người ta nói đàn bà mang bầu sẽ ngu ngốc đến ba năm".
Tôi cố ý hung dữ với chị ấy, trong lòng lại rất xót xa, chị ấy đang mang bầu, đám súc sinh kia vẫn muốn dồn chị ấy vào chỗ chết, hơn nữa nhìn tình hình thì có lẽ chúng muốn trước khi chị ấy chết còn lợi dụng chị ấy một lần, đây là loại thủ đoạn độc ác đến mức nào chứ? Tôi rất chắc chắn, Đoàn Thanh Hồ hôm nay cho dù có gϊếŧ được Trần Thiên, cũng tuyệt đối không thể rời khỏi nơi này, bởi vì mấy cao thủ kia của Trần Thiên cũng không phải đến ngồi không.
Đoàn Thanh Hồ nhíu mày nói: "Tôi không biết, tin tình báo mà bọn họ đưa cho tôi nói Trần Thiên đêm nay xảy ra chuyện rồi, đang ở bệnh viện cấp cứu, chỉ cần tôi giả danh y tá đi vào tiêm cho ông ta một mũi thuốc độc, thì một tiếng sau ông ta sẽ chết ở đây".
Nghe đến đây, tôi hận cắn chặt răng tới nỗi suýt thì cắn vỡ cả răng, nói: "Người xảy ra chuyện là Thẩm Nặc Ngôn, không phải Trần Thiên, cô bị lừa rồi. Còn nữa chuyện này cô đừng nhúng tay vào nữa, chuyện gϊếŧ Trần Thiên cứ để cho tôi".
Đoàn Thanh Hồ không nói gì, cửa mở ra, tôi phải ra ngoài, chị ấy cũng theo ra, nắm lấy cánh tay của tôi hỏi: "Anh không lừa tôi chứ?"
Mặc dù là câu hỏi nghi ngờ nhưng ngữ khí lại rất chắc chắn.
Tôi quay người lại, nhìn chị ấy nói: "Đúng thế, tôi không lừa cô. Tôi biết cô muốn hỏi tại sao tôi lại giúp cô, tôi chỉ có thể nói bây giờ không phải là lúc tôi có thể nói với cô, hơn nữa, đừng mù quáng tin tưởng bất cứ ai, người hôm nay nằm trong phòng phẫu thuật là Thẩm Nặc Ngôn, ngày mai có thể là cô, là Vân Tam Thiên, là Tôn Nam Bắc!"
Đoàn Thanh Hồ kinh ngạc nhìn tôi, tôi nói: "Nếu như cô đủ thông minh, thì hôm nay nghe được những lời này, cô hãy giả vờ như chưa từng nghe thấy, tôi không muốn giúp cô rồi lại còn rước thêm phiền phức".
Nói xong tôi nhanh chóng rời đi.
Chạy nhanh lên xe, tôi thở hổn hển, trong lòng có chút ảo não. Thực ra tôi không muốn nhắc nhở Đoàn Thanh Hồ, bởi vì tôi biết chị ấy quá thông minh, từ lời nói của tôi, chị ấy có thể đoán ra được nhiều thứ, nhưng nếu như không nói, có lẽ chị ấy sẽ từng bước từng bước đi vào nguy hiểm, tôi làm sao có thể nhẫn tâm nhìn chị ấy không quan tâm chứ? Đừng nói là trong bụng chị ấy có con của tôi, cho dù không có, thì ngay khoảnh khắc gặp lại chị ấy, tôi đã hiểu ra, những lời tôi nói có vô tình đến đâu, cho dù có thật sự không thể tiếp tục ở bên cạnh nhau nữa, nhưng tình yêu đó vĩnh viễn sẽ không bao giờ xóa bỏ được.
Cho nên, mặc dù nói với chị ấy những lời này có thể khiến tôi bại lộ thân phận, có thể khiến cả kế hoạch rơi vào nguy hiểm, tôi cũng không oán không hối hận!